Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 43: Neutralizer
[Prometheus-VI, đứa con đầy tham vọng của nhà khoa học vĩ đại Zephyr từ Tinh Hệ Thalmyris, là một dạng sống cộng sinh bán cơ học thuộc chủng tộc Neutralizer, được tạo ra với mục tiêu thay đổi vận mệnh của các hành tinh cằn cỗi.
Một chiếc ô giấy màu đỏ xuất hiện che ở trên đầu Acheron và Randolph, từng bông tuyết rơi lộp độp nhẹ nhàng trên tán ô, chỉ để lại những dấu chân hòa vào nền tuyết trắng lạnh lẽo.
[Tốc độ: ?]
Randolph đưa tay lên chạm vào mặt dây chuyền trên cổ mình.
[Sức bền: ?]
Acheron nghiêng đầu đánh giá nó một lúc, sau vài giây quan sát, khóe miệng cô bất giác nhếch lên thành một nụ cười nhạt.
Nhưng dù Randolph có làm cách nào đi nữa thì Acheron vẫn luôn giữ im lặng, không hề đáp lại cậu.
“Không phải là không tin, chỉ không nghĩ bọn họ lại liều lĩnh nhảy vào trong Rãnh Nứt. Nhưng giờ thì Sampo cũng đã đưa nhóm của Stelle đến Khu Tầng Dưới rồi, còn lại đành dựa vào họ mà thôi. Himeko cũng bảo chúng ta không nên can thiệp quá nhiều.”
Cậu nghiêng người nói khẽ vào tai cô, giọng điệu pha một chút trêu chọc và đắc ý.
Randolph thở dài một hơi rồi khẽ đưa tay kéo lấy bàn tay của cô một cách dè dặt.
Tương phản hoàn toàn với sự hỗn loạn lúc này trong Rãnh Nứt, quảng trường trung tâm Belobog mang đến một bầu không khí hoàn toàn khác biệt.
Trôi lơ lửng giữa không trung kế bên hình ảnh ba chiều là các cột thông tin được sắp xếp một cách trật tự, từng dòng chữ ở trên đó hiện lên rõ ràng và lọt thẳng vào tầm mắt của Randolph.
Cho dù những người qua đường dù chỉ vô tình lướt qua cũng không khỏi bị ấn tượng bởi phong thái điềm tĩnh và ôn hòa ấy.
“Cô cũng đừng quá thành kiến với anh ta. Sampo có thể không đáng tin, nhưng chưa hẳn đã là kẻ xấu. Ít nhất tôi cảm thấy anh ấy vẫn rất quan tâm đến Belobog.”
Cô lo sợ rằng sẽ có một ngày Randolph có thể nhận được một thứ sức mạnh vượt ngoài tầm kiểm soát, và đến khi đó cô chẳng thể làm gì để trợ giúp cậu cả.
“…Nếu tôi nói hiện tại vẫn chưa thể kiểm soát hoàn toàn nó thì sao?”
Acheron lắc đầu, cô đưa bàn tay còn lại chạm nhẹ vào vết sẹo trên mắt trái của cậu, giọng nói thoáng chút lo lắng: (đọc tại Qidian-VP.com)
[Khuôn mẫu: ?]
Randolph có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của Acheron đang phả nhẹ vào gò má mình.
Randolph ngước đầu lên nhìn cô, ánh mắt vô cùng ôn hòa nói:
Sự im lặng của Acheron nặng nề hơn bất kỳ lời nói nào, khiến Randolph cảm nhận rõ rệt sự lạnh lùng pha lẫn bực bội từ cô bao trùm lên bầu không khí giữa hai người họ.
Dòng người qua lại tấp nập, từ những người thong thả dạo bước tận hưởng buổi sáng sớm cho đến những người tất bật băng qua đường lo công việc. Kèm theo đó là tiếng cười đùa của những đứa trẻ chạy nhảy khắp nơi vang vọng khắp không gian.
Vừa mới dứt lời, không gian quanh cậu lại bắt đầu rạn nứt và vỡ vụn, từng mảnh vỡ không gian bay tán loạn trong chớp mắt.
“Nhìn rất xấu... Hơn nữa, nếu anh đã không tin tưởng thì còn lập thỏa thuận với hắn làm gì?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng rồi ánh mắt của Randolph khiến dòng suy nghĩ ấy bỗng chốc chững lại.
Randolph chạm tay vào hình chiếu. Chỉ trong tích tắc, bàn tay của cậu liền biến đổi, các ngón tay có thể chuyển động linh hoạt như chất lỏng, dù cho toàn bộ kết cấu cơ bắp vẫn giữ nguyên thể rắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Acheron đưa tay tới khẩy nhẹ trán của Randolph mini, khiến cho nó ngã lộn nhào xuống mặt bàn.
[Khả năng kiểm soát siêu năng lực: ?]
Cô nghiêng đầu, lặng lẽ vươn tay vuốt nhẹ đôi lông mày đang nhíu chặt của Randolph. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Món nợ này của Asta… rốt cuộc không biết phải dùng cách nào để trả đây…”
Cậu nhấc tách cà phê trên bàn lên nhấp một ngụm, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang đặt lên trán mình ngắm nghía một lúc rồi mới đáp lại:
Randolph lập tức lúng túng gãi đầu khi nhìn thấy ánh mắt trách móc và thái độ lạnh lùng của Acheron khi cắt ngang cuộc trò chuyện.
Một sợi dây liên kết vô hình dần hình thành giữa Randolph và [Prometheus-VI].
Chương 43: Neutralizer
Bỗng nhiên có một thứ gì đó khẽ chuyển động trên mặt bàn, nó ngay lập tức thu hút sự chú ý của Acheron.
[Sức mạnh: ?]
Giọng nói của Acheron đột ngột vang lên lên tai cậu, phá vỡ đi bầu không khí tĩnh lặng trong tiệm cà phê.
Nhân dạng thu nhỏ ấy hiện tại đang vụng về trèo lên cánh tay của cô.
Ý nghĩ về việc phải đứng nhìn cậu bị vụt trôi khỏi tầm tay khiến cho Acheron cảm thấy bất lực đến nghẹt thở.
[Kỹ năng chiến đấu: ?]
Người dân đi ngang qua dù cho có vội vã như thế nào cũng thường dừng lại vài giây để chiêm ngưỡng bức tượng đài, ánh mắt hiện rõ sự kính trọng và ngưỡng mộ.
Nhìn vào cột thông tin cuối cùng đang trôi lơ lửng bên cạnh, Randolph đọc từng dòng chữ mô tả được hiển thị trên đó: (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau đó cả hai rời khỏi tiệm cà phê vắng người và bước đi xa dần về phía quảng trường Belobog.
Nhận thấy thời gian trôi qua đã khá lâu, chỉ đến khi nhận ra tách cà phê trên bàn đã vơi hết, Randolph mới chậm rãi đứng lên.
Ở phía xa, tại trung tâm quảng trường là một bức tượng đài hùng vĩ đứng sừng sững trước Pháo Đài Qlipoth, minh chứng cho lịch sử và niềm tự hào của Belobog.
Acheron cau mày, nhưng rồi cô cũng chẳng thể giấu được nụ cười nhạt thoáng qua khóe miệng.
Trong trạng thái này, Prometheus-VI ngay lập tức giải phóng một vùng trọng trường tuyệt đối, vô hiệu hóa mọi dạng t·ấn c·ông b·ằng năng lượng trong bán kính ảnh hưởng.]
[Siêu năng lực: [Tăng Cường Thể Chất] [Biến Đổi Cơ Học] [Giao Thoa Điện Từ] [Cộng Hưởng Cơ Học] [Hấp Thụ Năng Lượng] [Phóng Thích Năng Lượng] [Quá Tải] [Vô Hiệu Trọng Trường]]
Acheron cười khẽ, dùng ngón tay nhấn nhẹ lên đầu nó, khiến Randolph mini càng giãy giụa mãnh liệt hơn, nhưng tất cả nỗ lực phản kháng của nó đều vô ích.
Giọng nói mang một chút âm sắc điện từ hoá của cậu cất lên làm cho đôi lông mày của Acheron hơi cau lại.
Cô hừ lạnh một tiếng, đôi mắt màu đỏ rực sắc bén liếc qua Randolph trước khi quay mặt đi, theo sau đó là một vài lọn tóc dài màu tím sẫm khẽ quất qua gò má cậu.
Đột nhiên ánh sáng xanh vụt tắt.
Acheron im lặng nhìn cậu trong thoáng chốc, đôi mắt đỏ rực ánh lên vẻ dịu dàng hiếm thấy. Cô chậm rãi đưa tay ra để cho Randolph nắm lấy, và mười ngón tay của hai người dần siết chặt vào nhau.
Sự lo lắng cùng với phiền muộn ngay lập tức bị thay thế bởi vẻ bực dọc trên gương mặt, nhận ra bản thân bị trêu chọc, Acheron cảm thấy như toàn bộ sự lo lắng nãy giờ của mình đều bị xem nhẹ.
Acheron khẽ giật mình nhưng cũng không kháng cự, cô chậm rãi ngẩng đầu lên và ngay lập tức bắt gặp đôi mắt ranh mãnh của Randolph, kèm theo một nụ cười đầy tự mãn.
Điểm đặc biệt của Prometheus-VI nằm ở khả năng biến đổi cơ học gần như vô hạn. Dưới ảnh hưởng của trí tưởng tượng, cơ thể của nó có thể tái cấu trúc thành bất kỳ dạng vật chất hay công cụ nào.
“Đừng nhíu mày.”
Tại một nơi không xa bức tượng đài, trong một tiệm cà phê nhỏ bên góc đường, đang ngồi ở một chiếc bàn gần sát khung cửa kính là một người thanh niên tóc đen đang ngồi nhâm nhi tách cà phê bốc lên từng làn hơi ấm, ánh mắt thong dong ngắm nhìn ra phong cảnh bên ngoài.
Trong đôi mắt Randolph thấp thoáng một chút tinh nghịch, như thể cậu đang cố gắng nén cười trước vẻ mặt nghiêm túc của Acheron.
"...Đồ ngốc."
Không nói thêm lời nào, Acheron khẽ cúi đầu để trán mình chạm nhẹ vào trán cậu lẩm bẩm:
Trước khi Acheron kịp phản ứng thì một bàn tay đã vươn tới nắm lấy tay của cô và kéo nhẹ sang bên cạnh.
Randolph chống tay lên cằm, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, đôi mắt đăm chiêu dõi theo một phương hướng nào đó trong quảng trường.
“Cho phép tôi chứ, thưa quý cô?”
Tuy nhiên khi Prometheus-VI hấp thụ quá nhiều năng lượng – từ các nguồn tài nguyên hay các tác động bên ngoài – nó sẽ bước vào trạng thái quá tải.
Mỗi lần Randolph tiến vào thế giới kia và mang theo một nguồn sức mạnh mới trở về, cô đều cảm nhận nỗi bất an âm ỉ giống như một cơn sóng ngầm, và nó vẫn luôn bám lấy tâm trí Acheron cho đến tận bây giờ.
Một hình ảnh ba chiều chậm rãi hiện lên trong tâm trí Randolph. Nó không mang hình dạng cố định mà tựa như một mạng lưới tế bào siêu nhỏ đan xen chặt chẽ, được bao bọc bởi các mô mạch phức tạp đang phát sáng rực rỡ.
Ngay lập tức, những mô mạch màu xanh lá bắt đầu chạy dọc từ đầu ngón tay đến khuỷu tay cậu như một dòng chảy năng lượng sống.
'Hình như mình có chút quá mức rồi.'
Cậu thầm than thở trong đầu.
Ngay sau đó là cậu có thể cảm nhận được hàng tỷ tế bào trong cơ thể mình đang chuyển động cùng một lúc, hòa thành một nhịp với những dòng mô mạch màu xanh lá chạy dọc khắp cơ thể.
Khi Randolph mở mắt ra, Acheron đã tiến sát đến trước mặt, khoảng cách gần đến mức sống mũi cô khẽ chạm vào mũi cậu.
Dường như tức giận vì bị Acheron đẩy ngã, Randolph mini nhanh chóng đứng dậy, duỗi đôi tay bé xíu như thể kháng nghị.
Randolph lẩm bẩm trong miệng.
Cậu nghiêng người về phía Acheron, duỗi cánh tay đến trước mặt cô và nói:
[Chủng tộc: Neutralizer]
Đó là một cái ảnh chiếu ba chiều màu xanh lá cây, cao chưa tới 10 centimet, với vẻ ngoài giống hệt Randolph.
Cơ thể của Prometheus-VI được cấu tạo từ hàng tỷ tế bào siêu nhỏ gọi là Neutralize. Chúng có khả năng phân tích và tái cấu trúc môi trường vượt trội, đồng hóa hệ sinh thái bản địa, thay đổi đất đai khô cằn và tạo ra bầu khí quyển phù hợp để nhân loại sinh sống.
Vết sẹo kéo dài trên mắt trái không làm cậu trở nên đáng sợ, mà ngược lại càng làm nổi bật lên sự trầm tĩnh và những đường nét lịch lãm lôi cuốn từ gương mặt của cậu.
[Tên: Prometheus-VI]
“Cuối cùng cũng cười rồi sao?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.