Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 32: Một Đêm Say Giấc

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32: Một Đêm Say Giấc


“Cô ấy nói với tôi có rất nhiều người có thể được gọi là "anh hùng" và chú là loại thuần tuý nhất trong số đó. Tôi không nghĩ mình là một anh hùng, nhưng tôi tin rằng khi phải lựa chọn, chúng ta có lẽ sẽ không đi những con đường quá khác nhau.”

Cô mở mắt ra một cách chậm rãi, để cho luồng ánh sáng mờ nhạt từ bên ngoài toa tàu len lỏi vào trong tầm nhìn.

“Để tôi đưa cô ấy về phòng.”

Cậu khẽ cất tiếng, giọng nói nhỏ đến mức như đang tự trò chuyện với chính mình.

Đúng lúc ấy, có hai bàn tay bất ngờ vươn tới từ phía sau rồi nhẹ nhàng chạm vào giữa trán Randolph, vuốt thẳng đôi lông mày đang nhíu chặt của cậu.

Cạch.

Welt nghiêng đầu sang một chút như để nhìn rõ hơn người thanh niên trước mặt. Trên mắt kính của anh phản chiếu hình ảnh một thanh niên trẻ đang ngồi lặng lẽ trầm tư.

"Là vậy sao, có vẻ như tôi lại lạc đường rồi. Ở chỗ này căn phòng nào cũng giống nhau như đúc. Vả lại…”

. . .

Rồi anh chuyển ánh mắt về phía cánh cửa toa động cơ và khẽ thở dài một hơi.

Randolph nhún vai đáp:

Cô khẽ nhíu mày và cầm vật đó lên để quan sát, rồi không một chút do dự nhét nó vào lại dưới nệm sâu nhất có thể.

“Có chuyến khai phá nào của chúng ta là dễ dàng đâu cơ chứ?”

Tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn tiếp tục vang lên không ngừng, còn Randolph thì cảm thấy như toàn bộ mạch máu trong người mình sắp nổ tung.

Randolph lắc đầu một cách bất lực rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa kế bên, cậu cầm lên một quyển tạp chí để trên bàn và nói:

“Tôi làm mất thẻ phòng rồi.”

"Mei, sao cô lại ở đây?"

"Người trẻ tuổi, có những chuyện chỉ khi trải qua mới có thể hiểu… Cậu biết được bao nhiêu về vũ trụ này?"

Cô với tay lấy quyển tạp chí từ tay cậu, ánh mắt thoáng chút tò mò hỏi:

Stelle ló đầu nhìn vào, cô đang định mở miệng cằn nhằn thì ngay lập tức khựng lại.

“Cảm ơn… về tất cả mọi thứ… Tôi thực sự… đã rất vui vẻ.”

Randolph cẩn thận quay đầu sang, người phụ nữ ở bên cạnh giống như bị động tác của cậu đánh thức, thế nên cũng nghiêng đầu theo, mái tóc màu tím sẫm mềm mại như tơ lụa cũng vì thế mà xoã xuống che khuất một bên gương mặt.

Acheron dường như cảm nhận được sự lúng túng của Randolph. Cô chậm rãi dời ánh mắt, đứng dậy bước về phía chiếc giường ở góc phòng rồi nhẹ nhàng nằm xuống, quay lưng về phía Randolph và khẽ nói:

'Khoan đã… mình trèo lên giường từ lúc nào? Tối qua rõ ràng còn nằm trên sofa cơ mà?'

Thái độ thản nhiên của cô khiến cậu bắt đầu hoài nghi bản thân, nhưng Randolph vẫn khẳng định đôi mắt của mình không hề nhìn lầm.

Welt nhìn sâu vào mắt Randolph, chậm rãi nói:

Cô nghiêng đầu, đưa tay chạm nhẹ vào má Randolph, ánh mắt hơi nghi hoặc hỏi:

Nói tới đây, gương mặt của Welt dần trở nên nghiêm nghị.

“Ngủ ngon.”

Acheron khoanh hai tay lại, tựa người sâu hơn vào ghế sofa.

Randolph bước vào Toa Cư Trú ở phía sau đội tàu, ánh mắt cậu lướt nhanh qua dãy số phòng trước khi dừng lại ở căn phòng được đánh số 4.

Randolph đưa mắt nhìn Acheron, cặp lông mi dài và dày của cô khẽ rung động theo từng hơi thở, đôi mắt đỏ rực đang theo dõi từng phản ứng của cậu.

Kèm theo tin nhắn là một sticker hình ly cà phê đang b·ốc k·hói.

“Thật tình, có cần để người ta gọi nhiều lần như vậy không? Không lẽ đang làm trò gì- A… A!"

Cõng Stelle đang ngủ say trên lưng, không khí trên trạm không gian im lặng đến mức Randolph có thể nghe thấy tiếng thở đều đặn của cô bên tai.

Ở bên trong căn phòng là Acheron đang thoải mái ngả lưng trên chiếc ghế sofa.

"Aeon là những tồn tại thần bí nhất trong vũ trụ, vượt ngoài khả năng cảm nhận của chúng ta. Nếu diễn giải theo cách mà người thường có thể hiểu, thì các Ngài chính là "khái niệm" của một loại triết học nào đó."

“Tuy nhiên, không phải Aeon nào cũng chọn tạo ra Lệnh Sứ. Nhưng có những cá thể đặc biệt đã tự mình hút lấy sức mạnh của Vận Mệnh, không cần đến sự ban phước của các Ngài, biến mình trở thành ngoại lệ. Chẳng hạn như... Hư Vô."

Lời nói ấy nhẹ nhàng tựa như cánh hoa mỏng manh rơi xuống, nhưng lại có sức nặng như cây búa tạ đánh mạnh vào trái tim Randolph, khiến cậu ngẩn ngơ trong giây lát và đứng chôn chân trước cửa phòng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Acheron nghĩ ngợi một lát, rồi cô nhún vai, không có vẻ gì là muốn đứng dậy.

Sau vài giây im lặng, Welt bỗng nhiên lên tiếng:

Randolph nhanh chóng bước ngược trở về rồi nhìn lại số phòng một lần nữa để chắc chắn rằng mình không hề vào nhầm phòng.

Ngón tay cô nhanh chóng lướt sang chế độ chụp hình, Acheron đưa điện thoại lên, nhắm vào gương mặt của người bên cạnh và bấm nút chụp.

Randolph gật đầu, sau đó xoay người rời khỏi căn phòng.

Randolph mỉm cười, bên trong đôi mắt lộ ra vẻ đồng cảm. Cậu chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng nói:

Chương 32: Một Đêm Say Giấc

"...Xấu xí."

“Đôi khi, một số cá thể xuất chúng sẽ lọt vào ánh nhìn chăm chú của Aeon và được các Ngài đích thân ban cho sức mạnh của Vận Mệnh, biến họ thành Lệnh Sứ, trở thành sứ giả đại diện cho ý chí của Aeon."

“Khi ý chí và vận mệnh của một người trùng khớp với nhau, họ có thể xem như đang đi trên con đường vận mệnh. Nếu ý chí đủ mạnh, nó có thể giúp họ hút được một phần sức mạnh của vận mệnh. Những người này được gọi là Hành Giả Vận Mệnh. Tôi tin rằng cậu đã gặp những hành giả này rồi, bao gồm cả đội tàu chúng tôi.”

“Stellaron cùng hai vị khách mới… Chuyến hành trình tiếp theo e rằng sẽ không dễ dàng như mong đợi.”

Acheron cúi đầu xuống, khóe môi khẽ nhếch lên trước câu nói của Randolph.

Ngay sau đó là tiếng hét thất thanh chói tai của March 7th vang lên khắp toa tàu.

“Cậu và March cũng không chênh lệch nhau là mấy, tôi chẳng có gì để ngại.”

Cánh cửa từ từ hé mở, Himeko bước ra, cô cúi người xuống ẵm Stelle trên tay và mỉm cười nói:

Cạch.

Hàng mi dài của cô khẽ rung động, cánh môi anh đào đỏ mộng ánh lên dưới ánh sáng nhạt khiến cho người ta lưu luyến không rời. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau đó Acheron vươn tay lấy chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường, màn hình hiển thị sáng lên với một tin nhắn vừa được gửi đến cách đó không lâu.

Acheron từ từ ngồi dậy, cảm nhận sự dễ chịu và thân nhiệt ấm áp của người bên cạnh đang tựa vào mình.

“Ngủ đủ chưa?”

Randolph như bị giáng một đòn bất ngờ, cậu ho khan một tiếng, cảm giác như cô bỗng nhiên thay đổi rất nhiều chỉ trong một buổi chiều.

Bỗng nhiên đôi mắt của Acheron khẽ nheo lại. Ngay sau đó cô lập tức nằm xuống rồi kéo chăn phủ kín người mình.

"Đây không phải phòng của tôi sao? Anh vào đây làm gì?"

Không gian xung quanh bất chợt trở nên tĩnh lặng đến kỳ lạ. Ánh sáng bàng bạc từ những ngôi sao xa xôi len lỏi qua khung cửa sổ, phản chiếu lên hai bóng người trong căn phòng yên tĩnh.

“Mất thẻ phòng? Làm sao mà cô làm mất thẻ phòng được? Đã vậy vì mất thẻ phòng mà cô chiếm dụng phòng của tôi, lại còn tự nhiên bảo mình lạc đường nữa sao? Mei, cô thay đổi rồi.”

“Khụ, được rồi, tôi nói không lại cô.”

"Này, đồ ngái ngủ, chúng ta sắp khởi hành rồi! Anh không muốn bỏ lỡ bữa sáng đâu!”

“Cô ấy mệt quá nên ngủ th·iếp đi giữa chừng. Tôi không biết phòng của cô ấy ở đâu, cảm phiền... chú Yang, tôi có thể gọi như vậy chứ?”

Cốc cốc.

"Chú Yang… có vẻ cẩn trọng quá thì phải?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Được rồi, vậy thì từ giờ tôi sẽ gọi như vậy. Nhắc mới nhớ, hình như đây là lần đầu tiên mà chúng ta có dịp ngồi riêng với nhau thế này, phải không chú Yang?"

"Không nhiều, so với người thường thì tôi cũng chỉ là một gã nhà quê mà thôi. Còn so với mọi người trên đội tàu thì… gần như chẳng biết gì cả."

“Anh cảm thấy khó chịu ở đâu sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cánh cửa phòng đột nhiên bật mở.

Randolph nghi hoặc hỏi, trong khi Acheron chỉ nhướng mày đáp lại: (đọc tại Qidian-VP.com)

Đúng giờ như thường lệ, đồng hồ sinh học của Acheron bắt đầu khởi động.

Khoảnh khắc này yên bình và chân thật đến mức khiến cô vô thức nheo mắt lại, như để tận hưởng từng giây từng phút mà mình đang trải qua.

“Xem như là một người đi trước, lời khuyên của một trưởng bối như tôi là có một vài sự việc chẳng hề giống như vẻ bề ngoài của nó. Không phải lúc nào dũng cảm đối mặt cũng đủ để vượt qua. Cậu thực sự sẵn sàng cho con đường ấy sao?”

“Vả lại?”

Cậu vội vàng ngồi dậy và kéo tấm chăn lên, những chỉ vừa kịp che kín người Acheron thì-

Khi bước vào đội tàu, cậu thấy mọi người đều đã trở về phòng nghỉ ngơi, chỉ còn lại Welt ngồi một mình trên ghế sofa, lặng lẽ lật từng trang sách.

[Kết quả như thế nào rồi?]

Trên đường trở về từ văn phòng của Herta, đồng hồ trên điện thoại của Randolph hiển thị đã qua nửa đêm, nhưng đội tàu vẫn để cửa mở chờ đợi cậu và Stelle quay về.

“Chẳng phải tôi đã nói đừng đi rồi sao? Chúng ta... đang ở nhà."

Welt khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn tràn đầy suy tư.

Randolph ngả người xuống ghế sofa, ánh mắt vô thức hướng về ô cửa kính, ngắm nhìn những vì sao lấp lánh trải dài trên nền trời đen trước mặt.

"Phòng của cô là số 3 ở kế bên, Mei."

Himeko vẫn giữ nụ cười lạc quan trên miệng, nhàn nhã đáp lại:

Lúc này đây, chỉ còn tiếng thở đều đặn vang lên trong không gian.

Randolph vô thức gật đầu, nhưng rồi sắc mặt của cậu bỗng chốc chuyển từ bình thường sang tái nhợt.

Túng quẫn vì bị Acheron dồn ép, Randolph cố gắng dời ánh mắt đi nơi khác, gương mặt tuyệt mỹ ấy dù cho ngày nào cũng ngắm nhìn nhưng nó vẫn luôn khiến cậu không có cách nào chống lại.

Tiếng gõ cửa liên hồi truyền đến từ phía bên ngoài căn phòng, theo sau đó là giọng nói hoạt bát của March 7th vang lên:

Một đêm yên bình trôi qua.

Cô nhìn ảnh chụp trong điện thoại rồi lẩm bẩm, một nụ cười nhẹ thoáng hiện trên khóe miệng.

Randolph khẽ giật mình nhưng không hề né tránh, và rồi giọng nói êm dịu quen thuộc như cơn gió thoảng qua vang lên bên tai cậu:

Welt gật đầu, như thể đã đoán trước được câu trả lời, anh tiếp tục nói:

Welt dõi theo bóng lưng Randolph đang khuất dần, một nụ cười nhẹ thoáng hiện trên khóe miệng.

Vừa mới đẩy cửa bước vào thì cậu ngay lập tức đứng khựng lại.

Welt đẩy nhẹ gọng kính, gật đầu ngầm đồng ý cách gọi của Randolph. Thực lòng mà nói thì anh không hề cảm thấy phiền khi người khác xưng hô mình như vậy.

Trong thoáng chốc, anh như nhìn thấy phần nào tuổi trẻ của chính mình trong bóng lưng cậu.

Bất chợt những ngón tay của Acheron chạm phải một thứ gì đó nằm ở dưới lớp nệm, nó là một vật mỏng, cứng và có hình chữ nhật, ở trên đó được đánh số 3.

“Hư Vô không thể nào tồn tại Lệnh Sứ, sự tồn tại của một Lệnh Sứ Hư Vô là nghịch lý trong vũ trụ này.”

Randolph nhẹ nhàng đặt Stelle nằm xuống sofa rồi quay sang Welt nói:

. . .

Randolph nghiêng đầu thắc mắc:

Welt có chút sửng sốt, anh khựng lại và cúi đầu xuống, bàn tay siết nhẹ cây gậy chống.

Randolph không ngắt lời Welt mà chỉ im lặng lắng nghe, bởi vì cậu hiểu rõ những điều mà anh muốn nói.

Sau đó Welt cúi nhìn Stelle đang ngủ say trên ghế sofa, bên trong đôi mắt không giấu được vẻ trăn trở.

Nhìn thấy Randolph không hề có một chút phản ứng nào, Acheron chậm rãi ngồi dậy, tấm chăn trên người dần trượt xuống, vẻ ngái ngủ lúc nãy đã hoàn toàn biến mất.

Randolph bỗng nhiên choàng tỉnh khỏi giấc ngủ, nhưng chưa kịp định thần thì một cánh tay trắng nõn đã bất ngờ vắt qua cổ khiến toàn thân cậu trở nên cứng ngắt.

Welt gõ nhẹ cây gậy chống xuống sàn, lắc đầu thở dài:

“Thay đổi? Không phải… anh cũng thích điều đó sao?”

Nghe vậy Randolph liền quay sang nhìn Welt, nhướn mày thắc mắc:

Acheron híp mắt nói, giọng nói mang theo chút lười biếng, đôi mắt vẫn còn vẻ mơ màng như chưa tỉnh ngủ.

“March từng kể rằng, thời trẻ chú Yang đã từng là thủ lĩnh của một tổ chức. Tôi tự hỏi, nếu chú đứng trước tình huống như hiện tại, chú sẽ lựa chọn thế nào?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32: Một Đêm Say Giấc