Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 44: Neverwinter

Chương 44: Neverwinter


Sau khi rời khỏi tiệm cà phê, Randolph kéo tay Acheron đi dọc theo con đường dẫn đến trung tâm quảng trường Belobog.

Qua một khoảng thời gian dài ngắm nghía xung quanh, cả hai cũng dừng lại trước một tòa nhà ba tầng với tấm bảng hiệu mang hình bánh răng đang tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Randolph ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà hoành tráng trước mặt, ánh mắt lộ rõ vẻ tò mò.

“Tiệm Cơ Khí Neverwinter?”

Cậu nghiêng đầu sang nhìn Acheron và nói khẽ, giọng nói có đôi chút hoài nghi:

"Trông giống như một nơi sửa chữa máy móc... nhưng không phải nó quá to so với một cửa tiệm sửa chữa thông thường hay sao? Nghe Sampo nói nơi này còn tổ chức cả hòa nhạc nữa, không biết là có thật không."

Vừa mới dứt lời thì một giọng nói liền vang lên từ phía sau lưng Randolph, âm sắc mười phần nội lực và tràn đầy sức sống:

"Tổ chức hòa nhạc thì đúng, nhưng dạo này tôi chưa có kế hoạch tổ chức thêm buổi hòa nhạc nào cả."

Nghe thấy âm thanh phát ra ở sau lưng mình, Randolph quay đầu lại theo phản xạ và lập tức bắt gặp một người phụ nữ có mái tóc vàng óng ả buông dài xuống tận eo, nổi bật với những vệt highlight màu xanh đậm chạy dọc theo mái tóc cùng phần đuôi được nhuộm dần sang sắc xanh nhạt.

“Tôi là Serval, chủ nhân của Tiệm Cơ Khí Neverwinter.”

Serval chống một tay lên hông, mỉm cười nói:

"Hai người có vẻ quan tâm tới ngoại hình của cửa tiệm này hơn chức năng của nó đấy nhỉ?"

Mặc dù Serval giới thiệu bản thân rất đơn giản, nhưng phong cách ăn mặc của cô lại trái ngược hoàn toàn, táo bạo và nổi bật hơn hẳn so với những người dân Belobog mà Randolph từng gặp.

Serval không mặc quần áo mùa đông mà mặc một chiếc áo ngắn hở eo ở phần thân trên cùng chiếc quần short được thắt chặt bằng chiếc thắt lưng da màu đen ở thân dưới, kết hợp với đôi tất đen và bốt cổ ngắn tạo nên một vẻ ngoài đầy phóng khoáng và cá tính.

Trong khi Randolph đang quan sát cô thì Serval cũng không hề bỏ sót hai vị khách lạ trước mặt.

Serval đảo mắt nhìn qua nhìn lại mấy lần, sau đó khẽ nhếch môi lên vừa mỉm cười vừa nói:

“Hmm, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người dùng ô để che tuyết đấy. Thú vị thật, có lẽ tôi sẽ thêm ý tưởng này vào buổi hòa nhạc tiếp theo của mình.”

Dù cho Serval nói chuyện rất nhẹ nhàng nhưng sâu trong đôi mắt lại ánh lên một chút cảnh giác.

“Hai người không phải đến đây sửa đồ, đúng không?”

Randolph khẽ mỉm cười rồi gật đầu đáp lại:

"Đúng vậy, chúng tôi chỉ đang dạo quanh các địa điểm đặc biệt ở Belobog mà thôi.”

Serval như sực nhớ ra điều gì đó, cô ngừng lại một chút để suy tư rồi bước tới mở cánh cửa tiệm cơ khí ra và nói:

“Vào đây rồi nói chuyện.”

Khi thấy Serval đã bước vào trong tiệm cơ khí, Randolph lúc này mới quay sang ngắm nghía Acheron từ đầu đến chân một lát rồi nói nhỏ:

“Quả nhiên che đi vẫn là tốt nhất.”

Nghe thấy vậy Acheron liền liếc cậu một cái, đôi lông mày hơi nhướn lên như muốn phản bác gì đó nhưng rồi chỉ lắc đầu cười nhạt.

Cô gõ nhẹ cán ô vào trán cậu rồi xoay người bước theo Serval vào trong tiệm, để lại Randolph đứng nhìn ở đằng sau lưng.

Tiến vào bên trong tiệm cơ khí, Serval nhanh chóng dọn lại chiếc bàn lộn xộn giữa phòng và chuẩn bị hai chiếc ghế cho Randolph và Acheron.

Cô đứng tựa vào quầy tiếp tân, một tay chống cằm, tay kia thì gõ nhẹ lên mặt quầy, ánh mắt xen lẫn chút tò mò và đánh giá khi nhìn hai người trước mặt.

Từ hộc tủ bên dưới quầy, Serval lấy ra một xấp giấy rồi phất nhẹ vài cái như muốn gây chú ý, sau đó đặt nó xuống trước mặt Randolph và Acheron.

“Chả trách tôi thấy hai người quen quen, thì ra là những vị khách ngoại lai mới đến đây hôm qua.”

Acheron cầm xấp giấy lên xem, còn Randolph cũng tò mò nghiêng đầu nhìn sang.

Nhưng khi vừa thấy nội dung trên xấp giấy, đôi mắt của cậu không khỏi mở to vì kinh ngạc.

“Cô Serval… Cô thực sự nghĩ những thứ này giống chúng tôi sao?”

Randolph cố nén tiếng cười, trên trang giấy là những bức vẽ nguệch ngoạc với nét vẽ thô kệch và vụng về chẳng khác gì bức tranh của một đứa trẻ.

Điều đặc biệt là ở bên dưới mỗi bức hình là một thông cáo truy nã được trình bày rất chỉnh tề, trái ngược hoàn toàn với những bức vẽ nguệch ngoạc ở phía trên.

Serval thản nhiên nhún vai đáp lại, không tỏ vẻ gì là bất ngờ cho lắm.

“Tôi khá chắc chắn về tính xác thực của chúng. Dù sao thì người vẽ mấy thứ này là em trai tôi, không nhầm đi đâu được.”

Randolph nhìn Serval vài giây rồi bật cười nói:

“Không lạ gì khi có người nói với tôi rằng nếu gặp rắc rối ở Belobog thì cứ đến tìm cô. Hoá ra là cô có người trong Thiết Vệ Bờm Bạc.”

Serval khoanh tay trước ngực, ánh mắt lướt qua Acheron đang chăm chú lật từng trang lệnh truy nã rồi nhìn Randolph, giọng nói pha chút hứng thú:

“Dù có người trong Thiết Vệ hay không thì với đám người mới đến đã gây ra chuyện lớn như các người, trong một cái thành phố mà chuyện gì cũng lan nhanh như c·háy r·ừng thì tôi không muốn biết cũng không được.”

Cô khẽ nghiêng đầu về phía trước, cười nhếch môi nửa như đùa, nửa như thăm dò hỏi:

“Vậy thì xin hỏi hai vị "t·ội p·hạm truy nã" đây… điều gì đã đưa các người đến cửa tiệm của tôi? Không sợ rằng tôi sẽ báo cáo cho đội Thiết Vệ sao?”

Randolph bất chợt nhìn thẳng vào mắt Serval, ánh mắt nghiêm túc thay thế hoàn toàn dáng vẻ bông đùa trước đó, cậu trầm giọng nói:

“Chúng tôi muốn biết thêm về Đấng Bảo Vệ Tối Cao.”

Nụ cười trên môi Serval dần biến mất, thay vào đó là một vài cảm xúc phức tạp đan xen trong đôi mắt.

Cô thở dài rồi tựa lưng vào quầy, giọng nói mang theo sự mệt mỏi và bất đắc dĩ:

"…Chúng tôi từng là bạn bè, nhưng chỉ là đã từng thôi. Cocolia mà tôi biết sẽ ngồi trên sân thượng lắng nghe tôi hát, nhưng Đấng Bảo Vệ Tối Cao thì không.”

Serval khẽ nghiến răng, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng hơn:

“Kể từ khi ngồi lên chiếc ghế đó và nắm quyền trong tay, Cocolia đã đánh mất đi sự nhân từ của mình, như thể chỉ còn là một cỗ máy vô nhân tính vậy. Những quyết sách cô ấy đưa ra sau đó… Tôi thực sự không biết phải diễn tả thế nào cho đúng.”

Rồi cô ngừng lại và lắc đầu nhẹ, giọng nói tràn đầy chán nản:

“Mọi chuyện mà Cocolia đã làm... tôi không nghĩ chúng đáng để kể lại.”

Đúng lúc ấy Acheron bất ngờ lên tiếng, bàn tay vẫn không ngừng lật qua lật lại tờ lệnh truy nã có hình vẽ nguệch ngoạc của Randolph:

“Mất nhân tính? Tôi không nghĩ vậy... Ít nhất cô ta đã có một trận cãi vã kịch liệt với anh ấy. Cô ta vẫn là con người… vẫn s·ợ c·hết, hoặc có lẽ sợ rằng hành tinh này sẽ c·hết trước khi cô ta đạt được mục đích.”

Lời nói của Acheron khiến Serval thoáng sửng sốt, đôi mắt cô rõ ràng mở to hơn đôi chút so với vừa nãy.

"Ha ha... Cô ta thực sự làm thế sao? Nếu đúng thế... thì tôi hiểu tại sao hai người vẫn có thể thản nhiên đi lại trên phố rồi... Cocolia vẫn còn cơ hội để thay đổi sao?”

Nhưng ngay sau đó Serval lại lắc đầu, giọng nói có chút đượm buồn:

“Nhưng đây cũng không phải là thứ mà các người cần gánh trên vai. Tôi chỉ mong cô ta có thể tự mình tỉnh ngộ, nếu không..."

Cốc cốc cốc.

Bỗng nhiên một loạt tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên từ bên ngoài tiệm cơ khí cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ.

Serval nhíu mày rồi tiến về phía cửa và liếc qua lỗ mắt mèo, giọng nói dần trầm xuống:

“Là người của Thiết Vệ Bờm Bạc.”

Randolph ngồi chống cằm nhìn Serval, cố tỏ ra vẻ bất ngờ trong giây lát trước khi nói:

“Tưởng cô sẽ không gọi Thiết Vệ đến chứ.”

Serval nhún vai một cái rồi vặn tay nắm cửa.

Cánh cửa vừa mới hé mở thì một bóng người liền nhanh chóng bước vào, thở hổn hển như thể vừa chạy suốt quãng đường dài không ngừng nghỉ để đến đây.

Người vừa bước vào là một cô gái có mái tóc dài mềm mại màu chàm, được cắt mái bằng và có hai lọn tóc rủ xuống ôm lấy khuôn mặt.

Bộ đồng phục Thiết Vệ Bờm Bạc trên người cô được thiết kế khá đơn giản, bao gồm một chiếc mũ nồi đen, váy xếp ly màu đen trắng xen lẫn sắc xanh lam, kết hợp với cổ áo trắng và cà vạt màu xanh.

Gương mặt non nớt nổi bật với cặp kính tròn lớn, đôi chân thon thả được bao bọc bởi quần bó đen trong suốt có họa tiết như thước kẻ và đôi bốt màu đen trắng giản dị.

Serval mỉm cười nhìn cô gái trẻ rồi hỏi:

"Có chuyện gì sao, sĩ quan Pela?"

Pela vội vàng chỉnh lại chiếc mũ nồi trên đầu rồi hoảng hốt đáp lại:

“Cô Serval... Đội Trưởng Gepard… anh ấy m·ất t·ích rồi!”

Nụ cười trên mặt Serval bỗng chốc vụt tắt.

Cô trợn tròn mắt, sau đó nhanh chóng nắm lấy vai Pela dồn dập hỏi:

“Mất tích? Ở đâu? Vì sao? Thiết Vệ không biết gì cả sao?”

Serval lắc hai vai Pela mạnh đến mức chiếc mũ nồi vừa được chỉnh lại ngay ngắn lập tức rơi xuống đất, ngay cả cặp kính tròn của cô gái cũng bị xô lệch đi.

Randolph thấy vậy liền tiến lại gần giải vây cho Pela, cậu vỗ nhẹ lên vai Serval và bình tĩnh nói:

“Cô Serval, xin hãy bình tĩnh lại đi, để sĩ quan Pela có thể kể rõ ràng sự tình đã.”

Serval nhanh chóng hít sâu một hơi rồi ngừng việc lắc vai Pela lại, nhưng hai tay vẫn nắm chặt lấy vai của cô ấy, ánh mắt tràn ngập sự lo lắng gặng hỏi:

“Pela, nói đi!”

Pela vội vàng chỉnh lại cặp kính trên sống mũi, rồi gật đầu liên tục giải thích:

“Vào sáng nay Đội Trưởng Gepard đã nhận được nhiệm vụ từ Đấng Bảo Vệ Tối Cao là truy bắt t·ội p·hạm truy nã. Lần cuối cùng mọi người nhìn thấy anh ấy là ở khu vực quảng trường phía đông. Một số Thiết Vệ báo cáo rằng Đội Trưởng Gepard đã xông vào trong Rãnh Nứt, nhưng từ đó đến giờ không ai có thêm tin tức gì về anh ấy nữa.”

Serval mệt mỏi xoa trán thở dài:

“Chú em này… chẳng bao giờ để chị được yên tâm.”

Sau đó cô quay sang nhìn Pela nghiêm túc nói:

“Dẫn đường đi, Pela.”

Pela gật đầu đi ra cửa nhưng rồi đột nhiên đứng khựng lại, cô quay đầu nhìn Randolph và Acheron, dè dặt nhìn Serval hỏi:

“Còn họ thì sao, cô Serval?”

Serval chuyển ánh mắt nhìn sang Randolph và Acheron, nhíu mày nói:

“Hai người có muốn đi cùng không? Dù gì thì em trai tôi và bạn của các người đều đang kẹt trong Rãnh Nứt mà."

Randolph không nói gì thêm mà chỉ gật đầu.

Thấy vậy Serval bắt đầu thúc giục Pela:

“Vậy thì đi thôi.”

Pela có chút kinh ngạc cúi đầu lẩm bẩm điều gì đó, nhưng Serval đã cắt ngang rồi kéo tay cô đi nhanh ra ngoài:

“Không cần lo lắng. Hai người họ sẽ không gây rắc rối đâu. Nhanh lên.”

. . .

Cùng thời điểm đó tại Pháo Đài Qlipoth, Cocolia hiện tại đang nằm gục đầu trên bàn làm việc, lông mày nhíu chặt như thể đang chìm vào ác mộng.

Trong giấc mơ, Cocolia thấy mình quay về thời điểm lần đầu tiên chạm mặt "thứ đó" khi ấy cô vẫn còn là người kế vị được Đấng Bảo Vệ Tối Cao đời trước lựa chọn để bồi dưỡng.

Rồi một ngày âm thanh của "thứ đó" bất chợt vang lên. Nó tự xưng mình là minh hữu của các đời Đấng Bảo Vệ Tối Cao, mang theo lời hứa trùng kiến hành tinh này và dẫn dắt nhân loại đến với sự tiến hóa vượt bậc.

Ban đầu Cocolia cũng không tin tưởng âm thanh đó, nhưng rồi quyền năng mà "thứ đó" ban cho dần mê hoặc cô.

Mỗi lần sử dụng thứ sức mạnh không khác gì quyền năng của tạo vật chủ đó, cơ thể Cocolia dần hóa thành băng lạnh, cảm xúc nhân loại cũng ngày một lụi tàn.

Và rồi cô không còn quay đầu được nữa, niềm tin vào "thứ đó" đã trở thành bất di bất dịch.

[Cocolia… Đừng sợ.]

Dù đang ở trong giấc mơ, nhưng giọng nói của "thứ đó" vẫn rõ ràng như vang vọng ngay bên tai Cocolia.

“Nhưng nếu không làm theo lời cô ta... cả hành tinh này sẽ bị hủy diệt.”

Cocolia run rẩy nói.

Lời nói của Cocolia nhanh chóng bị cắt ngang bởi âm thanh trầm thấp của "thứ đó" nó len lỏi vào mọi ngóc ngách trong tâm trí cô.

[Kế hoạch của chúng ta sẽ không thay đổi. Ta sẽ trao cho ngươi tất cả sức mạnh, để cứu hành tinh này, để bảo vệ bước tiến của nhân loại. Ngươi không muốn con gái mình sống sót sao, Cocolia…]

Âm thanh trong bóng tối vặn vẹo gào thét, bóp nghẹt ý chí và mọi cảm giác phản kháng còn sót lại của Cocolia, khiến cho cơn ác mộng càng thêm nặng nề.

Chương 44: Neverwinter