Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 42: Khu Tầng Dưới
Leng keng leng keng.
Những Thiết Vệ trợn mắt lên nhìn cô, vừa rên rỉ vừa cố gắng phá vỡ lớp băng dưới chân và lồm cồm bò dậy.
Nhưng chỉ vừa mới lấy lại thăng bằng thì một cú đá mạnh từ Stelle đã đạp họ ngã xuống đất lần nữa.
Từng tốp từng tốp Sinh Vật Rãnh Nứt đột nhiên như bị một lưỡi đao vô hình trong không khí chém gục rồi hoá thành những mảnh khói đen và tan biến vào hư không.
Bronya nheo mắt nhìn về một phương hướng ở góc quảng trường rồi trả lời:
“Xin lỗi nhé, nhưng các anh không có cửa ngăn tôi đâu.”
Cô cúi đầu, đôi bàn tay dần siết chặt lại. Nhưng dù cho có muốn phản bác thì Bronya cũng không thể nào bào chữa cho những gì mà mẹ mình đã làm.
March 7th sốt ruột đến mức giậm chân tại chỗ. Cô đưa tay lên kiểm tra đỉnh đầu của Stelle, giọng nói đầy vẻ bực bội:
Bronya nặng nề gật đầu, ánh mắt dần trở nên ảm đạm. Cô bấu chặt lòng bàn tay mình đến bật máu, run rẩy nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Bronya khó nhọc cất tiếng, giọng nói cũng vì vậy mà trở nên khàn khàn trầm đục:
Gepard hít sâu một hơi rồi trầm giọng ra lệnh:
Stelle cõng Bronya trên lưng chạy băng qua những con hẻm vắng, trong lúc chạy trốn vẫn không quên đặt câu hỏi.
Ở phía bên kia Rãnh Nứt, Stelle vừa đặt chân xuống đã hiếu kỳ đảo mắt quan sát xung quanh.
Bronya, March 7th và Dan Heng lập tức quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng s·ú·n·g. Trên một khu đất cao, hàng loạt Thiết Vệ đang chĩa thẳng s·ú·n·g vào họ.
Phó đội trưởng khẽ nuốt khan một cái, giọng nói pha lẫn chút lo lắng:
Ngay sau đó, từng luồng khói từ những quả cầu cuồn cuộn trào ra, dày đặc như một màn sương làm mờ cả không gian.
Giọng nói nghiêm nghị của Gepard vang lên phá tan không gian tĩnh lặng, khiến cho bầu không khí càng thêm ngột ngạt.
“Stellaron...? Không thể nào? Ý cô là...”
Bronya khẽ gật đầu, giọng nói mang theo chút dè dặt:
Dan Heng đi ở phía trước, cúi đầu suy tư một lúc rồi mới lên tiếng, giọng nói vẫn còn mang theo chút hoài nghi:
Cảm giác tội lỗi tràn ngập khiến cô không dám ngẩng mặt lên đối diện với ánh mắt của mọi người.
Đoàng.
“Có lẽ là để Rãnh Nứt tự do lan rộng mà không bị ai phát hiện. Khi rút toàn bộ Thiết Vệ đi thì mọi manh mối đều sẽ bị giấu kín. Dù cho cư dân ở Khu Tầng Dưới có người nhận ra cũng chẳng thể báo cáo được, chỉ có thể bất lực chứng kiến Khu Tầng Dưới bị Rãnh Nứt xâm thực, để rồi sản sinh thêm càng nhiều Sinh Vật Rãnh Nứt.”
Phó đội trưởng Thiết Vệ đứng kế bên cúi người báo cáo với vẻ mặt do dự:
Đúng lúc ấy, một giọng nói vô cùng cợt nhả vang lên giữa màn khói dày đặc:
Sau khi đã nhất trí bọn họ nhanh chóng tiến về quảng trường phía đông.
“Nơi nguy hiểm nhất đôi khi lại là nơi an toàn nhất. Thiết Vệ sẽ không mạo hiểm xâm nhập Rãnh Nứt chỉ để bắt chúng ta. Với tình trạng hiện tại của Belobog ưu tiên của họ phải là tìm cách phòng thủ trước mối đe dọa từ Rãnh Nứt, chứ không phải dấn thân vào nguy hiểm như vậy.”
“Trời ạ, cô có sao không Stelle? Đúng là dai như đỉa mà! Bọn họ đuổi tới tận đây luôn đó hả?”
Stelle nhíu mày, giọng đầy thắc mắc:
Giọng của Bronya nghẹn lại, nhưng rồi cô vẫn tiếp tục: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Lúc đó mẹ đã cố sử dụng năng lượng của Stellaron để ảnh hưởng tới tôi... nhưng không biết là thần kỳ hay may mắn... tôi đã vùng thoát được.... Bây giờ thì đến cả Gepard cũng không còn là chính mình nữa... Anh ấy vốn dĩ không bao giờ hành xử vô lý như vậy...”
Gepard dẫn đầu các Thiết Vệ Bờm Bạc lần theo dấu vết của tổ đội bốn người và truy đuổi đến đây.
Ánh mắt Bronya thoáng qua một chút đau đớn, nhưng giọng nói vẫn giữ được sự bình tĩnh:
“Khu vực quảng trường phía đông bị Rãnh Nứt xâm lấn đã được phong tỏa toàn diện…. Người thường không thể nào tới gần, còn cửa chính thì có Thiết Vệ canh gác… Nhưng tôi nghĩ họ vẫn chưa biết chuyện vừa xảy ra ở đây.”
Gepard không quyết định ngay mà chỉ im lặng, ánh mắt lướt qua lối vào Rãnh Nứt rồi đứng tại chỗ suy tư một lúc trước khi hạ lệnh:
Stelle ồ lên một tiếng nói:
“Stellaron...”
“Hì hì, xin lỗi nhé! Tôi đi trước đây!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đấng Bảo Vệ Tối Cao hiện tại… đã không còn là người mà tôi từng kính trọng... Trước đây tôi không muốn thừa nhận nó... nhưng giờ thì không thể phủ nhận nữa... Mọi người đã vượt xa xôi mang theo thiện ý đến đây để giải quyết tai ương Stellaron trên hành tinh của tôi... Vì lẽ đó, tôi sẽ trợ giúp mọi người hết sức mình.”
March 7th vò đầu bứt tai, thở dài đầy chán nản:
“Ồ, các bạn yêu quý của tôi, có vẻ như mọi người gặp rắc rối to rồi nhỉ?”
Stelle khựng lại trong giây lát, cô giơ tay lên sờ đầu, gương mặt lóe lên vẻ kinh ngạc xen lẫn chút giận dữ.
“Giữ vững đội hình! Chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu! Tuy bọn hắn là đào phạm nhưng Belobog mới là nơi thẩm phán tội danh của bọn hắn, không phải đám Sinh Vật Rãnh Nứt này!”
“Nhưng đừng lo lắng, bởi vì bạn của mọi người đã đến đây. Tôi sẽ không để bạn bè của mình chịu thiệt đâu.”
Dan Heng chỉ lắc đầu bình tĩnh đáp lại:
“Belobog còn có Khu Tầng Dưới? Đừng nói là Belobog mà chúng tôi thấy chỉ là một nửa của thành phố này thôi đấy nhé?”
Dan Heng lao nhanh ra từ con hẻm vắng và vung mạnh cây giáo trong tay. Những Thiết Vệ đứng gác xung quanh còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị một cơn gió mạnh lướt qua quật ngã sõng soài.
“Bây giờ chúng ta nên làm gì tiếp theo?”
Bronya im lặng một lúc, bàn tay vô thức siết chặt lấy gấu áo.
“Kế tiếp chúng ta đi đâu?”
Chỉ vài phút trôi qua sau khi bọn họ biến mất, hàng loạt tiếng bước chân dồn dập mới vang lên từ đằng xa.
“Tại sao lại cấm lưu thông như vậy?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiếp đó cô vác theo Bronya trên vai, giống như Dan Heng và March 7th nhảy vào trong Rãnh Nứt.
March 7th chưa kịp nói thêm gì nữa thì từ trong bóng tối bỗng truyền đến những tiếng gào thét chói tai, khiến cho Gepard và các Thiết Vệ đồng loạt quay đầu lại.
“Sau khi mọi người rời đi... tôi đã đến gặp mẹ một lần nữa. Và... đó là lúc tôi giải tỏa được khúc mắc trong lòng mình... cũng là lúc nhận ra người đã bị Stellaron ảnh hưởng.”
Gepard theo bản năng cúi đầu xuống, trước khi bọn họ kịp phản ứng thì một luồng ánh sáng trắng lóa mắt đã bùng lên.
Những làn khói rò rỉ từ các ống nước mục nát che khuất chút ánh sáng phản chiếu còn sót lại của mặt trời.
Một tiếng động nhỏ bất ngờ vang lên, rồi vài quả cầu kim loại không biết từ đâu lăn tròn đến dưới chân mọi người.
“Đội trưởng, lực lượng chúng ta mang theo e rằng không đủ để đối phó với đám sinh vật này... nếu giao chiến, t·hương v·ong sẽ rất lớn.”
Bronya quét mắt nhìn xung quanh và trầm giọng trả lời:
Dù đã cố gắng chấp nhận sự thật, nhưng khi nghe mẹ mình bị người khác chỉ trích công khai như vậy, cô vẫn không tránh khỏi một chút cảm giác khó chịu.
March 7th theo sát phía sau cậu, một nụ cười tinh quái thoáng hiện trên gương mặt khi cô giương cung và b·ắn h·àng l·oạt mũi tên băng vào chân những Thiết Vệ đang nằm dưới đất, khiến họ không thể lập tức gượng dậy được.
“Đúng vậy, trước đây Khu Tầng Trên và Khu Tầng Dưới vốn kết nối với nhau... Nhưng một thời gian trước, mẹ tôi... không, Đấng Bảo Vệ Tối Cao đã ban hành lệnh phong tỏa, rút toàn bộ Thiết Vệ Bờm Bạc đi và ngắt mọi liên lạc với Khu Tầng Dưới, khiến cho việc đi lại giữa hai khu vực bị cấm hoàn toàn."
Thậm chí Gepard cũng phải gắng gượng quỳ một chân xuống đất, tầm nhìn nhòe đi trong làn khói.
Bronya hít một hơi thật sâu rồi cay đắng nói tiếp:
“Một nửa đội Thiết Vệ theo tôi tiến vào, nửa còn lại ở lại đây chờ chỉ thị. Dù cho nguy hiểm đến thế nào thì chúng ta cũng không thể để những kẻ này tự do hành động, đây là mệnh lệnh của Đấng Bảo Vệ Tối Cao. Nếu không chặn đứng bọn chúng ngay bây giờ, hậu quả sẽ khó mà lường được.”
Không một chút chần chừ, lợi dụng lúc hỗn loạn Dan Heng nhanh chóng xoay người nhảy thẳng vào Rãnh Nứt.
Cơ thể của chúng như những ảo ảnh méo mó cố gắng bắt chước hình dáng của nhân loại, toàn thân phủ đầy gai băng sắc nhọn cùng gương mặt trống rỗng không có ngũ quan, khiến cho người ta sởn cả gai ốc.
Dan Heng cũng nhìn theo hướng Bronya chỉ, cậu đưa tay lên sờ cằm cân nhắc một lát rồi đồng tình với cô:
“Tôi thật sự không thể tin nổi. Ai mà ngờ người đứng đầu thành phố này lại chính là người liên quan nhất đến t·hảm h·ọa băng giá vĩnh cửu và hiện tượng Rãnh Nứt ăn mòn cơ chứ.”
Stelle xốc lại Bronya trên vai rồi cất tiếng hỏi: (đọc tại Qidian-VP.com)
Gương mặt anh hơi biến sắc khi trông thấy gần cả trăm Sinh Vật Rãnh Nứt từ từ hiện ra, bao vây khắp bốn phía khu đất.
“Tôi không thể tượng tượng nổi... không biết từ khi nào... người mẹ trong trí nhớ tôi đã thay đổi. Mẹ bắt đầu trở nên lạ lẫm... làm những hành vi kỳ lạ mà tôi không thể hiểu nổi... tất cả đều đi ngược lại với những gì người từng dạy tôi từ khi còn nhỏ...”
Một bóng người lặng lẽ xuất hiện chậm rãi bước từng bước giữa làn khói, Sampo vừa đi vừa dùng tay hất mái tóc của mình lên, tràn đầy tự tin nói:
“Số lượng này… đến lúc rồi đó Dan Heng, đừng giấu nghề nữa, mau trổ tài đi!”
Bronya im lặng một hồi lâu, cô yếu ớt thở dài rồi thều thào nói:
“Vì sao Đấng Bảo Vệ Tối Cao lại muốn bắt giữ chúng tôi cơ chứ? Những cái tội danh đó hết sức vô lý, chúng tôi đến Belobog còn chưa được một ngày cơ mà, làm sao có thể làm được nhiều chuyện như vậy. Bronya, cô có manh mối gì không?”
Không gian nơi này nhuốm một màu hoang tàn và lạnh lẽo, kiến trúc mang nhiều nét tương đồng với Belobog nhưng phủ đầy dấu vết bị Rãnh Nứt ăn mòn.
“Tôi chưa tận mắt thấy Stellaron, nhưng... tôi đã cảm nhận được năng lượng của nó trong một khoảnh khắc. Nó giống như những gì mọi người miêu tả... một vầng sáng xanh thẫm, trong suốt, đan xen những dải năng lượng kim sắc xoay tròn, tựa như một tinh hà sống động...”
Sau vài phút băng qua những com hẻm vắng người, cả bốn đã đi đến được quảng trường phía đông, và ngay tức thì bọn họ nhìn thấy được một vòng xoáy khổng lồ vặn vẹo đang xoay tròn giữa không trung như muốn nuốt chửng mọi thứ trong tầm mắt. Những Thiết Vệ đứng canh gác xung quanh cũng vì vậy mà không dám đứng quá gần Rãnh Nứt.
Ngay lúc cả nhóm còn đang thảo luận cách di chuyển đến Khu Tầng Dưới thì một viên đ·ạ·n đột ngột bay lướt qua đỉnh đầu Stelle, mang theo một vài sợi tóc màu xám bạc rơi xuống đất.
Nghe vậy March 7th sững sờ ngạc nhiên nói:
Hít vào luồng khói này khiến các Thiết Vệ đầu váng mắt hoa và lần lượt ngã khuỵu xuống, đôi tay cố gắng che mũi nhưng không thể chống lại cơn ngạt thở.
Không có âm thanh của con người hay sinh vật, chỉ còn tiếng gió hú lạnh lẽo qua những khe hở và tiếng bước chân ngẫu nhiên vọng lại từ bóng tối của các Sinh Vật Rãnh Nứt.
March 7th chắp hai tay lại làm tư thế xin lỗi rồi cũng quay đầu biến mất vào trong Rãnh Nứt.
Ở phía đối diện, March 7th siết chặt cây cung, ánh mắt nghiêm túc nhìn Dan Heng, giọng nói có phần hối thúc:
Lời nói lạnh lùng của Dan Heng khiến cho Bronya khẽ run.
“Lần này chỉ là cảnh cáo. Nếu còn chống cự thì lần sau các ngươi sẽ không may mắn như vậy đâu. Mau chóng đầu hàng đi!”
“Đội trưởng Gepard, bọn chúng đã tiến vào trong Rãnh Nứt… Chúng ta có nên đuổi theo không?”
"Nói như vậy nghĩa là kể từ lúc đặt chân đến Belobog thì chúng tôi đã lọt vào tầm ngắm của Đấng Bảo Vệ Tối Cao rồi sao? Cô có chắc chắn về những gì mình đang nói không, Bronya?”
“Cô muốn chúng ta xông vào trong Rãnh Nứt à?”
Chương 42: Khu Tầng Dưới
“Không phải là lúc để đùa đâu, March.”
"Đi thôi."
“Khụ khụ…”
Dan Heng gật đầu tiếp nhận lời cảm kích của cô, rồi đôi mắt cậu quan sát bốn phía xung quanh và hỏi:
“Nếu trên mặt đất đã không còn lối thoát… vậy thì chỉ còn một nơi duy nhất: Khu Tầng Dưới của Belobog.”
March 7th cau mày, gương mặt lộ rõ vẻ bối rối. Cô quay sang nhìn Bronya rồi lẩm bẩm:
Dan Heng trầm ngâm trong giây lát rồi chậm rãi lên tiếng:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.