Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 39: Xung Đột

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39: Xung Đột


. . .

Khi Randolph còn chưa kịp định thần thì ánh mắt hờ hững của Acheron đã đập thẳng vào tầm nhìn của cậu, hai con ngươi đỏ rực như máu của cô đang dần co lại.

“Ta đã bảo là... đừng có làm phiền ta.”

Nhưng ý nghĩ đó vừa mới lóe lên đã nhanh chóng bị dập tắt.

. . .

Cả căn phòng chỉ bao gồm một chiếc giường đôi phủ chăn len dày, một lò sưởi âm ỉ cháy bên góc tường và một chiếc tủ sách nhỏ xếp vài quyển sách cũ đã sờn gáy. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Mẹ... người đã nghe những gì bọn họ nói rồi, phải không? Thứ đã biến Belobog... không, cả Jarilo-VI thành như hiện tại không phải là do biến đổi khí hậu khắc nghiệt như các nhà sử học vẫn kết luận, mà chính là một loại vật chất ngoài hành tinh."

Trong thoáng chốc, một ý nghĩ tàn nhẫn lướt qua tâm trí Cocolia, nếu có thể cô sẽ không do dự ngưng tụ một mũi thương băng để xuyên thẳng qua tâm can kẻ trước mặt, đào tim móc phổi của hắn ra.

“Đừng kháng cự, Bronya. Tất cả những gì ta làm… chỉ là vì Belobog mà thôi.”

“Đừng có làm chuyện bao đồng.”

Vừa rồi khi bị ánh mắt ấy lia qua cơ thể, cô cảm giác như có một lưỡi đao vô hình đang kề sát cổ mình, buộc Cocolia phải gạt phăng ý nghĩ vừa mới nhen nhóm.

Khóe miệng của cậu hơi nhếch lên, giọng nói thấp thoáng một chút thất vọng:

“Đương nhiên là không rồi, chỉ là một chút trao đổi nhỏ với Đấng Bảo Vệ Tối Cao mà thôi… Bây giờ chỉ cần chờ đợi là được.”

Chỉ trong một cái chớp mắt, băng tuyết đã ập xuống bao trùm cả căn phòng, phủ trắng mọi thứ chỉ trong nháy mắt.

Dù tỏ vẻ bình thản nhưng cô vẫn không giấu được sự khó chịu khi bị người khác đánh thức như thế này, đặc biệt là khi người làm điều đó lại không phải là Randolph.

Randolph chậm rãi bước tới, ánh mắt cậu lướt qua Cocolia như thể đang đánh giá cô một lần cuối, trước khi vươn tay tới và nói:

Cocolia siết chặt hai bàn tay, cố gắng che giấu nỗi sợ hãi đang cuộn trào trong lòng.

Acheron ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa, tay trái thả lỏng tựa lên thành ghế, tay phải nâng nhẹ gương mặt, đôi mắt màu đỏ rực lười biếng dõi theo Cocolia.

Randolph đẩy cửa và bước vào phòng, ánh mắt nhanh chóng lướt qua không gian nhỏ gọn trước mặt.

Đứng trước Acheron, Cocolia cảm thấy như mình không phải đang đối diện với một con người, mà là một tồn tại nào đó hoàn toàn vượt trội hơn rất nhiều.

Bên trong văn phòng của Đấng Bảo Vệ Tối Cao, Cocolia lúc này đang đứng lặng im bên khung cửa sổ, ánh mắt đăm chiêu dõi theo cảnh sắc u ám bên ngoài.

“Mẹ... Xin hãy suy nghĩ lại. Cứ tiếp tục hy sinh như thế này... nó không hề có ý nghĩa. Người không thể-”

Nghĩ đến những binh sĩ đã ngã xuống cùng sự thật cay đắng về những Sinh Vật Rãnh Nứt, đôi mắt Bronya trở nên đỏ hoe, cơ thể khẽ run rẩy.

Băng tuyết lơ lửng trong không trung, từng mảnh nhỏ dần hợp lại thành hình dáng của một người phụ nữ. Mái tóc màu vàng kim của cô khẽ lay động, ánh mắt sắc bén xoáy sâu vào lưng Randolph.

Con ngươi trong mắt trái của Randolph thu hẹp lại, các mô mạch màu xanh lá như một mạng lưới tinh vi lan tỏa khắp nhãn cầu.

Giọng nói lạnh lùng của Cocolia vang lên.

Cocolia đột ngột quay phắt lại, cắt ngang lời Bronya trước khi cô kịp nói hết, đôi mắt tràn đầy vẻ phẫn nộ quát lên:

Khi ngoảnh đầu lại, cô mới nhận ra đó chỉ là ánh mắt của Acheron. Nhưng chỉ ánh mắt ấy thôi cũng đủ khiến cô rùng mình.

Nhưng như vậy là quá đủ để cậu có thể nghỉ ngơi sau một ngày dài.

Chỉ cần sử dụng thang máy là Randolph và Acheron có thể dễ dàng đi thẳng lên tầng lầu của mình mà không cần tốn nhiều thời gian di chuyển.

Đột nhiên cổ áo của Randolph bị ai đó kéo mạnh từ phía sau, khiến cậu loạng choạng ngã nhào xuống giường.

Tuy dù được coi là khách sạn tốt nhất ở Belobog, nhưng Khách Sạn Goethe vẫn mang nét gì đó lạc hậu của một nền văn minh bị cô lập suốt 700 năm.

Acheron khẽ cựa mình, đôi mắt hơi nheo lại, giọng nói mang theo chút bực bội vang lên:

Cocolia không buồn quay đầu lại, hai tay khoanh lại trước ngực rồi cất tiếng, giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp trong căn phòng rộng lớn:

"Nếu chúng ta không ngăn chặn thứ này, tổn thất tiếp theo sẽ không chỉ là hàng ngàn, hàng vạn binh sĩ nữa... mà sẽ là toàn bộ hành tinh này. Nhân loại sẽ bị hủy diệt... c·hết đi... và trở thành những Sinh Vật Rãnh Nứt.”

Màn đêm buông xuống, bóng tối len lỏi vào mọi ngóc ngách của Belobog, nhưng cái lạnh khắc nghiệt bên ngoài không thể nào xâm nhập vào nhịp sống sôi động của các cư dân ở bên trong thành phố.

Cocolia đứng lặng yên tại chỗ, ánh mắt có chút phức tạp hướng về phía Bronya.

Ngay khi cậu vừa dứt lời, một luồng khí lạnh buốt đột ngột quét qua căn phòng, khiến nhiệt độ nhanh chóng hạ thấp dù lò sưởi ở góc tường vẫn đang cháy âm ỉ.

“Con dám nghi ngờ quyết định của ta sao?”

Nghe vậy Bronya liền dừng lại giữa phòng, đôi tay siết chặt đến trắng bệch. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Dĩ nhiên là thỏa thuận có hiệu lực ngay lập tức, thưa Đấng Bảo Vệ Tối Cao.”

Cô cất tiếng, giọng nói có hơi trầm thấp nhưng đầy cứng rắn:

Cô hít vào một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho giọng nói của mình không run rẩy:

Tất cả đều được sắp xếp gọn gàng, không hoa mỹ và nặng tính thực dụng, như thể đây là một nơi nghỉ chân thời trung cổ hơn là một căn phòng khách sạn sang trọng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vẻ mơ màng ngơ ngác như vừa tỉnh ngủ khiến cho gương mặt của cô thoáng chút khôi hài, nhưng Cocolia lại không thể cười nổi.

Bronya lắc đầu kiên định đối mặt với Cocolia, giọng nói của cô tuy có chút run rẩy nhưng trong ánh mắt thì chất chứa đầy quyết tâm:

Bronya ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt của Cocolia, giọng nói vừa như van xin, lại vừa như chất vấn:

Bronya vẫn không chịu bỏ cuộc, cô bước nhanh tới và nắm chặt lấy bàn tay của Cocolia, đôi mắt rưng rưng nghẹn ngào hỏi:

“Vậy anh thực sự để cho cô ta nhìn thấy sao?”

“Đang nghĩ gì vậy?”

“Thế mà... tại sao người vẫn không rút binh sĩ ở tiền tuyến về để cố thủ? Tại sao không cùng các Thiết Vệ tập trung tìm kiếm Stellaron, mà lại tiếp tục đẩy thêm binh sĩ ra chiến trường để chiến đấu với Rãnh Nứt? Người thực sự muốn hủy diệt tất cả họ sao?”

Acheron ngồi quỳ trên giường, nhẹ nhàng đỡ lấy đầu Randolph và đặt lên đùi mình. Những ngón tay thon dài của cô chạm nhẹ vào mái tóc rối của cậu, cẩn thận chỉnh từng lọn tóc cho ngay ngắn trước khi dừng lại ở vết sẹo trên mắt trái của Randolph.

“Nếu con đã muốn biết… vậy thì hãy tự mình chứng kiến đi.”

Bronya chao đảo, đôi mắt mở lớn đầy kinh hãi trong khi cơn lạnh thấu xương nhanh chóng xâm chiếm toàn bộ cơ thể, cô lập tức đổ gục xuống sàn, hơi thở dần trở nên yếu ớt.

Nhưng thay vì nhận được lời giải thích của Cocolia, Bronya chỉ cảm nhận được cơn lạnh buốt đang đến từ bàn tay của đối phương, lạnh đến mức khiến cô phải rùng mình.

Trước khi rời khỏi khách sạn, Bronya đã sắp xếp cho đội khai phá bốn căn phòng sang trọng nhất, nằm liền kề nhau ở trên tầng cao nhất của Khách Sạn Goethe.

“Con không hiểu…”

“Yêu cầu của ngươi ta đã thực hiện. Còn thỏa thuận giữa chúng ta thì sao?”

Chương 39: Xung Đột

Nghe được câu hỏi của cô, Randolph khẽ nhếch môi mỉm cười đáp:

Đôi môi cô khẽ mấp máy như đang liên tục nói chuyện với chính mình.

Randolph đứng bên khung cửa sổ, ánh mắt hướng xuống cảnh sắc náo nhiệt bên dưới.

Trước khi ngất đi trong cái lạnh như hàng ngàn mũi kim đâm xuyên qua da thịt, trong cơn choáng váng Bronya vẫn mơ hồ nghe được giọng nói của Cocolia, nó như một lưỡi dao khắc sâu vào tâm trí cô:

“Vì sao… mẹ lại thay đổi thành như thế này?”

Ánh mắt của Cocolia chuyển sang một góc khác của căn phòng. Trên chiếc ghế sofa kế bên giường, có một người phụ nữ với mái tóc màu tím sẫm đang chăm chú quan sát cô.

Cậu đảo mắt liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm:

“Đấng Bảo Vệ Tối Cao đã thử đọc trộm ký ức của tôi. Cũng không có gì ngạc nhiên cho lắm, vì tôi vừa vô tình chạm đến bí mật lớn nhất của người đứng đầu thành phố này.”

“Vậy thì xin mẹ hãy nói rõ... con không hiểu ở chỗ nào? Từ nhỏ không phải mẹ luôn dạy con phải biết trân trọng những người dân của Belobog, phải biết cảm thông và yêu quý những binh sĩ đã hy sinh cả tuổi trẻ và giấc mơ của mình để bảo vệ mọi người sao?”

Acheron hừ nhẹ một tiếng, ngón tay chạm nhẹ vào trán cậu, nhướn mày nói:

“Chúng ta đã cố gắng không biết bao lần để đẩy lùi bọn chúng, nhưng tất cả nỗ lực đều vô ích. Giờ đây khi biết đám sinh vật đó thực chất là những binh sĩ đã t·ử t·rận, sao chúng ta có thể tiếp tục lao vào cuộc chiến mù quáng này? Nếu cứ thế, chẳng những Belobog không thể được cứu, mà toàn bộ nhân loại trên hành tinh này cũng sẽ bị diệt vong.”

Giọng nói của Acheron vang lên, mang theo chút dò xét: (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô nuốt nước mắt chực tuôn trào xuống, tiếp tục nói:

“Vừa nãy cô ta đã làm gì?”

Cô khẽ thở dài một hơi rồi lắc đầu nói:

Bỗng nhiên cánh cửa phòng bật mở, Bronya chậm rãi bước vào, từng bước chân của cô vang lên nặng nề giữa không gian tĩnh lặng.

Trái tim cô bắt đầu đập loạn nhịp, một phần vì sợ hãi, phần vì nhận ra sự chênh lệch tuyệt đối giữa hai người, không chỉ bởi sức mạnh mà còn bởi cảm giác bị nghiền ép ở một cấp độ sinh mệnh vượt xa hiểu biết của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39: Xung Đột