Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 37: Đấng Bảo Vệ Tối Cao
Stelle, March 7th và Dan Heng đảo mắt nhìn nhau vài giây. Trên gương mặt của mỗi người đều hiện lên vẻ nhẹ nhõm sau khi được Gepard công nhận. Cả ba cùng gật đầu và nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Căn phòng này thay vì là một nơi làm việc thông thường thì cái tên thư viện có lẽ sẽ hợp với nó hơn. Hai bên phòng tràn ngập những giá sách đồ sộ, cao gần chạm trần nhà và được chất đầy với đủ các loại sách khác nhau.
Dan Heng cũng dừng chân bên cạnh cô, đôi mắt lặng lẽ quan sát sự khác biệt giữa khung cảnh nội thành và ngoại thành.
“Đây là hình dạng của một viên Stellaron mà tôi may mắn chụp lại được ở trạm không gian. Nó chính là thứ đã khiến Jarilo-VI chìm trong băng tuyết suốt bao năm qua.”
Từng bước chân của cô có một quy luật nhất định, hô hấp sâu và đều đặn, tư thế chuẩn mực hệt như một sĩ quan q·uân đ·ội dày dạn kinh nghiệm.
Hiện lên trước mặt mọi người là một hành lang rộng lớn, với hàng trụ cột được chạm khắc tinh xảo cùng đủ loại hình dáng và hoa văn độc đáo.
Sau khi ra lệnh đưa Sampo vào trại tạm giam, anh tiến đến gần một binh sĩ đang gác trước pháo đài rồi nói nhỏ vài câu. Người binh sĩ cúi đầu hành lễ rồi nhanh chóng tiến vào trong pháo đài.
Gepard gật đầu đáp:
Kể từ sau khi nhìn thấy những tấm ảnh chụp Jarilo-VI mà Randolph đưa ra, thái độ của anh đối với các thành viên trong đội khai phá dường như đã có chút thay đổi. Ngay cả giọng nói vốn nghiêm nghị cũng dần trở nên mềm mỏng hơn.
Ở trong ảnh là một khối năng lượng hình cầu đang phát ra những vệt ánh sáng rực rỡ màu xanh xám, trông tương tự với lõi của một ngôi sao.
Ở phía cuối phòng là một cái bục cao hơn rất nhiều so với sàn nhà, và nằm ở trên bục là một chiếc bàn hình bán nguyệt lớn được thiết kế vô cùng bề thế, làm nổi bật lên cảm giác quyền uy của người đang ngồi ở phía sau nó.
“Có vẻ như các vị biết rất nhiều thứ mà tôi không biết, đúng như những gì được ghi chép về những vị khách từ vũ trụ. Thiết Vệ Bờm Bạc chúng tôi đã kiên cường chống lại sự ăn mòn của Rãnh Nứt suốt những năm qua nhưng chẳng đem lại một chút hiệu quả nào."
“Để tỏ lòng kính trọng đối với Aeon Bảo Hộ [Qlipoth] Pháo Đài Qlipoth đã được xây dựng dưới sự lãnh đạo của Đấng Kiến Tạo - Alisa Rand, cũng như là Đấng Bảo Vệ Tối Cao đời thứ nhất của Belobog."
March 7th ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy vẻ thán phục khi chiêm ngưỡng bức tường thành sừng sững trước mặt.
"Quân Đoàn Phản Vật Chất hủy diệt hành tinh không vì lý do nào cụ thể. Bọn chúng tồn tại chỉ để gieo rắc sự huỷ diệt khắp vũ trụ, đó chính là bản chất của chúng. Nếu như không có sự giáng thế của Stellaron vào thời khắc đó, Jarilo-VI đã chẳng còn tồn tại cho đến ngày nay.”
"Dưới sự bảo vệ của Aeon Bảo Hộ [Qlipoth] những đời Đấng Bảo Vệ Tối Cao đã liên tục dẫn dắt thành phố này tiến lên phía trước, từ đó bắt đầu cuộc c·hiến t·ranh vệ quốc đầu tiên kéo dài hơn 30 năm của Belobog." (đọc tại Qidian-VP.com)
“Stellaron? Cắm rễ? Rốt cuộc thì Stellaron mà các vị đang nói đến là thứ gì vậy?”
“Kỳ lạ thật, tại sao không có ai thông báo với tôi về chuyện này? Không sao, đúng lúc tôi cũng cần gặp ngài ấy. Anh có thể quay về được rồi, từ giờ hãy để tôi dẫn đường cho những vị khách này.”
Gepard quay người lại nhìn đội khai phá nói:
Randolph sau đó từ tốn lấy một tấm ảnh và đưa tới trước mặt Gepard.
Randolph khẽ thở dài, đôi mắt trầm xuống sau khi xâu chuỗi những tình tiết dẫn đến tình trạng hiện tại của Jarilo-VI.
Quay đầu lại nhìn đội khai phá với vẻ tò mò trên gương mặt, Gepard hỏi:
Gepard dẫn mọi người đi vòng qua nhiều tòa nhà lớn, cuối cùng dừng chân trước một cầu thang dài dẫn lên pháo đài trang nghiêm nằm giữa trung tâm thành phố.
Cô ngồi cúi đầu suy tư, tay phải chống cằm, vẻ phiền muộn hiện rõ trên gương mặt, ánh mắt nhìn xa xăm như thể đang đắm chìm trong những dòng suy nghĩ của bản thân.
“Theo như sử sách ghi lại, vào thời điểm cách đây 700 năm, những con quái vật từ trên bầu trời bất ngờ đổ bộ xuống Jarilo-VI. Bọn chúng thiêu đốt mọi thứ trên đường đi, biến toàn bộ mặt đất thành dung nham nóng chảy và bầu trời ngập tràn trong khói đen sôi trào.” (đọc tại Qidian-VP.com)
'Không hề giống với vẻ điềm đạm như bên ngoài. Có lẽ đó cũng là lý do vì sao Gepard lại kính trọng cô ấy như vậy.'
Sau khi đi thêm một quãng đường ngắn, đội khai phá cuối cùng cũng đặt chân vào Belobog. Bên trong thành phố, không khí ấm áp đến kỳ lạ. Gió rét từ bên ngoài cho dù thổi vào trong thành phố sẽ nhanh chóng tan biến, không còn cảm giác lạnh lẽo như lúc nãy nữa.
Gepard cúi đầu, đặt tay lên ngực một cách cung kính rồi nghiêm cẩn nói:
Sau 700 năm kiên cường chống chọi với băng tuyết, thành lũy cuối cùng của nhân loại trên hành tinh này đang dần đi đến bờ vực sinh tử.
“Gepard, bọn họ là khách viếng thăm sao?”
Vừa tiến vào bên trong, Randolph liền đảo mắt quan sát xung quanh.
Đi theo Gepard đến điểm kết thúc của hành lang, một cái thang máy liền xuất hiện trong tầm mắt đội khai phá.
Ting.
Bronya khẽ nhíu mày nói:
Sau một thoáng im lặng, cậu khẽ lẩm bẩm:
Gepard ngay lập tức nghiêm mình hành lễ khi nhìn thấy cô gái tóc bạc, khiến đội khai phá không giấu được vẻ kinh ngạc. Hành động tôn kính này đủ để khẳng định rằng cô gái trước mặt có chức vị rất cao, ít nhất là cao hơn anh nhiều.
Gepard một lần nữa cúi chào Bronya, ánh mắt anh lướt qua đội khai phá lần cuối trước khi quay người rời đi. Sau khi Gepard rời đi, Bronya khẽ nhích người sang một bên, nở một nụ cười nhã nhặn:
“Mời vào.”
Randolph đưa mắt nhìn xung quanh. Đường phố ở nơi đây được trang trí với hàng loạt cây cột phát sáng khắp mọi nơi, trông như những chiếc máy sưởi liên tục tỏa ra luồng ánh sáng màu cam dịu dàng, làm cho cả không gian của Belobog thêm phần dễ chịu.
Randolph ngồi xuống ghế sofa đối diện với Bronya, ánh mắt lặng lẽ quan sát cô gái tóc bạc trước mặt.
“Trớ trêu thay… thứ đã từng ngăn chặn hành tinh này khỏi sự diệt vong, nay lại trở thành nguồn cơn của tai họa kéo dài suốt 700 năm.”
Người phụ nữ tóc vàng ngồi sau chiếc bàn ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua Bronya rồi dừng lại trên đội khai phá đang đứng ngay ngắn ở trước mặt.
Người phụ nữ đứng dậy, cô đưa tay đặt nhẹ lên ngực, ánh mắt sắc sảo nhìn thẳng vào đội khai phá rồi cất tiếng với một giọng nói vô cùng trầm ổn và đầy uy quyền:
Nhận ra ánh mắt của Randolph, Bronya khẽ nghiêng đầu sang nhìn cậu, mặt dây chuyền màu tím trên tai nhẹ nhàng đung đưa theo cử động của cô. Nhưng Bronya sau đó chỉ gật đầu mỉm cười, rồi cô lại cúi đầu tiếp tục chìm vào trong suy tư.
“Đúng vậy. Trước khi đáp xuống Jarilo-VI, chúng tôi đã phát hiện một vài dấu vết của Quân Đoàn Phản Vật Chất còn sót lại trên hành tinh này. Những con quái vật anh vừa nhắc đến chính là bọn chúng."
"Thật đáng kinh ngạc, dù cho Stellaron đã cắm rễ và ăn mòn gần như toàn bộ hành tinh, vậy mà vẫn có người đủ kiên cường để xây dựng nên một thành phố chống chọi lại băng tuyết vĩnh cửu như thế này."
“Vâng, thưa Ngài Bronya. Đấng Bảo Vệ Tối Cao đã đồng ý gặp mặt với bọn họ.”
Khi cánh cửa thang máy bật mở, Bronya bước ra đầu tiên và dẫn mọi người đi dọc hành lang cho đến khi dừng chân trước một cánh cửa lớn.
Gepard cầm chặt tấm ảnh trong tay. Sau vài giây im lặng, anh mới ngẩng đầu lên nhìn Randolph và cất tiếng:
Vừa bước chân qua ngưỡng cửa, March 7th liền rút chiếc máy ảnh quen thuộc của mình ra và hưng phấn chụp lại khung cảnh bên trong tòa pháo đài.
"Hy vọng sau khi diện kiến Đấng Bảo Vệ Tối Cao, các vị có thể góp một phần sức lực giúp cư dân của Belobog giải quyết nguy cơ này.”
Cô giơ tay lên gõ nhẹ vài cái vào cánh cửa, bên trong căn phòng lập tức truyền đến âm thanh trả lời:
Đến thời điểm này, Gepard không còn bất ngờ gì nữa. Belobog giờ đây rất cần sự trợ giúp để có thể tiếp tục chiến đấu, và anh biết rất rõ điều đó.
“Hoan nghênh, ta là Cocolia Rand, Đấng Bảo Vệ Tối Cao của Belobog. Các vị khách đến từ phương xa, hãy cho ta biết lý do các người đặt chân đến nơi này.”
Randolph gật đầu, giọng pha lẫn chút đồng cảm:
Randolph ngừng lại một chút, đưa tay lên phủi nhẹ bông tuyết vừa rơi xuống trên mặt mình, trước khi tiếp tục nói với vẻ chua chát:
“Đấng Bảo Vệ Tối Cao đã đồng ý diện kiến các vị. Xin mời đi theo tôi vào trong Pháo Đài Qlipoth.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Khẽ gật đầu chào Gepard, Bronya đảo mắt nhìn lướt qua đội khai phá đang đứng sau lưng anh, nghi hoặc hỏi:
Nghe được câu trả lời, Bronya nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, đội khai phá cũng lặng lẽ đi theo sau cô.
“Thưa Đấng Bảo Vệ Tối Cao, các vị khách đã đến.”
Một lúc sau, anh ta quay trở về và cúi người báo cáo với Gepard.
Sau một khoảng thời gian dài đi cùng Gepard, đội khai phá cuối cùng đã tiếp cận được vòng phòng hộ khổng lồ của thành phố.
"Ta đã biết, trở về đi, Bronya." (đọc tại Qidian-VP.com)
Cả mái tóc và đôi mắt Bronya đều mang màu xám bạc, gương mặt xinh đẹp mềm mại toát lên vẻ ưu nhã như một đại tiểu thư khuê các, nhưng dáng ngồi và cử chỉ lại khác biệt hoàn toàn.
“Nhưng rồi vào thời khắc sinh tử cuối cùng, một cơn bão tuyết bất ngờ ập tới mà không hề có dấu hiệu báo trước. Quân đoàn quái vật ngay lập tức bị c·hôn v·ùi trong băng giá, nhân loại chỉ còn sót lại duy nhất một pháo đài cuối cùng… Belobog.”
“Nếu lời các vị nói là thật thì thứ đã chặn đứng t·hảm h·ọa ấy, đồng thời cũng là nguyên nhân khiến hành tinh của tôi chìm trong băng giá chính là thứ ở trong tấm ảnh này... Stellaron, đúng không?”
Bước trên tấm thảm đỏ mềm mại trải dài đến tận cuối hành lang, Gepard nhìn lướt qua những bức tranh treo dọc hai bên tường và chậm rãi nói:
Bronya cúi đầu chào rồi khẽ lui sang một bên để nhường đường.
Không gian bên trong thang máy rộng rãi đến bất ngờ, không chỉ vậy ở mỗi bên thang máy còn được bố trí thêm một chiếc ghế sofa riêng biệt.
Dưới sự chỉ dẫn của Gepard, đội khai phá nhanh chóng tiến vào Pháo Đài Qlipoth.
“Đó cũng là lý do chúng tôi có mặt ở đây.”
Bronya giật mình ngẩng đầu lên khi cánh cửa thang máy bật mở. Lúc này cô mới nhận ra mình đã đi quá tầng lầu cần đến.
Chương 37: Đấng Bảo Vệ Tối Cao
Giọng nói của Gepard càng lúc càng nặng nề.
Gepard đi phía trước, cẩn thận lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Dan Heng và March 7th, nhưng thỉnh thoảng họ lại nói ra một vài từ ngữ kỳ lạ khiến anh không khỏi cau mày khó hiểu.
Khi hai cánh cửa thang máy mở ra, mọi người nhìn thấy một cô gái trẻ với mái tóc bạc đang ngồi trên chiếc ghế sofa trong thang máy.
“Mời vào.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.