Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 40: Belobog Không Cần Đấng Cứu Thế
Randolph đưa tay ra nắm chặt lấy mũi thương, cảm giác lạnh buốt lập tức chạy dọc khắp cánh tay, nhưng cậu không hề nao núng mà chỉ trầm giọng nói:
Acheron bình thản đáp lại:
Sau vài giây ngập ngừng, cô chậm rãi vươn tay đến rồi siết chặt lấy bàn tay của Randolph, giọng nói phảng phất một chút khó hiểu:
Đôi mắt của Cocolia như bốc lửa, cô giận dữ nói:
Tinh thể trên tay phải cô lập tức lan rộng, nhanh chóng bao phủ toàn bộ cánh tay của Randolph như muốn nghiền nát cậu.
“Mục đích của ngươi... rốt cuộc là gì?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô bàng hoàng lùi về phía sau hai bước, ngay lúc đó một lưỡi đao đã kề lên cổ cô không biết từ lúc nào.
Randolph đứng lặng im tại chỗ, ánh mắt dõi theo những bông hoa tuyết cuối cùng tan biến. Cậu thở dài lẩm bẩm, giọng nói pha lẫn một chút mệt mỏi và bất lực:
"Thật nực cười, trong một thoáng, tôi đã nghĩ mình có thể thay đổi tất cả... nhưng thực tế lại khiến tôi nhận ra mình chẳng thể làm được gì... Đây là điều mà cô, Himeko và chú Yang luôn muốn nói với tôi, phải không?"
Cocolia siết chặt hai tay, giận run người nói:
“Thương hại? Không, Đấng Bảo Vệ Tối Cao, xin đừng hiểu lầm, tôi không có tư cách để thương hại ngài. Ngài nói đúng, là tôi đã quá lỗ mãng. Nhưng tôi vẫn phải nói… ngài đã lạc lối rồi. Không hề có bất cứ lời hứa hẹn nào cả. Stellaron chỉ đang lợi dụng ngài mà thôi.”
“Vứt bỏ đi sự ngu muội và hèn nhát của con người, thay vào đó Stellaron sẽ dẫn dắt loài người tiến tới một bước tiến hóa mới. Ta sẽ tái sinh Belobog, không còn đau thương và mục nát.”
Acheron hờ hững nói.
Không ai biết họ đã nói với nhau điều gì, chỉ có ánh trăng yếu ớt và màn đêm tĩnh mịch vẫn tiếp tục bao trùm toàn bộ thành phố Belobog.
Acheron không nói gì cả, cô chỉ lặng lẽ đứng dậy khỏi ghế sofa rồi tiến lại gần, giơ tay vuốt nhẹ mái tóc của cậu khẽ nói:
Acheron chậm rãi đứng lên khỏi ghế rồi rời đi, Cocolia không thể làm gì khác ngoài việc chỉ biết nhìn theo bóng lưng của đối phương.
Cocolia không dám cử động, vì cô biết chỉ cần mình nhúc nhích một chút thì đầu của mình sẽ không còn trên cổ nữa.
Chương 40: Belobog Không Cần Đấng Cứu Thế
“…Dẫu cho nguy nan cản lối vẫn sẽ luôn hướng về phía trước.”
Randolph thở dài, giọng nói hạ thấp đến mức gần như không thể nghe rõ.
Màu sắc trên cơ thể cô như bị hút cạn, lớp băng tuyết bao phủ trên người mất đi sắc xanh quen thuộc, ngoại trừ những cánh hoa trên mặt đất vẫn giữ nguyên màu đỏ rực như những ngọn lửa nhỏ cháy bập bùng, tất cả chỉ còn trơ trọi lại một thế giới đơn sắc lạnh lẽo.
“700 năm qua, chúng ta đã không ngừng thử, không ngừng chiến đấu, hy vọng rằng hào quang của tiền nhân sẽ dẫn lối cho chúng ta phục hưng. Nhưng kết quả là gì? Chỉ có thất bại và tuyệt vọng!”
Bên trong Pháo Đài Qlipoth, Cocolia sau khi trở về từ Khách Sạn Goethe lập tức ngồi phịch xuống chiếc ghế đặt sau chiếc bàn hình bán nguyệt trên bục cao.
Cocolia đưa tay lên, kinh ngạc nhận ra lớp băng tuyết trên người đang tróc ra từng mảng, rồi tan biến vào trong hư không như bị nuốt chửng bởi không gian xung quanh.
Ở trong đó, Cocolia nhìn thấy hai nửa của một hành tinh băng giá đang bị một vầng mặt trời đen như mực nuốt chửng.
. . .
Ở tại căn phòng nằm trên tầng cao nhất của Khách Sạn Goethe, Cocolia lúc này đang đứng đối diện với Randolph, ánh mắt thoáng vẻ lưỡng lự khi nhìn bàn tay đang chìa ra của cậu.
Nghe vậy Cocolia liền nghiến chặt răng, gương mặt xinh đẹp bỗng chốc trở nên vặn vẹo.
Sau đó cô hơi nghiêng nhẹ người về phía trước. Cocolia có thể thấy rõ đôi đồng tử hình thoi của Acheron đang co lại thành một đường thẳng hẹp dài chạy dọc con mắt.
Cocolia cố gắng mở miệng để phát ra âm thanh, nhưng ngay lập tức nhận ra rằng mình không thể nói gì được nữa.
“Nếu những gì tôi nói là dối trá, vậy thì tại sao ngài lại nổi giận? Ngài không chiến đấu vì Belobog. Ngài chiến đấu vì ảo tưởng mà Stellaron đã tạo ra. Nhưng người dân của Belobog không cần điều đó. Họ cần một người lãnh đạo thấu hiểu họ, chứ không phải là một kẻ chỉ đang lạc lối trong những lời hứa giả dối.”
Cocolia cảm thấy sức mạnh của mình đang dần trở lại, nhưng cô cũng không dám dùng đến nó nữa.
“…Điều đầu tiên… phải luôn có chính kiến của bản thân… không bao giờ để lý tưởng bị lung lay…”
Cả đời cô chưa từng nhìn thấy qua loại hoa này, màu đỏ rực như máu của nó nổi bật đến kỳ lạ, tựa như một đóa huyết hoa mọc lên từ trong bể máu.
Cùng thời điểm đó, ở một nơi trông giống như trại tạm giam, bên trong một căn buồng giam có một người đàn ông cao lớn với mái tóc xanh lam đang nằm bất động trên sàn nhà.
Thông qua ảnh phản chiếu trong đôi mắt ấy, Randolph nhìn thấy được sự tin tưởng tuyệt đối của cô dành cho mình.
“Tội nhân? Ngươi! Một kẻ ngoại lai... cũng dám phán xét ta sao?”
“Điều đầu tiên mà Himeko bắt anh tuyên thệ trước khi gia nhập đội tàu là gì?”
Khi những cánh hoa khác nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, không gian xung quanh Cocolia bất chợt chuyển thành một mảng trắng đen ảm đạm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sampo sau đó nở một nụ cười đậm chất thương hiệu của mình, anh lắc lắc hai cánh tay đang bị xích rồi nói:
Đột nhiên anh mở to mắt và ngồi bật dậy, ánh mắt nhìn về phía song sắt đối diện.
Randolph ngẩn ngơ trong giây lát, sau một lúc thì cậu mới mơ màng đáp lại:
Rắc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Toàn thân cô dường như mất hết sức lực, bây giờ ngay cả việc giơ tay nhấc chân cũng là một cực hình.
Ánh mắt của Cocolia lóe lên tia khinh miệt khi nhìn Randolph.
Cậu dường như tỉnh dậy từ cơn mê, đôi mắt dần sáng lên.
Cô nhếch mép cười lạnh, giọng nói dần chuyển thành tiếng gầm đầy căm phẫn:
Nuốt khan một tiếng, Cocolia ngẩng đầu lên khẽ nói:
Đột nhiên Cocolia hất mạnh bàn tay của cậu ra, cơ thể cô từ từ tan ra thành những bông hoa tuyết, chúng lơ lửng trong không trung trước khi chậm rãi rơi xuống mặt đất và biến mất.
Ngay sau đó không gian đen trắng biến mất, màu sắc nguyên bản trên cơ thể Cocolia dần quay trở lại.
"Ta đã hiểu..."
Randolph ngừng lại một chút, giọng nói bắt đầu trở nên cứng rắn hơn:
"Belobog không bao giờ thỏa hiệp với đám xâm lấn ngoại lai!"
Lớp băng tuyết trên cơ thể Randolph vỡ nát, rơi xuống đất như những mảnh thủy tinh vụn vỡ.
“Đúng vậy… đó không phải là điều mà anh đã hứa với tôi sao? Giờ trả lời tôi… anh có phải là kẻ thất hứa không?”
"Đi cùng... phải, nhưng mục đích thì không." (đọc tại Qidian-VP.com)
Một bông hoa đỏ rực từ trên cao chậm rãi rơi xuống, đáp nhẹ trên mặt bàn bị bao phủ bởi băng tuyết.
Cậu có thể cảm nhận được cơn bão tuyết kinh khủng đang gào thét cùng với ánh mắt lăng lệ của Cocolia như muốn xé toạc tâm trí mình.
"Ngươi thực sự... sẽ làm như vậy sao?"
Cơn phẫn nộ tột cùng khiến cô nện mạnh nắm đấm xuống mặt bàn, băng tuyết lập tức lan ra, bao phủ toàn bộ chiếc bàn hình bán nguyệt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ vừa mới nói dứt câu, cô ngay lập tức bị hút vào đôi mắt của Acheron.
Từng mảnh băng tuyết dần lan đến gương mặt của Randolph, nhưng cậu vẫn không hề nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn chăm chăm vào Cocolia.
Acheron đặt hai tay lên má Randolph, buộc cậu phải nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rực của mình.
“Tại sao khi đối diện với sức mạnh ấy, việc đầu tiên chúng ta làm lại là kháng cự, thay vì lắng nghe nó? Ngươi không thấy sao? Hãy nhìn vào tương lai mà nó đã hứa hẹn cho ta đi! Một thế giới không còn đau khổ, đói nghèo, giá lạnh. Một thế giới nơi chúng ta không phải cầu xin để được sống, một thế giới mà chúng ta có thể bảo vệ mãi mãi!”
"Ồ bạn của tôi, có vẻ như giao kèo của chúng ta bắt đầu phát huy tác dụng rồi đúng không?"
Cô ngã ngồi xuống đất, theo bản năng nâng hai tay lên che lấy cổ, rồi nhìn về phía Acheron đang ngồi trên chiếc ghế trước mặt.
"Đây là cảnh cáo."
"Ngươi... không phải là cùng với đám người ngoại lai kia sao? Mục đích của ngươi... không phải là Stellaron?"
. . .
“Còn ngươi... ngươi nghĩ mình là ai mà dám định đoạt số phận của hành tinh này? Chỉ bằng là một kẻ đến từ bên ngoài vũ trụ? Đám các ngươi, những kẻ sống trong thế giới lúc nào cũng tràn ngập trong hạnh phúc và trù phú, bây giờ lại đến đây để chơi trò chơi "Cứu Thế"? Đừng có làm ta bật cười!”
“…Kết quả là thất bại sao?”
Giữa lúc hơi lạnh ngập tràn không gian, đôi mắt của Cocolia đột nhiên hơi nheo lại.
Nhưng Randolph vẫn bình tĩnh như mọi khi, cậu khẽ nhấc chân tiến lên một bước đối diện với cô.
"Ta đã bảo... không cần lo chuyện bao đồng. Đội tàu là những người tốt, vì họ muốn cứu vớt hành tinh này khỏi Stellaron cho nên sẽ nhân nhượng với ngươi. Nhưng ta thì không có nhiệm vụ đó."
Lưỡi đao lướt nhẹ qua cổ Cocolia, một dòng máu đỏ tươi từ từ chảy xuống, thấm ướt cổ áo của cô.
“Vậy còn điều tiếp theo là gì?”
"Không quan trọng... thoả hiệp hay không cũng không phải là chuyện của ngươi, chỉ cần thực hiện đúng việc của mình là được."
Không có lời đáp lại từ Acheron, nhưng Cocolia đã hiểu rồi, cô đổ sập xuống sàn nhà, khẽ lẩm bẩm trong miệng.
Acheron vẫn ngồi lặng lẽ ở góc phòng, đôi mắt đỏ rực của cô không rời khỏi Randolph, dường như đang chờ đợi một điều gì đó.
"Là tôi đã đánh giá quá cao bản thân. Từ lúc rời khỏi hành tinh của mình, con đường mà tôi đi quá thuận lợi khiến cho tôi trở nên ngạo mạn, tưởng rằng mình có thể dễ dàng kiểm soát mọi thứ trong lòng bàn tay. Tôi đã quên mất... mình đã từng là một kẻ thất bại như thế nào..."
"Mục đích là gì? Dựa vào tình trạng cơ thể thì Stellaron đã gần như ăn mòn toàn bộ cơ thể ngài. Chẳng lẽ… ngài thực sự muốn con gái mình phải chịu đựng nỗi đau mà chính ngài đang trải qua sao?"
Bầu không khí trong căn phòng tĩnh lặng đến mức nghẹt thở, cảm giác như mọi thanh âm lúc này đều đã bị đóng băng.
Ánh sáng lờ mờ từ ngọn đèn trên trần hắt xuống gương mặt của Sampo.
Một mũi thương băng sắc nhọn nhanh chóng ngưng tụ trong lòng bàn tay Cocolia, cô gào lên vung mũi thương nhắm thẳng vào ngực cậu.
Ánh trăng bàng bạc len lỏi qua khung cửa sổ, đổ xuống cái bóng mờ mịt của cả hai trên nền đất.
Acheron khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi Randolph, cô chậm rãi nói từng chữ như muốn khắc sâu vào tâm trí cậu:
Nhận ra ánh mắt của Acheron, cậu chậm rãi quay đầu sang, đôi vai có hơi chùng xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt của cô.
“Câm miệng!”
“Thà đau một lần còn hơn kéo dài mãi. Nhân lúc ngài còn giữ được lý trí, tốt nhất là nên để cho cô ấy biết được sự thật. Nếu không cả hai người sẽ chỉ càng lún sâu vào dằn vặt mà thôi. Hay là… ngài muốn mọi người nhớ đến mình như một tội nhân của Belobog?"
“Các ngươi thì biết gì về Belobog? Các ngươi đã từng chịu đựng qua địa ngục này chưa? Các ngươi đã bao giờ nếm trải cái lạnh thấu xương, gặm nhấm nỗi tuyệt vọng kéo dài hàng thế kỷ sao? Đừng có đứng từ trên cao mà phán xét! Belobog không cần lòng thương hại của các ngươi! Ta… mới là đấng cứu thế của Belobog!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.