Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 19: Chương 19

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19: Chương 19


Lục Tề Minh nghe vậy khựng lại rồi khẽ đáp: “Những cái cô nói tôi đều biết và cũng đã đăng ký tài khoản rồi.”

Trương Tuyết Lan: [Con là con gái ruột của mẹ, mẹ không quản không lo lắng sao được?]

Quả nhiên là gần đến không thể gần hơn.

Vốn định giữ lại.

Đúng lúc này, “cạch” một tiếng khóa cửa khẽ vang lên, cánh cửa phòng đóng chặt lại mở ra.

“Ngoài anh ra, tôi ở đây không quen ai cả.” Tiền Đa Đa cong khóe môi: “Ý tôi là, có đồng nghiệp hay bạn bè nào của anh đi cùng không?”

Khụ.

Lục Tề Minh im lặng một chút rồi cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn thẳng vào mặt cô gái trước mặt. Anh khẽ nhướng mày mang theo vẻ nghi hoặc đoan chính.

“…” Tiền Đa Đa ngẩn người rồi ngơ ngác nói: “Nhưng mà, anh không phải không ăn đồ ngọt sao?”

Tốc độ lái xe trong doanh trại có giới hạn, Lục Tề Minh giữ tốc độ lái, khi đi qua một ngôi nhà thấp tầng anh liếc mắt ra ngoài cửa sổ rồi khẽ hỏi: “Cô Tiền bình thường có thói quen tập thể d·ụ·c không?”

Nhỏ nhắn, trắng trẻo, móng tay đã đổi kiểu và độ dài, móng tay tròn ngắn được sơn hai màu hồng và xanh da trời, vừa hoạt bát tươi sáng lại không quá phô trương.

Tiền Đa Đa bước ra, ngẩng đầu nhìn bóng người cao lớn đứng trước cửa, không kịp chuẩn bị, giật mình lùi lại nửa bước theo bản năng.

không được giành trả tiền với tôi nữa.”

Sao trên đời lại có một cô gái như vậy? Nụ cười như gợn sóng lan tỏa từ đáy mắt cô khiến không khí xung quanh cũng nhuộm một lớp đường ngọt ngào.

Ánh sáng đi vào mắt, võng mạc tạo ảnh, tín hiệu chuyển đổi rồi não bộ giải mã tất cả những thông tin nhận được.

Cô cong khóe môi.

“…”

“…Không phải.”

Lục Tề Minh nhận lấy.

Tiền Đa Đa nhìn khoảng cách giữa chỗ đỗ xe và cửa gara có chút khó hiểu: “Sao anh lại đỗ xe sâu bên trong thế?”

Bà mẹ Tiền ở đầu dây bên kia rõ ràng là đã bị cô chọc tức rồi. Tin nhắn này của Tiền Đa Đa gửi đi như đá ném xuống biển chẳng thấy hồi âm.

Tiền Đa Đa: [Con đến tham gia hoạt động giao lưu chứ có phải đi lính thật đâu mà khổ ạ]

Tiền Đa Đa: [Vậy nên con và anh ấy đã trở thành bạn bè rồi ạ.]

Anh nhắm mắt lại day day thái dương.

Lục Tề Minh nhất thời không lên tiếng.

Tiền Đa Đa đợi một lúc không thấy tin trả lời liền nhướng mày khóe miệng nở một nụ cười cưng chiều mà bất lực. Cô lại gửi cho bà Trương Tuyết Lan yêu quý của mình một biểu tượng ôm gấu rồi tắt màn hình điện thoại. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Vâng.” Tiền Đa Đa gật đầu: “Mỗi tuần tôi đến phòng tập gym hai đến ba lần.”

Tiền Đa Đa quay đầu nhìn.

“Sáu món ạ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiền Đa Đa: [Mẹ ơi, con đến doanh trại rồi, đã ổn định chỗ ở rồi ạ ^^ Yên tâm nha mẹ]

“Vâng, xin hai người chờ một lát.” Cậu phục vụ nhận lại thực đơn rồi rời đi.

Lục Tề Minh khẽ cụp mắt xuống, cứ như vậy nhìn cô với vẻ trầm tĩnh, ngay thẳng mà thong thả, không nói một lời.

Trong số các cơ quan tham gia vào toàn bộ quá trình này thì não bộ là quan trọng nhất.

Lục Tề Minh thu hết vành tai ửng hồng của cô vào mắt, khẽ cong môi rồi nói: “Quân đội như dòng thác thép này, nghiêm túc là trọng điểm. Tuy nhiên, ngoài đoàn kết khẩn trương ra thì cũng phải nghiêm túc mà hoạt bát.”

Cô bạn “nhựa” tự phong này vậy mà lại quên mất đồng chí quân đội không thích ăn đồ ngọt!

Lục Tề Minh cứ thế đi thẳng: “Cô Tiền không cần khách sáo.”

Nước dừa màu hồng, bánh tuyết hoa màu trắng. Đây là món quà thứ hai cô tặng anh.

Ánh mắt Lục Tề Minh sắc bén, đồng tử đen láy sâu thẳm, khi đôi mắt đen ấy nhìn thẳng vào, sẽ cảm thấy áp bức mạnh mẽ.

Tiền Đa Đa đã hiểu.

“Tạm thời là vậy.” Vẻ mặt Lục Tề Minh vẫn bình thường như mọi khi, nói rồi dừng lại nửa giây, lại bổ sung một câu: “Nếu cô muốn gọi người khác cũng được.”

Chỉ trách thời tiết thất thường, những giọt mồ hôi ấy chậm rãi lăn qua gò má, men theo cằm, rồi rơi xuống xương quai xanh trắng mịn. Lại tiếp tục trượt xuống, cuối cùng bị cổ áo nhạt màu nuốt trọn không dấu vết.

“Vâng.” Tiền Đa Đa rất lịch sự nói với anh: “Vậy cảm ơn anh trước vì đã cho tôi đi nhờ xe nhé.”

Nhận ra mình rất có thể trong lúc hoảng loạn đã nói sai, càng giải thích càng rối, cô bắt đầu nhanh chóng chuyển chủ đề.

Các món Quảng Đông của Tứ Quý Tửu Lầu này không giống với các món Quảng Đông thông thường mà đã được cải biên ở một mức độ nhất định theo sở thích của người dân Nam Thành nên càng phù hợp với khẩu vị của họ hơn.

Vừa nghĩ ngợi Tiền Đa Đa khẽ mím môi gõ ra một dòng chữ: [Mẹ nói đúng Lục Tề Minh thật sự rất tốt]

Khẽ động ngón tay mở lớp giấy bóng kính ra, Lục Tề Minh bỏ viên tuyết hoa vào miệng rồi từ từ nhai.

Cô lấy ra, chần chừ nửa giây rồi cuối cùng vẫn đưa mấy ngón tay thon trắng kéo kéo vạt áo anh.

Đồng chí quân đội người cao chân dài, một bước anh đi bằng hai bước của Tiền Đa Đa.

Khu doanh trại Thạch Thủy này có xe quân sự và xe tư nhân đỗ riêng. Xe quân sự có gara riêng do người quản lý, còn khu vực đỗ xe tư nhân thì giống như các khu dân cư khác.

Vài phút sau.

“Đến rồi.”

Tiền Đa Đa nhìn cảnh vật trong doanh trại qua cửa sổ xe, nghĩ nghĩ rồi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn WeChat cho bà Trương Tuyết Lan.

Nhưng công việc giải mã đòi hỏi thính giác cao nên Lục Tề Minh hơi nghiêng tai vẫn nghe được những tiếng động rất nhỏ, nhẹ nhàng như mây trôi qua trăng.

Thấy tình hình như vậy, Tiền Đa Đa chỉ cho rằng Lục Tề Minh gặp chuyện gì đó không vui nên cũng không nghĩ nhiều mà tùy tiện lấy điện thoại ra lướt Weibo xem tin tức.

Nhưng chỉ cách nhau nửa bước chân, chỉ có Lục Tề Minh biết mình đang phải chịu đựng sự dày vò như thế nào.

“Ừ.” Lục Tề Minh cất đồ đi rồi bước chân dài đi xuống cầu thang.

Mí mắt anh khẽ rũ xuống một cách thả lỏng, vẻ mặt không cảm xúc nhìn thẳng vào bức tường hành lang trắng toát.

Cô đứng trước mặt anh chẳng khác nào một con chim cút, anh chỉ cần một tay là có thể nhấc bổng cô lên trời.

“Ừm.” Lục Tề Minh đáp.

“Cuối tuần cả ngày, ngày thường là từ sáu giờ rưỡi tối đến tám giờ rưỡi tối.”

Nghe nói ông chủ của nhà hàng là người Quảng Đông, đã mở nhà hàng ở Nam Thành này được vài năm rồi.

Đồng chí quân đội vốn ít nói, hôm nay không hiểu sao lại càng kiệm lời. Có thể trả lời bằng một chữ thì tuyệt đối không nói hai chữ.

Anh bình tĩnh nhìn cô rồi nói tiếp: “Ý tôi là muốn ăn cơm riêng với cô, không định gọi đồng nghiệp.”

“Cái này cho anh.” Cô vừa nói vừa đưa tay kia ra, đưa cho anh một thứ gì đó.

Đáp lời xong, Tiền Đa Đa đóng cửa phòng lại.

Đến giờ ăn là đúng lúc đói.

Lục Tề Minh đáp: “Không có.”

Anh không ngước mắt mà nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy cổ tay áo mình.

Trong lúc ngồi xuống gọi món, cô tiện tay tìm kiếm trên một nền tảng nổi tiếng nào đó thì phát hiện đánh giá của cư dân mạng về nhà hàng này nói chung khá tốt.

Trương Tuyết Lan: [Mẹ chỉ nói không giới thiệu đối tượng cho con chứ có nói không quản con đâu]

“Vâng vâng, tôi nhớ rồi.”

Kết hợp với những lời cô gái nói trước khi đóng cửa thì chỉ có một khả năng.

Mấy chữ này âm lượng nhỏ, phát âm không rõ ràng, thuần túy là tự nói một mình tùy tiện cảm thán. Người đàn ông bên cạnh chiếc xe việt dã lại lập tức ngước mắt nhìn sang: “Cô nói gì?”

Cô gái mềm mại như đám mây, bước chân nhẹ nhàng, làm việc cũng không gây ra tiếng động gì lớn.

“Tôi cũng có thể vào đó tập luyện sao?”

Hợp nhau ở chỗ nào chứ.

Nhưng không hiểu tại sao, mỗi lần nhìn thấy Tiền Đa Đa, anh lại như biến thành một người khác.

Tiền Đa Đa nhìn đôi chân dài của Lục Tề Minh rồi lại nhìn đôi chân thon thả khép nép dưới ghế của mình, lặng lẽ dời mắt đi.

“Vâng, được ạ.”

“Vậy chúng ta đi ăn đồ Quảng Đông nhé.” Lục Tề Minh nói: “Được không?”

Tiền Đa Đa: “Weibo? Douyin? Tiểu Hồng Thư?”

Kẽo kẹt – có lẽ là tiếng cô đẩy cửa tủ quần áo. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trương Tuyết Lan: [Công việc quan trọng nhưng chuyện kia mẹ nói với con con cũng phải để tâm vào đấy nhé]

“Tôi không kén chọn, ăn gì cũng được.”

Ánh mắt Lục Tề Minh lướt qua gò má ửng hồng của cô: “Cô Tiền muốn ăn gì?”

Tiền Đa Đa gật đầu. Dù cô thích đồ ăn đậm vị nhưng đồ Quảng Đông thanh đạm dễ chịu, canh lại ngon ngọt, thỉnh thoảng ăn một bữa cũng không tệ, lại còn giúp tiêu hóa bớt dầu mỡ.

Dưới ánh mắt đen láy kia, tim Tiền Đa Đa bỗng dưng nóng ran, tai cũng nóng lên, cô dời mắt không dám nhìn anh nữa: “Đi thôi, đi ăn cơm.”

Nói cách khác, hai phòng này thậm chí còn chung một bức tường.

“Trong khu này có tổng cộng bốn tòa nhà văn phòng, một điểm tập kết quân chưa công khai thì đều là khu vực cơ mật cô không được đến gần. Những chỗ khác như vườn hoa, siêu thị, phòng tập gym, khu giặt ủi, nhà thi đấu, sân huấn luyện thì không có hạn chế đặc biệt.”

Lục Tề Minh biết cô đang nói đến mấy mẫu xe nào, anh nhàn nhạt đáp: “Những chủ xe cô nói đều là những người trẻ vừa tốt nghiệp trường quân sự rồi được điều về đây. Bình thường họ đi lại thân thiết nên khi mua xe cũng bàn bạc làm chung, mua cùng một mẫu là chuyện bình thường.”

Nhìn dòng tin nhắn dài dằng dặc trách móc của bà Trương Tuyết Lan gửi đến, Tiền Đa Đa vô thức nghiêng đầu nhìn về phía ghế lái.

Tiền Đa Đa: […]

Nghĩ thông suốt điều này, Tiền Đa Đa cố gắng trấn tĩnh lại rồi mỉm cười: “Không có gì, chỉ là nói anh tốt bụng đặc biệt thôi.”

“Tôi đã gọi một vài món đặc trưng của quán này rồi.” Lục Tề Minh gấp thực đơn lại rồi đưa cho cô lần nữa, ý bảo cô gọi thêm những món mình muốn ăn.

“Phòng tập gym này thường mở cửa vào thời gian nào?”

Ký túc xá đã được sửa sang nhưng đồ đạc vẫn là những thứ còn lại từ trước. Chiếc tủ quần áo màu nâu nhạt kia đã cũ kỹ, ray trượt cửa lùa lâu ngày không tra dầu nên mỗi lần đóng mở đều phát ra tiếng ồn chói tai.

Khoảng một phút sau, tin nhắn trả lời của bà Trương Tuyết Lan hiện lên: [Chỗ ở thế nào con? Có nhà vệ sinh riêng không? Nước nóng nữa?]

Cảm nhận được ánh mắt đang đổ dồn lên mình, Tiền Đa Đa lập tức như mình đã làm sai điều gì đó, chỉ cảm thấy càng thêm hoảng loạn.

Lục Tề Minh đang cầm vô lăng, ánh mắt bình tĩnh, đường nét gương mặt nghiêng sắc sảo mà tuấn tú. Có lẽ vì dáng người quá cao lớn nên ghế lái của anh được điều chỉnh rất xa về phía sau, đôi chân đặc biệt dài mới vừa vặn duỗi ra được.

Giờ phút này, từng giây từng phút, thính giác nhạy bén của Lục Tề Minh bắt được tiếng “sột soạt” phát ra từ bên trong cánh cửa.

Hơn nữa, sau khi đã bày tỏ rõ thái độ trong những lần trước, Tiền Đa Đa không còn quá nhiều gánh nặng tâm lý khi tiếp xúc với Lục Tề Minh nữa.

Lời vừa dứt, Lục Tề Minh dừng chân trước một chiếc xe việt dã màu đen tuyền.

Rất nhiều ý nghĩ lan tỏa như virus, phi nước đại như ngựa hoang mất cương.

“Đi nãy giờ rồi, xe của đội trưởng Lục đỗ ở đâu thế?” Tiền Đa Đa cố ý xoay đầu nhìn đông nhìn tây rồi run giọng hỏi.

Lục Tề Minh khẽ khựng lại rồi gật đầu: “Ừ.”

Tiền Đa Đa: […]

Cứ như chỉ cần nhìn cô thêm một cái, anh sẽ rơi vào trạng thái mất kiểm soát.

Người dân cả nước ăn đồ Quảng Đông đều giống nhau, ăn cơm phải uống trà.

Lục Tề Minh từng rất tự tin vào khả năng tự chủ của mình.

Tiền Đa Đa ngơ ngác: [Chuyện gì ạ?]

Tiền Đa Đa bị nghẹn ho khan hai tiếng, mặt hơi đỏ lên rồi lựa lời nói nhỏ: “Có lẽ trước đây tôi thật sự không hiểu rõ về các anh. Người không hiểu rõ thì có lẽ sẽ vô thức cảm thấy các anh nghiêm túc, cổ hủ…”

Nghe thấy lời này, Lục Tề Minh lấy ra viên tuyết hoa kia.

Lục Tề Minh khựng lại rồi quay đầu.

Tiền Đa Đa cố nhịn cười đáp: [Đương nhiên là có rồi ạ. Mẹ yêu quý ơi, đây là khu doanh trại bộ đội hiện đại chứ có phải rừng sâu núi thẳm không điện không nước đâu mà mẹ hỏi thế…]

Tiếng quần áo xột xoạt.

Vô vàn sợi ngọt ngào, mật ngọt không chỗ nào mà không lọt vào, đủ để dụ dỗ anh sa vào ma đạo.

“Tra cứu tài liệu.” Lục Tề Minh nói: “Bây giờ có rất nhiều nền tảng liên quan.”

Chỉ riêng vóc dáng thôi đã chẳng hợp chút nào rồi.

Tiền Đa Đa nghi hoặc vừa định hỏi thêm thì chợt nhớ ra điều gì đó thầm kêu một tiếng hỏng bét: Quả nhiên vẫn còn quá xa lạ.

Tiền Đa Đa nghe xong mắt lập tức sáng lên rồi chợt nhớ ra điều gì đó liền nói: “Đừng vì tôi mà làm xáo trộn các hoạt động thường ngày của các đồng chí khác, anh chỉ cần nói cho tôi biết thời gian nào có thể tránh mặt mọi người là được.”

Gầm xe việt dã rất cao, nhìn từ xa như một con quái vật khổng lồ, thân xe đen bóng, bánh xe sạch sẽ hầu như không thấy bùn đất và bụi bẩn.

Ánh mắt Tiền Đa Đa lướt qua, hai phòng 406 và 408 nằm sát vách nhau, khoảng cách giữa hai cánh cửa chỉ vài mét.

Ví dụ như bây giờ.

Một người như vậy, dù không thể phát triển thành người yêu thì làm bạn cũng rất tốt.

“Cách đây hai ba cây số.” Lục Tề Minh không để lộ quá nhiều cảm xúc trên gương mặt, không quay đầu đáp: “Tôi lái xe.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói đến đây cô dừng lại, sợ vị lãnh đạo này nghĩ một blogger mạng như cô ở trong doanh trại mà ngày thay hai bộ quần áo thì làm ảnh hưởng đến hình ảnh của doanh nghiệp địa phương.

“Được.”

“Đây là tuyết hoa, tôi tự làm đấy.” Tiền Đa Đa cong mắt cười với anh, trong giọng nói có chút tự hào không giấu được: “Hoàn toàn tự nhiên, không bỏ bất kỳ chất phụ gia nào. Mời anh ăn, cảm ơn anh hôm nay đã đưa tôi vào đây, dẫn đường cho tôi, còn giúp tôi mang hành lý nữa.”

Một nhận thức nào đó chợt lóe lên trong đầu, ánh mắt Lục Tề Minh hơi ngưng lại, nhịp thở bất giác hẫng một nhịp.

Tiền Đa Đa đảo mắt nhìn một vòng, phát hiện trong bãi đỗ xe đa số là xe điện, rất nhiều chiếc là “hot trend” mới ra gần đây.

Nghĩ đến đây, Tiền Đa Đa lập tức vừa ngượng ngùng vừa áy náy, vừa định dũng cảm thừa nhận lỗi lầm xin lỗi người đối diện thì giọng Lục Tề Minh lại lọt vào tai cô.

Anh biết, vào thời điểm mấu chốt này, không nên nói chuyện quá nhiều với cô gái này, cũng không nên nhìn cô gái này quá lâu.

Tiền Đa Đa vừa khát nên cầm tách trà khẽ nhấp một ngụm. Đúng là trà Phổ Nhĩ Vân Nam chính hiệu, hương thơm thoang thoảng giữa môi và răng.

Cô chăm chú nhìn anh khẽ hỏi: “Thế nào?”

Đằng sau, Tiền Đa Đa tay phải hết lục lọi túi bên này đến túi bên kia thì mãi mới tìm được một vật nhỏ giấu ở tận đáy.

Tiền Đa Đa: [Mẹ và bố ăn cơm chưa ạ? Ăn gì thế mẹ?]

Lục Tề Minh nhận ra đại não của mình trở nên không còn nghe theo lý trí nữa.

Lần này bà Trương Tuyết Lan phải mất đến hai phút mới trả lời cô: [Ừ, tùy con]

“Tôi chưa kết hôn, cũng không có bạn gái, bình thường rất ít khi ra khỏi doanh trại, thời gian dùng xe không nhiều.” Lục Tề Minh vẻ mặt lạnh lùng đáp: “Cán bộ đã kết hôn mỗi ngày đều phải về nhà, nhường chỗ đỗ xe cho họ tiện ra vào.”

*

Trương Tuyết Lan: [Mẹ bảo con cố gắng tìm một đối tượng! Doanh trại toàn đàn ông, đủ kiểu người không thiếu thứ gì! Mẹ cũng không đòi hỏi nhiều con cứ chọn một người ưng ý mang về cho mẹ là được]

“Vậy trước mắt cứ thế này đã.” Tiền Đa Đa cười nói.

“Vâng ạ.”

“Ồ ồ, vâng ạ.”

Trông giống như… một viên kẹo?

“Gần vậy sao…” Tiền Đa Đa tự nói một mình. Sau đó ánh mắt cô quay lại, tươi cười nhìn Lục Tề Minh: “Vậy phiền đội trưởng Lục về phòng ngồi đợi một lát nhé, tôi muốn thay quần áo.”

Nửa giây sau, cô nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt, cố gắng khiến mình trông bình thường như mọi ngày, cười dịu dàng đáp: “Vậy anh định ra ngoài ăn gì?”

Lời này thật khiến người ta không biết nên đáp lại thế nào.

Không được nhìn điều sai trái. Không được nghĩ điều sai trái.

Lời nói thẳng thắn này lọt vào tai Tiền Đa Đa, cô ngẩn người ra, hai vành tai lập tức ửng đỏ.

Tiền Đa Đa: [Vâng vâng vâng vâng con hiểu, con biết rồi]

Trương Tuyết Lan: [Vậy thì tốt vậy thì tốt]

Chỉ thấy ngôi nhà bên ngoài cửa sổ xe chỉ cao một tầng, qua hai cánh cửa kính có thể nhìn rõ một số thiết bị tập gym chuyên nghiệp bên trong, còn có mấy chiến sĩ trẻ mặc đồ thể thao, toàn thân cơ bắp căng chặt đang cử tạ và giãn cơ.

Những gì mắt nhìn thấy, não bộ sẽ tự động tưởng tượng.

Nhìn rõ khuôn mặt lạnh lùng trước mắt, cô thở phào một hơi, đưa tay xoa nhẹ ngực hai cái, ánh mắt ngơ ngác: “Không phải tôi bảo anh về phòng ngồi đợi một lát sao, sao anh cứ đứng đây vậy?”

“Vâng.”

Một viên kẹo bọc giấy bóng kính trong suốt, to bằng ngón tay cái.

Lục Tề Minh lịch sự đưa thực đơn, Tiền Đa Đa khéo léo từ chối rồi cười híp mắt nói: “Đội trưởng Lục hiểu rõ các món ăn, anh gọi trước đi. Đợi anh gọi xong tôi sẽ bổ sung sau.”

Lục Tề Minh cầm viên tuyết hoa trong tay, một lát sau gật đầu: “Cảm ơn.”

“Đội trưởng Lục…”

“Còn về cổ hủ, ý nghĩa của từ này tương đối rộng. Cụ thể là chỉ cái gì? Tư tưởng bảo thủ khó thay đổi, hành vi cứng nhắc buồn tẻ hay là chỉ đơn thuần cảm thấy,” nói đến đây Lục Tề Minh dừng lại nửa giây rồi nhàn nhạt nói tiếp: “Tôi rất quê mùa.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Xe chậm rãi khởi hành.

Chương 19: Chương 19

Cô gái trẻ với vẻ mặt đầy hứng thú lại nói: “Bánh tuyết hoa lần này tôi thêm nguyên liệu mới, ngoài tôi ra chưa ai ăn thử cả. Anh nếm thử rồi cho tôi xin ý kiến nhé?”

Lục Tề Minh nhìn cô vẻ mặt trầm tĩnh sâu lắng nhưng tận sâu trong đáy mắt lại ẩn chứa nham thạch nóng chảy dưới lớp băng: “Nhưng thỉnh thoảng phá lệ một chút, cảm giác rất tuyệt.”

“Đây là phòng tập gym bên trong doanh trại.” Lục Tề Minh nói.

Lần này Tiền Đa Đa thật sự ngạc nhiên thốt lên: “Đội trưởng Lục, anh sành điệu hơn tôi tưởng nhiều.”

Sau khi đã quyết định cùng nhau ăn tối, Tiền Đa Đa nghĩ đến điều gì đó liền nghiêng người thò đầu ra nhìn trái nhìn phải rồi tùy tiện hỏi: “Phòng 408 ở bên trái phòng tôi sao?”

Sau đó Lục Tề Minh không nói gì nữa, yên lặng lái xe.

Thời gian ăn cơm ở doanh trại mỗi ngày đều rất cố định, lâu dần cơ thể anh đã hình thành đồng hồ sinh học.

Tiền Đa Đa theo sau Lục Tề Minh ra khỏi khu ký túc xá, đi dọc theo đường xanh qua nửa thao trường rồi đến bãi đỗ xe ngoài trời dành riêng cho xe tư nhân.

Hai người một trái một phải lên xe.

“Sáng mai đồng chí Tiết có lẽ sẽ tìm cô để ký thỏa thuận bảo mật.” Lục Tề Minh nói: “Trên đó sẽ có những điều cần chú ý chi tiết hơn cô nhớ xem kỹ.”

“Chỉ có hai chúng ta thôi sao?” Tiền Đa Đa buột miệng hỏi.

“Trước đây tôi ít khi đến khu Thạch Thủy này.” Tiền Đa Đa cười nhẹ nhàng và khiêm tốn: “Đội trưởng Lục ở đây mấy năm rồi, chắc chắn anh hiểu rõ những chỗ ăn ngon ở khu này hơn tôi.”

Anh luôn cảm thấy thị giác là phần quan trọng nhất trong năm giác quan của con người.

Cô vội vã bước nhanh theo anh, vừa cúi đầu lục lọi gì đó trong túi đeo vai vừa tùy tiện cười hỏi: “Đội trưởng Lục, nhà hàng Quảng Đông anh nói có xa không, chúng ta đi bằng gì thế?”

Tiền Đa Đa lại lần nữa nghẹn lời, vội vàng xua tay: “Tuyệt đối không phải, không phải ý là anh quê mùa đâu.”

Hai người nhìn nhau khoảng hai giây.

Cô vô thức nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Vậy là đốt cháy chính mình, soi sáng người khác.”

Nghe vậy, Lục Tề Minh khẽ cụp mắt suy nghĩ hai giây rồi hỏi cô: “Cô có quen ăn đồ Quảng Đông không?”

Bản chất cô là một người tùy duyên và hòa nhã. Suy nghĩ của bản thân đã sớm nói rõ ràng, quang minh chính đại.

Mấy giây sau, anh mới bình tĩnh nói với cô: “Vừa ra thôi. Đi thôi.”

Cho rằng ý chí của bản thân đã đủ kiên cường, vững như bàn thạch, không sợ bất kỳ sự cám dỗ nào từ bên ngoài.

Nhà hàng Quảng Đông mà Lục Tề Minh đưa Tiền Đa Đa đến tên là “Tứ Quý Tửu Lầu”.

“Chắc là phải đợi một lát nữa mới có đồ ăn.” Đôi mắt đen láy của Tiền Đa Đa sáng lên nhìn anh đề nghị: “Anh ăn tạm bánh tuyết hoa tôi làm cho anh trước nhé, để lót dạ.”

Cô vội vàng ngượng ngùng nhỏ giọng giải thích: “Hôm nay tôi đoán sai thời tiết nên mặc hơi dày, chuẩn bị cởi bớt một chiếc áo len mỏng… Sẽ nhanh thôi.”

Nước sôi rót vào lá trà, hương trà thanh mát lập tức xộc vào mũi lan tỏa.

“Ngon.” Anh nói.

Trương Tuyết Lan: [Haiz, nghĩ đến cậu Lục kia mẹ lại thấy tiếc. Vừa cao vừa đẹp trai lại có năng lực, hiếu thảo tốt bụng với người già, trên đời này còn tìm đâu ra được chàng trai nào vừa ý mẹ vừa khiến mẹ yên tâm như thế nữa? Ông bà con hôm nay vẫn gọi điện thoại hỏi con và cậu Lục đã thành đôi chưa, hai đứa hợp nhau quá mà!]

“Mọi người làm chung thế nào?”

Tiền Đa Đa vừa uống trà vừa nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc rồi chợt nảy ra ý nghĩ, quay đầu nhìn người đàn ông đối diện: “Đội trưởng Lục đói bụng chưa?”

Cô không nhịn được chớp mắt rồi hỏi: “Mọi người trong đơn vị anh mua xe đều bàn bạc trước sao? Sao nhiều xe giống nhau thế?”

Chỗ ngồi cạnh cửa sổ, màn đêm buông xuống đường phố đông đúc, dòng xe cộ nối đuôi nhau tạo thành những vệt sáng liên tục.

Qua vài lần tiếp xúc trước đây, Lục Tề Minh đã để lại ấn tượng tốt cho Tiền Đa Đa. Cô cho rằng anh có tinh thần trách nhiệm cao, ngay thẳng và là một đồng chí tốt hết lòng phục vụ nhân dân.

Tiền Đa Đa nhận lấy thực đơn xem qua rồi nhìn người phục vụ bên cạnh bàn khẽ hỏi: “Xin hỏi đã có mấy món rồi?”

*

Lục Tề Minh không trả lời ngay. Anh cụp mắt xuống, yết hầu khẽ nhấp nhô một nhịp, cố gắng kiềm chế.

Nhưng cô nghĩ lại rồi phản ứng: “Đốt cháy chính mình soi sáng người khác” đâu phải là lời xấu!

Lộp cộp – có lẽ cô đang di chuyển những chiếc móc treo quần áo…

Lời vừa dứt, Lục Tề Minh dừng bước chân, nghiêng đầu nhìn cô: “Cô tưởng tượng tôi là người thế nào?”

Lục Tề Minh rất bình tĩnh hỏi: “Giống người nguyên thủy sống trong hang động sao?”

Ánh mắt lặng lẽ bị cánh cửa ngăn cách, Lục Tề Minh không về phòng mà đứng đợi ở hành lang.

Trương Tuyết Lan: [Cái con bé này, mỗi lần nói đến vấn đề quan trọng là lại lảng tránh, lại muốn qua mặt mẹ đúng không?]

Anh nhớ lại giọt mồ hôi đọng trên trán Tiền Đa Đa.

Tiền Đa Đa: [Ở đây môi trường tốt lắm mẹ ạ, chủ yếu là không được chụp ảnh chứ không con quay video cho mẹ xem rồi. Cây xanh người ta trồng đẹp nhất luôn]

“Ừ.” Lục Tề Minh suy nghĩ hai giây rồi khẽ nhíu mày nói: “Nhưng trong đó toàn là đàn ông con trai, sau khi đổ mồ hôi mùi khá nồng. Nếu tiện, mỗi lần cô tập có thể nói trước với tôi một tiếng, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa.”

Cô có một sức hút rất nguy hiểm.

Tiền Đa Đa ngẩn người ra rồi mắc nghẹn, nhất thời không biết phải miêu tả với anh thế nào.

Tiền Đa Đa: [Con đói bụng rồi con đi ăn cơm đây mẹ yêu quý của con, moaz moaz]

Suy nghĩ lan man đến đây thì bước tiếp theo phải cưỡng ép dừng lại.

Lục Tề Minh thu hết vẻ mặt lo lắng của cô vào mắt, vẻ mặt lạnh lùng thoáng hiện một chút ấm áp gần như không thể nhận ra rồi khẽ nói: “Cô cứ thay đi, không vội.”

Lục Tề Minh đứng ở cửa một lúc rồi tùy ý dựa người vào tường bên cạnh.

“Không có gì.” Tiền Đa Đa vui vẻ chia sẻ đồ ăn ngon với bạn bè: “Tôi mang theo nhiều lắm. Cái này cho anh nếm thử trước đã, nếu anh thấy ngon thì tôi sẽ lấy thêm cho anh.”

Tiền Đa Đa: [Mẹ không phải bảo gặp Lục Tề Minh xong sẽ không quản con nữa sao, mới có bao lâu mà mẹ lại ép con lên xe hoa rồi?]

Nhưng ánh mắt tươi cười của cô cứ quanh quẩn mãi trong đầu anh, hết lần này đến lần khác giày vò thần kinh, thử thách khả năng tự chủ của anh.

Tiền Đa Đa không từ chối đề nghị này.

Lục Tề Minh ngước mắt lên nhìn thẳng vào cô bằng đôi mắt đen.

Trương Tuyết Lan: [Có là tốt rồi. Haiz, nghe nói cuộc sống trong quân đội khổ lắm, con nhớ ăn nhiều cơm vào đừng để bị gầy đi biết chưa?]

Tiền Đa Đa đi theo sau anh chợt nhớ ra điều gì liền vội vàng nhắc nhở: “À đúng rồi đội trưởng Lục, chúng ta nói trước nhé, tối nay nhất định là tôi mời anh ăn đấy. Anh

“Ừ.” Lục Tề Minh đáp lời cô.

Đối diện bàn ăn, Tiền Đa Đa bỗng nhiên căng thẳng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19: Chương 19