Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34: Jarilo-VI
March 7th giật mình, lập tức lắc đầu nguầy nguậy, nhưng rồi sau đó lại lí nhí:
Nhận ra ánh mắt của March 7th, Acheron chậm rãi nghiêng đầu sang, vẻ mặt bình thản như mặt hồ không gợn sóng.
Từ sau ngày cậu lui tới văn phòng của Herta, March 7th chưa bao giờ cảm nhận thất bại nào đau đớn hơn thế trong cuộc đời khai phá của mình.
Randolph tựa đầu vào cửa kính, ánh mắt dõi theo từng vì sao đang lướt qua trước mặt. Trải nghiệm du hành trên đội tàu hoàn toàn vượt xa những gì phi thuyền thông thường có thể mang lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thật là mộng ảo.”
Sau một thoáng suy nghĩ, Himeko quay sang Stelle và nói:
Chương 34: Jarilo-VI
Stelle chớp mắt đầy thích thú.
Đưa khẩu s·ú·n·g nước cho cậu, Stelle cười tít mắt rồi nói:
Acheron liếc nhẹ về phía Himeko, bắt gặp đối phương cũng đang nháy mắt với mình, cô chỉ thở dài một hơi mà không nói gì thêm.
“Nhìn tôi làm gì? Sự cố lần này biết đâu chỉ là trùng hợp thì sao.”
“Đau quá, Stelleron trong người tôi bị anh đánh sắp p·hát n·ổ rồi. Tôi cần được bồi thường!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nếu cô có thể tỏ ra công bằng hơn chút thì biết đâu tôi sẽ nghĩ lại.”
Randolph xoay người nhìn về phía Jarilo-VI, bên trong đôi mắt giống như có hàng tỷ tế bào nhỏ đang chuyển động nhịp nhàng như một dòng chảy. Từng tế bào kết nối với nhau tạo thành những mô mạch nhỏ bé, liên tục phát ra ánh sáng màu xanh lá cây lập lòe.
“Hàng thiên niên kỷ trôi qua, Jarilo-VI đã thành ra thế này rồi sao…”
March 7th chống hai tay lên hông, đôi mắt tràn đầy sự chắc chắn, cực kỳ tự tin nói:
“Vì vậy chúng ta chỉ có thể phanh gấp tại đây, chờ đường ray phía trước sửa chữa xong, hoặc tự mình sửa chữa nó, đúng không?”
Randolph chống tay lên cằm, tiếp lời:
Hiểu được cậu đang muốn nói gì, cô khoanh hai tay lại, vẻ mặt có chút nặng nề trả lời:
Randolph thở dài rồi đưa tay cốc nhẹ lên đầu cô một cái.
“Này, cô biết gì không? Ánh mắt của cô… khiến tôi nhớ đến cha mẹ tôi. Họ luôn có một niềm say mê kỳ lạ đối với những thế giới xa xôi ngoài vũ trụ. Nếu có thể… tôi hy vọng cô sẽ mãi mãi không đánh mất đi ánh sáng trong đôi mắt ấy.”
Sau vài giây im lặng, Acheron khẽ gật đầu đáp lại:
“Lần sau không được phép dùng chìa khóa dự phòng để mở cửa phòng người khác nữa nhé, March.”
Thân hình nhỏ nhắn như thú nhồi bông của Pom Pom lướt qua mọi người trước khi đưa ra thông báo:
Rồi như thể vừa nhớ ra điều gì, cô hăng hái lôi từ trong thùng hàng của mình ra một khẩu s·ú·n·g nước nhỏ dành cho trẻ con.
Khi mọi người lần lượt trở về phòng để chuẩn bị hành lý, Himeko bất ngờ bước tới trước mặt Randolph và nói:
Đôi tai dài của Pom Pom khẽ đung đưa rồi gật đầu khẳng định:
Nhìn cảnh hai người nháo chuyện ở phía bên kia, Himeko vừa chải tóc cho March 7th vừa nhẹ nhàng nói:
Randolph liếc nhanh về phía Acheron trước khi quay sang hỏi Himeko: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Phát nổ đi, nếu như cô có thể.”
Nhưng đời không như là mơ, ngay sau đó March 7th liền phát hiện… kiến thức của cô còn chẳng bằng một nửa của Randolph.
Randolph quay đầu nhìn Himeko, đôi mắt thoáng lên vẻ lưỡng lự trong giây lát, nhưng cuối cùng cậu vẫn cất tiếng:
“Được rồi, hành trình khai phá lần này tôi sẽ giao cho cô cùng với March 7th và Dan Heng. Mục tiêu rất đơn giản: tìm ra nguyên nhân gây tai họa cho hành tinh này rồi mang nó trở về đội tàu. Những chuyện sau đó tôi và Welt sẽ giải quyết.”
“Quả nhiên, anh cũng háo hức với chuyến nghỉ mát này chứ gì.”
Himeko có chút bất ngờ trước lời nói của cậu.
“Không! Suối nước nóng!”
Himeko cũng nhìn theo ánh mắt của Randolph, sau đó cô khẽ nhíu mày rồi lẩm bẩm:
“Vô thời hạn?”
“Không có sự trùng hợp nào cả. Nhìn thôi tôi cũng đủ biết nguyên nhân gây ra bất thường là gì.”
Đúng lúc này, tiếng bước chân trầm ổn của Welt vang lên đều đặn khi anh tiến lại gần chỗ bọn họ đang tụ họp. Gương mặt của Welt vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, như thể những sự kiện như thế này chỉ là chuyện thường ngày đối với anh.
Himeko vỗ nhẹ lên vai March 7th, sau đó cô quay sang Acheron và Randolph, dùng giọng nói nhẹ nhàng pha lẫn một chút thỉnh cầu nói:
“Chuyện hồi sáng… xin lỗi. Tôi không cố ý đâu.”
“Cái gì mà mộng ảo? Anh đang nghĩ đến suối nước nóng trên Jarilo-VI đấy à?”
Trước đây nghe tin Randolph gia nhập đội tàu thì người hào hứng nhất chính là March 7th. Cô cuối cùng cũng có cơ hội thể hiện uy nghiêm của một vị "tiền bối" đúng chuẩn, sẵn tiện truyền thụ đủ loại tri thức về khai phá cho cậu.
Himeko mỉm cười, dịu dàng vỗ nhẹ đầu March 7th nhắc nhở:
“E hèm, tất cả hành khách chú ý! Xuất hiện chỉ số không gian bất thường. Độ ổn định của Đường Ray Tinh Cầu giảm xuống còn 12%. Lịch trình sẽ có sự thay đổi, thời gian dừng lại tại trạm này kéo dài từ 7 ngày thành… vô thời hạn.”
Himeko lắc đầu mỉm cười đáp lại:
Randolph xoay người bước về phía khoang cư trú, nhưng sau khi đi được vài bước, cậu bỗng dừng lại.
March 7th gật đầu liên tục, đôi mắt lén lút liếc về phía Acheron đang yên lặng ngắm nhìn bầu trời sao ở đối diện.
Vẻ hào hứng trên mặt March 7th nhanh chóng biến thành thất vọng, cô hậm hực trề môi:
Nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Randolph, Stelle ở ghế đối diện rướn người tới tò mò hỏi:
“Sự tồn tại của Stellaron thường dẫn đến những biến đổi khắc nghiệt về văn minh và môi trường sinh thái của hành tinh mà chúng tiếp xúc. Nhìn vào tình trạng của Jarilo-VI trước mắt là một ví dụ: từ một thắng cảnh nghỉ mát khí hậu bốn mùa đều là mùa xuân, giờ đây chỉ còn là hành tinh băng giá hoang phế.”
“Rồi, rồi, March.”
“Tôi và Welt phải ở lại đội tàu, nếu không Pom Pom sẽ cô đơn lắm. Hơn nữa, khai phá là cơ hội tốt để những người trẻ tuổi học hỏi và trưởng thành.”
"Nguy cơ từ Stellaron và Quân Đoàn Phản Vật Chất xâm lấn… đúng là một hành tinh lắm t·ai n·ạn.”
“Không sao.”
Stelle trợn tròn mắt, lặp lại như không tin vào tai mình.
“Đây, đến lúc đó chúng ta có thể tổ chức đại chiến s·ú·n·g nước ở suối nước nóng. Người thua phải nghe lời người thắng cả một ngày! Sao nào, dám chơi không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Qua điều tra sơ bộ thì nguyên nhân của sự đứt gãy trên Đường Ray Tinh Cầu có liên quan đến Stellaron. Và việc Jarilo-VI bị bao phủ bởi băng tuyết hiện tại… cũng có liên hệ không nhỏ với nó.”
Bỗng nhiên ở phía bên kia toa tàu, tiếng hét thất thanh của Stelle đột nhiên vang lên:
“Chính xác, hành khách Randolph. Nếu lựa chọn tiếp tục di chuyển… hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Đẩy nhẹ gọng kính lên sống mũi, Welt bắt đầu chậm rãi giải thích: (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau một thoáng trầm ngâm, cậu khẽ gật đầu, chân thành nói:
“Có chuyện gì sao?”
Dưới bầu trời rực rỡ ánh sao, Đội Tàu Astral lao vụt đi trên Đường Ray Tinh Cầu như một mũi tên xuyên qua biển sao bất tận. Ánh sáng lập lòe từ những ngôi sao hai bên hắt vào khung cửa kính, tạo nên khung cảnh huyền ảo như một giấc mộng.
“Tôi muốn một hậu bối thật sự cơ! Còn anh vừa mới lên tàu mà đã giống như nhân viên nòng cốt rồi. Hậu bối kiểu gì mà kỳ cục như vậy chứ?”
Cô im lặng vài giây trước khi gật đầu với Randolph, đôi mắt ánh lên vẻ phiền muộn.
Randolph nhìn khẩu s·ú·n·g nước bé xíu trong tay mình, rồi lại nhìn khẩu s·ú·n·g nước dài cả mét, trông như v·ũ k·hí quân sự trong tay Stelle, cậu liền đau cả đầu.
Randolph đứng bên cạnh nghe vậy không khỏi mở miệng trêu chọc:
Randolph ngồi kế bên Stelle nhìn qua khung cửa kính thì thấy được một hành tinh trắng xóa hiện lên ở đằng xa, cậu nhún vai nói:
“Quả nhiên càng nhiều người trẻ tuổi trên đội tàu thì không khí sẽ càng náo nhiệt, đúng không March?”
Trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm thấy bản thân như hòa làm một với biển sao rộng lớn, trở thành một trong những ngôi sao nhỏ bé nhưng không ngừng tỏa sáng trong vũ trụ vô tận.
“Đây là điểm đến tiếp theo sao? Kế hoạch suối nước nóng của cô đã phá sản rồi, giờ chúng ta có lẽ phải chuyển sang trượt tuyết thôi.”
“Không chỉ vậy tôi còn cảm nhận được rất nhiều nguồn năng lượng tương tự Quân Đoàn Phản Vật Chất ở Trạm Không Gian Herta. Trong đó còn có một nguồn năng lượng mạnh mẽ hơn Quái Thú Tận Thế rất nhiều. Có lẽ đó chính là viên Stellaron đang gây họa cho hành tinh này.”
Randolph thản nhiên nhấp một ngụm cà phê, cậu nhướng mày nhìn cô một cái rồi nhếch môi cười cợt:
“Mỗi chuyến hành trình của đội tàu không chỉ là khai phá những thế giới mới, mà còn là hành trình trưởng thành của mỗi người. Khi gặp khó khăn trên chuyến hành trình, hãy luôn nhớ rằng chúng ta sẽ cùng đối mặt, và khi niềm vui đến, chúng ta sẽ cùng nhau sẻ chia. Tôi tin rằng một ngày nào đó, anh cũng sẽ trở thành một vị Khách Vô Danh ưu tú.”
Acheron khẽ gật đầu, còn Randolph thì tò mò hỏi:
Từ trước đến nay, cậu vẫn nghĩ rằng việc gia nhập đội tàu chỉ là một sự tình cờ, thậm chí về sau có thể sẽ rời đi bất cứ lúc nào.
“Acheron, Randolph, lần này xin nhờ hai người đi cùng với đội khai phá. Hãy giúp tôi bảo vệ bọn trẻ nhưng đừng can thiệp quá nhiều. Nếu không thể tự mình giải quyết được tai họa Stellaron trên Jarilo-VI, điều đó chứng tỏ bọn nhỏ vẫn chưa sẵn sàng trở thành những Khách Vô Danh thực thụ.”
March 7th hơi giật mình, chỉ biết ngượng ngùng gãi đầu.
March 7th ngay lập tức hưng phấn chỉ tay vào mình, đôi mắt sáng rực lên:
March 7th như chợt nghĩ ra điều gì, đôi mắt lập tức hướng về phía Stelle. Cảm nhận được cái nhìn chằm chằm của March 7th, Stelle liền nghiêng đầu sang ngơ ngác hỏi:
“Vô thời hạn, cho đến khi loại bỏ được bất thường.”
“Cô không đi cùng chúng tôi sao?”
Randolph hơi ngẩn người, những lời ấy dường như chạm đến một góc sâu thẳm nào đó trong lòng cậu.
Nghe vậy Dan Heng chậm rãi bước ra từ phía sau Welt, cậu ngay lập tức cắt ngang câu hỏi của Stelle:
“Dù mới gia nhập đội tàu chưa lâu, nhưng có một điều mà tôi muốn nói: với chúng tôi, thành viên đội tàu không chỉ là những đồng đội thông thường mà mọi người đều xem nhau như là một thành viên trong gia đình.”
“Thật sao? Vậy từ giờ tôi chính thức là tiền bối của đội khai phá rồi, đúng không?!”
“Tôi đã biết. Cảm ơn cô, Himeko.”
Stelle kinh ngạc chỉ tay vào mình rồi thốt lên một cách đầy bất ngờ:
Đồng tử của cậu thu nhỏ lại, một tia sáng lướt qua đôi mắt khi Randolph cất tiếng:
Cả toa tàu chìm vào im lặng trong giây lát, không khí vui vẻ ban nãy giờ đã nhường chỗ cho sự lo lắng.
“Tình hình nghiêm trọng đến vậy sao?”
“Không phải cô. Là một thứ vật chất tương tự với Stellaron trong cơ thể cô. Trong vũ trụ này Stellaron không phải chỉ có duy nhất một viên.”
Stelle lập tức ôm ngực giãy giụa, làm bộ đau đớn rên rỉ:
Pom Pom gật đầu dứt khoát nói:
Nhìn vào ánh mắt của Himeko, Randolph cảm nhận rõ rằng những lời cô nói không phải để làm vui lòng ai cả, mà chỉ đơn giản vì hiện tại cậu là một thành viên của đội tàu.
Cùng lúc đó, Pom Pom bất ngờ xuất hiện trong toa tàu.
“March tiền bối, thế trước giờ tôi không phải là hậu bối của cô sao?”
Cô dừng lại một chút, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu rồi nói tiếp:
“Tôi sao?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.