Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 20: Thầy Đã Từng Đến Nơi Này Bao Giờ Chưa?
"Nó?"
May mà vẫn còn có biển.
"Em lo cho thầy mà — hơn nữa là tuân thủ quy tắc thì sao?"
Mở ra thì là thiệp mời bằng tiếng Anh, in rõ chữ lớn Belgium.
Cố Thư Trì nghiêng đầu liếc cô một cái rồi lại cầm chai bia lên nhìn: "Hồi trước người ta tặng đấy. Về nước ai cũng hay tặng rượu, lúc đầu toàn là rượu vang, mà tôi lại không thích uống. Sau này họ đổi sang tặng bia, nhưng tôi lại chẳng có thời gian mà uống."
Ôn Thư Bạch đi dọc theo bãi biển một lúc, Cố Thư Trì nói sẽ không quấy rầy cô tâm sự với biển nên vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
Ôn Thư Bạch trợn mắt kinh ngạc, hóa ra anh chạy về lấy rượu sao?
"Cũng không phải... chỉ là cảm thấy cô trông cứ như..."
Cố Thư Trì gật đầu rồi ra hiệu:
Chẳng bao lâu từ phía ghế bãi biển có hai người đàn ông xuất hiện, nhìn có vẻ chờ từ lâu, khi thấy Cố Thư Trì đến mới tiến lại.
Cố Thư Trì ra lệnh, hai người gật đầu rồi khiêng ghế đi theo sau.
"Cứ đứng đó làm gì nữa, lại đây. Không thể nào vừa bật đèn pin uống rượu ở chỗ ma quái thế này được."
ORIGIN / Belgium
"..."
"Cô nên làm cảnh sát giao thông thì hợp hơn."
"Về đi, lát nữa gọi chú Trần đến."
Ôn Thư Bạch và Cố Thư Trì sóng vai đứng đó, hít sâu từng ngụm gió biển, mặc cho từng đợt gió thổi tung mái tóc họ.
"Em muốn uống rượu quá."
Ôn Thư Bạch nhìn quanh, đúng là nơi này hơi khuất một chút nhưng không hẳn là góc khuất hoàn toàn, cô đứng dậy tò mò hỏi:
Một mùi hoa quả thơm ngọt quyện cùng vị mạch nha tràn ngập trong miệng, thoáng chút giống như bia pha chút rượu vang, cô mỉm cười ngạc nhiên.
"Cô lo xa thế thì làm trợ lý cho tôi quả là lãng phí quá đấy."
Ôn Thư Bạch thầm nghĩ, đoán chắc đây là người mà Cố Thư Trì bảo sẽ đến đón cô về.
Lúc này, cô nhìn về hướng vừa đến thì không thấy Cố Thư Trì đâu nữa.
Ôn Thư Bạch nhận lấy ly, nhìn chiếc ly cao, dáng thanh mảnh mà tao nhã khiến cô vừa muốn cười vừa muốn khóc.
"Sao thầy lại mua nhiều rượu vậy?"
"Thầy..."
"Ghế cũng do thầy mang đến à?"
Ôn Thư Bạch bĩu môi, yên tâm bước tiếp.
Cô ngạc nhiên nhìn cái ly:
Cố Thư Trì nhún vai nói: "Tôi mới về tìm một vòng thì chỉ thấy đúng mỗi cái ly này thôi. Chẳng lẽ lấy ly cà phê của tôi ra uống rượu."
Đời này cô chắc chỉ gặp được một người lạ lùng như vậy, đem cho cô một chiếc ly rượu vang để uống bia, thật đúng là tính cách kỳ quặc.
Ít nhất cũng được nhìn thấy thế giới của chị. (đọc tại Qidian-VP.com)
Để không bị đổ, cô cẩn thận uống một ngụm.
Sau này cô mới biết chị lấy chồng là người Bỉ tóc vàng mắt xanh nên cô nhớ mãi từ tiếng Anh này, cũng nhớ tấm thiệp mời muộn màng, nhớ cả dòng chữ hoa văn trên thiệp.
Cố Thư Trì thấy cô cau mày khó chịu, miễn cưỡng hạ đèn pin thấp xuống rồi tiếp tục nói:
Chỉ còn lại biển.
"Biển."
Ôn Thư Bạch nhìn thấy Cố Thư Trì rút từ túi ra hai chai thủy tinh màu đen sẫm, trong lòng bắt đầu nghi ngờ.
Cố Thư Trì quay sang nhìn cô, ánh mắt đầy hoài nghi, từ trên xuống dưới quét cô một lượt:
Cố Thư Trì giơ cái túi trên tay:
"Như gì?"
Cô khẽ gật đầu lặng lẽ như thể vừa chấp nhận, vừa tự vỗ về chính mình.
"Nhờ người mang."
"Được rồi, lắm lời quá. Lát nữa có người tới đón cô, tôi chẳng rảnh mà đưa đâu."
Ôn Thư Bạch bị ánh sáng chiếu chói mắt, khó chịu quay mặt đi, đưa tay che đèn.
Ôn Thư Bạch nhớ ra, trước đây Cố Thư Trì học nghệ thuật bên nước ngoài mấy năm nên khẩu vị cũng dần thay đổi, được tặng rượu ngoại cũng bình thường.
Càng tiến gần về phía biển, tiếng sóng vỗ càng lúc càng lớn.
"Uống bằng cái này à? Đây không phải ly champagne hay rượu vang sao?"
Cô vẻ ngạc nhiên khiến Cố Thư Trì bật cười, như thể đang cười cô chưa từng đi đâu: "Có bia giả à?"
"Đừng hiểu lầm. Ý tôi không phải bảo cô nói với tôi. Ý là nếu cô thấy buồn thì cô có thể nói với nó."
Ôn Thư Bạch hơi khựng lại, không ngờ từ miệng cái người độc mồm độc miệng như Cố Thư Trì lại có thể nghe ra được một câu như thế. Cô cứ thế ngẩn người, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng của anh.
"Tôi nói này Ôn Thư Bạch, đạo đức của cô cao ngất thế, cứ phải lo đủ chuyện — lúc thì sợ tôi lái xe của Ngụy Tư Đình, lúc thì lại lo tôi say rượu lái xe."
Khu vực này chỉ có một đèn chiếu sáng màu vàng ấm ở xa xa, không rõ có phải do anh lắp đặt hay không.
Nhưng ngoại ngữ kém, lại không có tiền đi thật, chỉ mong một ngày được ra ngoài thế giới đó.
Ôn Thư Bạch nhìn về phía đại dương rộng lớn ấy, ngay khoảnh khắc đó, sống mũi bỗng cay cay. Hóa ra đến lúc này, cô lại chẳng còn ai để có thể tâm sự.
"Có người muốn uống rượu mà."
Bỗng có tiếng leng keng vang lên, giống như tiếng mấy chai bia trong túi nhựa mà bố Ôn mang theo.
Cố Thư Trì kiểm tra kỹ, thấy ổn rồi gật đầu:
Từ nhỏ, cô luôn ao ước có một gia đình hạnh phúc, những đứa trẻ khác thỉnh thoảng còn rỉ tai kể về những ngày cuối tuần cùng cha mẹ ra biển nhặt vỏ sò, còn cô thì cuối tuần luôn khép mình trong góc phòng tối tăm.
Cô cúi nhìn xác nhận rồi tò mò hỏi:
Trên thân chai dán đầy nhãn mác tiếng Anh, trông không giống mấy loại bia bình thường cô từng uống.
"Ngon không?"
"Chú Trần?"
Đêm dần sâu, gió mang chút se lạnh.
Nhưng nhìn cảnh sắc thiên nhiên trước mắt, cô chẳng còn muốn nói gì nữa, những tâm sự, những điều buồn bã, dường như chỉ cần lặng lẽ nhìn ngắm tất cả như thế cũng đủ để vớt vát lại trái tim cô vốn đang chìm đắm, bất an.
"Em nhìn thôi, không ngờ uống bia cũng phải xịn thế này."
Ôn Thư Bạch gật đầu lia lịa.
Cuối cùng cô phát hiện dưới bóng một cây cổ thụ nghiêng có một tảng đá, dùng áo quệt qua rồi ngồi xuống.
Lớn lên cô hay lên mạng tìm hiểu về Bỉ, xem những bức ảnh lung linh rực rỡ, tưởng tượng chị mình ở đó cuộc sống ra sao.
Mấy người cứ thế men theo gió biển đi tới một mỏm đá ngắm biển có tầm nhìn cực đẹp. Hai người trong số đó đặt ghế xuống, không biết từ đâu còn mang ra cả một chiếc đèn dã ngoại nhỏ đặt ngay trước mặt họ.
-
"Chứ sao nữa?"
Cô đọc tiếng Anh còn hơi sượng, liếc sang mặt sau có bảng thành phần cũng không đọc được mượt, nhưng nhìn một phát nhận ra ngay một từ:
Lúc đó bố mẹ không quản, cũng không dự đám cưới, thiệp bị vứt vào thùng rác, may mà cô lượm lên vì thiệp đẹp.
"Ngon thì lần sau muốn uống cứ tự lấy ở trong tủ đi, tôi uống không hết nó cũng hết hạn mà."
Cố Thư Trì bật cười:
Hai người tựa vào ghế nằm xuống, Cố Thư Trì đưa cho cô một chiếc ly cao chân thanh mảnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh suy nghĩ một chút, hình như không biết nên diễn đạt thế nào:
"Nếu cô không vui thì cứ khóc đi. Muốn nói gì thì nói. Đừng ép mình phải giấu mãi."
Bản thân Cố Thư Trì cũng chỉ định uống thẳng từ chai.
"Thật, không thể thật hơn được nữa."
"Sao lại trốn ở đây?" giọng quen thuộc vang lên giống như đứa trẻ bị giận hờn.
Vùng này không có ai trông coi, cát lẫn nhiều đất đá vụn, tháo giày đi bộ lại khó chịu.
"Đây thật sự là bia à?"
Ôn Thư Bạch không nghe thấy tiếng kéo ghế, nhưng nghĩ lại, chỗ này là cát nên kéo ghế cũng không phát ra tiếng to.
Cô nói càng lúc càng nhỏ, trong khoảnh khắc này vẫn nói chuyện mấy chuyện đó với anh, Cố Thư Trì bật cười.
"Này, Cố Thư Trì, thầy cũng uống rượu à?"
Cô đưa chai lên miệng, thử uống một ngụm.
"Đi thôi."
Cô quay đầu lại theo phản xạ, thấy một người xa xa đang cầm điện thoại bật đèn pin chiếu xuống mặt đất, giây tiếp theo ánh sáng chói mắt đột ngột chiếu thẳng vào mặt cô, cô vội lấy tay che chắn.
Cố Thư Trì vốn không thích tuân thủ quy tắc, nếu không thì chẳng lẽ lại bỏ cả đống bản thảo mà ngồi đây uống rượu với cô?
Cố Thư Trì thấy cô mãi vẫn không trả lời, vội vã bổ sung một câu:
Hai người cùng phá lên cười, rồi Cố Thư Trì nghiêng đầu đi nơi khác. Đột nhiên, giọng anh nghiêm túc lại:
"Tôi tìm cô mấy vòng, tưởng cô rơi xuống biển rồi."
"Nhưng thầy bảo đưa em về mà... không được lái xe khi say rượu."
Cô nhìn kỹ cái ly, nhớ lại hồi nhỏ đi siêu thị, nắm tay chị rồi hỏi "Cái ly này là gì vậy?" Chị cô bảo đó là ly chỉ có người giàu mới mua được, rất đắt tiền.
Gió biển thổi từng đợt, màn đêm mùa hè nhẹ nhàng buông xuống. Mặc dù sống ở thành phố biển nhưng ký ức cô chưa từng được gia đình đưa đi chơi biển thật sự, chỉ khi lên đại học mới cùng mấy bạn cùng phòng đi vài lần. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô theo sau anh, anh vẫn cầm đèn pin nhưng cách chiếu sáng khác người. Phần lớn mọi người sẽ chiếu lên trên để soi đường, còn anh chỉ chiếu ánh sáng xuống mặt đất, ai không biết còn tưởng đang tìm đồ gì rơi mất.
"Ai quy định học sinh ngoan thì không được uống rượu? Làm ơn đi, em cũng hơn hai mươi tuổi rồi đấy." (đọc tại Qidian-VP.com)
Hồi chị cô kết hôn có gửi một thiệp mời về.
"Cô lại nghĩ gì thế?"
Biển là nơi luôn vô điều kiện tiếp nhận mọi tâm sự và bí mật của con người.
Cô bĩu môi, đưa lại chiếc ly: "Trả lại thầy, em quen uống thẳng từ chai rồi."
Anh dừng bước, quay lại nhìn cô rồi giơ đèn pin lên chiếu:
"Nói chung là kiểu... học sinh ngoan hiền ấy." (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng cô không hỏi thêm vì biết anh gọi bếp trưởng đến ăn trưa còn được, gọi ai thì cũng là chuyện bình thường.
Ôn Thư Bạch mở mắt, đối diện với ánh nhìn của anh:
Anh liếc cô một cái:
"Thầy mang gì theo thế?"
Lớn lên mới biết loại ly thủy tinh này ở đâu cũng có, thứ đắt không phải là ly mà là rượu bên trong.
"Hai người đi theo tôi đến kia."
Khi cô nhận lấy, một mùi thơm nồng nàn bay ra từ miệng chai. Ôn Thư Bạch liếc nhanh nhãn hiệu, không nhận ra thương hiệu này.
"Belgium à?"
Anh mở nắp chai rồi đưa cho cô.
Cô mỉm cười, vui vẻ chạy lại gần, vừa tới nơi thì phát hiện phía sau anh có hai chiếc ghế bãi biển.
Cô bất giác nghĩ, Cố Thư Trì đôi khi linh hoạt như mấy con mèo, ngoảnh đi là mất hút không dấu vết, nhân lúc cô không để ý lại âm thầm chạy ra phía sau.
Đi một đoạn, cô chợt nhớ ra:
Chương 20: Thầy Đã Từng Đến Nơi Này Bao Giờ Chưa?
Cố Thư Trì đưa tay chỉ về phía trước — nơi đại dương bao la vô tận:
"Cô cũng biết uống rượu à?"
"Thầy xem thường người ta đấy à?"
Cố Thư Trì trong đêm tối nhìn không rõ, cúi sát lại, mắt cười híp lại, chậm rãi đọc tên địa danh:
Nghĩ vậy, cô liền nghiêng đầu hỏi: "Thầy Cố, hồi đi học thầy có từng đến chỗ này chưa?"
Cố Thư Trì nhướn mày hỏi: "Thật à?"
Đi được một hồi, mây tối lại dày đặc, trời cũng hơi tối hơn, Ôn Thư Bạch không dám đi quá gần biển, sóng thi thoảng vỗ vào bờ cát, cô sợ làm ướt giày nên liếc nhìn quanh tìm chỗ ngồi.
Quả thật như anh nói, không có ly thì khó mà uống, chai này nặng hơn hẳn mấy chai bia cổ hẹp vài đồng của bố cô.
Cố Thư Trì đưa tay gõ nhẹ lên chai cô đang cầm, tiếng vang nhẹ phá tan suy nghĩ.
Cô dang rộng hai tay, khẽ nhắm mắt lại, vùi mình vào lòng gió, bỗng nhiên buột miệng thốt lên một câu:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.