Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 1: Chương 01

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: Chương 01


Ngày tiếp theo, Diêu KếTông điđến hiệu cầm đồ Diêu Kýnhậm chức.

Khi nói, thiếu niên kia lại giơroi quất hắn thêm vài cái, đánh đến mức chiếcáo khoác gấm của hắn rách toác ra mới chịu thu tay, sau đó vẫn căm giận chỉ vào hắn nói:

- Được rồi, Sương Sơmuội, ta giúp muội hả giận.

- Không cógì, không cógì, nhanh đimua thuốc đi.

Diêu KếTông nghe xong liền giật mình, lại còn có loại luật lệnhưvậy. Nghĩlại cũng không khó hiểu, hạ thấp giá trị của đồ vật để dễ ép giá hơn.

- Nhịđệ, đệcứ thế này thì sao cả nhà có thể yên tâm được! Rốt cuộc đệ đã từng trêu chọc bao nhiêu nữ nhân rồi? Ngay cả mình trêu người nào cũng không nhớ rõ.

- Nếu không quen, sao hắn lại vôduyênđánh con? Lại cònđánh nặng nhưvậy nữa, thật không có vương pháp. – Diêu phu nhân tức giận thở phì phì mắng.

Diêu phu nhân vừa nói vừa chạy tới, đại thiếu phu nhân PhóNhãLan cũng không theo lạiđây, chỉ đứng nhìn từxa, hiển nhiên nàng cũng không thích cậu em rểnày. Diêu phu nhân kéo cậu quýtử lại cẩn thận xem xét, càng nhìn lại càng đau lòng.

- Lăng tiểu thư, ta làcon nhàtướng, có phải vừa hay rất xứng đôi với ngựsửthiên kim nhưcôkhông?

- Ui, sao ngươi đánh ta? ta trêu chọc gìngươi sao? – Diêu Kế Tông vừa đau vừa tức, hô to với một người một ngựa vừa rồi.

Khi bọn họđang nói chuyện, lại cómột đứa bétrai khoảng mười tuổi vội vàng vào tiệm, giơmột cái vòng mãnão trong tay, liều mạng kiễng chânđặt lên quầy, nói giọng bức thiết:

Chuquản gia trên quầy vẫn không chút thayđổi, mà Diêu Kế Tông đứng một bên nhìn cũng nhịn không được mà tâm sinh đồng tình. Vì thế bày ra bộ mặt ông chủ nhỏ kéo chưởng quầy nói chuyện.

Xe ngựa lại bắtđầu lăn bánh, trong xe cótiếng cười thanh thúy vang lên, theo xe đi xa màtừtừ nhỏđi…

Thiếu niên cười híp mắt, bày ra một bộdáng chân thành tha thiết với côgái tên Lăng Sương Sơnày.

- Một chiếcáo da dê, mốiăn chuột gặm, hàng thôkhông lông, thanh toán 12 lượng.

Chỉnói vào một câu, Diêu KếTông cảm thấy cũng không cógì, nhưng đứa nhỏnày hiển nhiên không nghĩnhưvậy. Nógặp phải cảnh khốn khó, cóngười giúpđỡ một chút, giống như làđưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, làm cho nócảm kích từtận đáy lòng.

Khi hai huynh đệ họnói chuyện, Diêu phu nhân dắt theo con dâu cảcủa mình bước ra từtrong phòng. Vừa liếc mắtđã nhìn thấy Diêu KếTông chật vậtđứng trong hành lang. Bàlập tức hôto gọi nhỏ:

Mùa xuân làmùa của trăm hoa đua nở, trênđường cái Trường An córất nhiều cônương bán hoa, mang giỏđầy hoa khoe màuđua sắc, cảnh xuân tấp nập. Cônào cônấyđều nhưnhiễm vẻ đẹp của hoa, ai ai cũng xinhđẹp như những đóa hoa mới chớm nở. Sắc đẹp trước mặt, Diêu Kế Tông cũng không phải thánh nhân, đương nhiên phải thưởng thức thật kĩ. Hắn đem ngã tư đường lớn Trường An trở thành một cuộc thi sắc đẹp, chắp tay sau lưng vừa đi vừa ngắm. Hết ngó trái rồi lại nghiêng phải, không hề bỏ sót một ai.

Diêu phu nhân ngạc nhiên một lát, mớilại hỏi:

Vương quản gia vuốt chòm râu dài bạc trắng nói:

Hiệu cầmđồ cũng làmột kiểu buôn bán. Nếu không có vốn liếng hùng hậu, mặt bằng rộng lớn, thì cũng không thể mở nổi. Phòng mở hiệu cầm đồ đều phải cửa cao tường chắc, giống như một chiêu bài quảng cáo vậy. Cửa hàng Diêu gia mở ở mặt tiền, có hai khu trong ngoài, lại trang bị hàng rào gỗ chắc chắn phòng trộm phòng cướp.

Thiếu niên kia không hềđáp lại, vẫn tiếp tục giục ngựa lạiđây,bộ dáng như muốn đuổi tận g·i·ế·t tuyệt Diêu Kế Tông vậy. Người đi đường hai bên đều dạt vào lề đường, e sợ bị ngộ thương. Cũng có người đứng ra khuyên can:

- Là ai làm? Là ai đánh con?

- Có!–Diêu KếTổđáp rất thống khoái–Vậy cho đệđi quản lýhiệu cầmđồ làtốt nhất.

Quầy cầmđồđộ cao chừng năm thước. Người nào hơi thấp thì phải kiễng chân mới nhìn thấy bên trong. Sau khi đặt đồ lên quầy, quản quầy sẽ xem xét vật thế chấp rồi hỏi “Cầm bao nhiêu?”. Nếu đưa ra giá quá cao, thì có khi cũng lười quan tâm mà trả đồ lại. Còn nếu hai bên đồng ý thỏa thuận, thì sẽ nhận đồ, viết biên lai, rồi trả tiền và biên lai cho khách. Vụ làm ăn coi như hoàn thành. Nếu gặp vật có giá trị lớn, cầm đổi với số lượng ngân lượng lớn, quản quầy không thể quyết định được, sẽ có người dẫn khách ra phía sau gặp quản gia, còn có thể có trà nước tiếp đón. Nơi nào cũng đều phân ba, bảy loại, hiệu cầm đồ cũng không ngoại lệ.

Nơi mởhàng cầmđồ nhìn rất giống quán ăn, nhưng đi vào trong lại chẳng thấyđồăn gì, chỉthấy phòng cao, quầy lớn, giống nhưmột bức tường ngăn khách hàng ởbên ngoài.

- Đây không phải làmột chiếcáo da tốt sao? Sao lại bịcác ngươinói thành mối ăn chuột gặm, hàng thô không lông?

Diêu KếTông nghe vậy liền giật nảy mình, lúc này mới từtừkhôi phục lại tinh thần, câu vừa nói kia quảthật rất không rõ ràng, có thể làm cho người khác hiểu lầm ý hắn. Đang muốn giải thích, Diêu phu nhân đã bày ra một bộ dạng nghiêm túc dạy dỗ:

- Tốt, vừa hay gầnđây con rất nhiều việc, cónhịđệđến giúp làtốt rồi. –Diêu KếTổnói.

- Ngươi đó, thật xấu xa…–Lời chưa nói hếtđã bật cười khúc khích.

Khi Diêu KếTông đang “cưỡi ngựa xem hoa” trênđường cái, đột nhiên nghe được tiếng vó ngựadồn dập từ phía sau. Vừa nghe được loại âm thanh này, hắn nhảy ngay đến lề đường mà chẳng hề ngoái đầu lại. Xe ngựa không có mắt, nếu bị đâm thì chẳng phải là quá oan uổng sao. Ai ngờ hắn còn chưa tới lề đường, ngựa đã vọt qua, hơn nữa roi ngựa đã vung lên, đánh mạnh vào hắn. Nếu không phải ngày xuân vẫn còn se lạnh nên hắn còn mặc một chiếc áo bông, thì lần này chỉ sợ đã da tróc thịt bong rồi. Nhưng dù như thế cũng đã làm cho hắn đau đớn không chịu nổi.

- KếTông, thằng nhóc này, cảngày chỉbiết trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, mẹthật sựsợsau này sẽcóngười lấy mất cái mạng nhỏ của con. Con không thể tiếp tục như vậy, nửa năm nay, cha con bận bịu công việc bên chi nhánh ở Lạc Dương. Ở đây chỉ có một mình đại ca con chèo chống. Con thu xếp mọi việc giúp đỡ cả nhà một chút đi. Sản nghiệp của Diêu gia về sau còn cần hai huynh đệ con tiếp nhận, không thể bỏ mặc tất cả suốt ngày phong lưu như vậy được. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Hắn nói con trêu chọc em gái hắn, cho nên dùng roi ngựa đánh con một trận. –Khi nóiđến ba chữ “con trêu chọc.”, Diêu KếTông cực kỳkhó chịu. (đọc tại Qidian-VP.com)

A! Nghe vậy, Diêu KếTông ngẩn người. Không phải chứ, hắn làngười nối nghiệp của ông bốgiàu sụkhi cònởthếkỷ hai mốt, dùcómuốn hay không cũng phải quản lý tập đoàn. Không thể tưởng được, lúc trở về thời Đường cũng vẫn bị ép trở thành người nối nghiệp. Con nối nghiệp cha thật đúng là quy củ ngàn năm không thay đổi.

- Nhớcho kỹ, vềsau gặp ngươi lần nào đánh lầnđấy. Nếu ngươi thông minhthì nên trốn kỹ trong nhà, đừng bao giờ ra đường nữa.

- KếTông, con sao vậy? Ai đánh con ra nông nỗinày? (đọc tại Qidian-VP.com)

Diêu KếTông đi một mình trên ngãtưđường của thành Trường An, tâm tình phi thường vui vẻ. Bởi vìthời tiếtđã tốt lên, cái lạnh cắt da cắt thịt củamùa đông đã trôi qua. Gió lạnh, tuyết rơi đều đã sớm cuốn gói lên đường. Sáng sớm, bên khung cửa sổ tràn đầy ánh nắng, lương gian có đôi chim yến nỉ non, hoa đào trước cửa cũng đã nở, cánh hoa bay bay tuyệt đẹp trong gió. Trong không khí có mùi hương thoang thoảng của cỏ cây, mùa xuân đã đến thật rồi.

- Nhịđệ, giờđệ cũng lớn rồi. Đừng như lũmèo hoang ngoàiđường, suốt ngàyđi ăn vụng. Không bằng bây giờđứng đắn cưới vợ, thu tâm màsống cho đàng hoàng. Đệ nhìnđệxem, sau lần bị c·h·ế·t ngất kia, cũng thành thật được một thời gian. Ta còn tưởng đệ đã lớn, biết suy nghĩ hơn rồi, ai ngờ hôm nay lại chật vật trở về, cũng không biết trêu chọc nương tử nhà ai. Để mẹ nhìn thấy thì không biết bà sẽ đau lòng đến thế nào, còn cha thì chắc chắn sẽ rất tức giận. Đệ cứ như vậy thì…

Chuquản gia làm việcđã lâu, còn gương mặt cầu xin nào màchưa từng thấy? Lão sớmđã rèn luyện đến mức tâm nhưthiết thạch*, nếu không cầm, thì đơn giản làtrảlại hàng, không quan tâm.

- Thếnào? Sương Sơ, ngươi đều thấy chứ, hết giận chưa?

Nếu ghét một ai đó thìnhìn vàođâu cũng thấy ghét. Đơn giản biến thành keo kiệt,tự tin biến thành kiêu ngạo, đây chính là ví dụ chứng minh không thể nào tốt hơn. Diêu Kế Tông quang minh chính đại thưởng thức mỹ nữ, thái độ cũng không có nửa điểm đáng khinh. Nhưng ở trong mắt người có đã có thành kiến thì lại thành “tên b**n th**.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thiếu niên kia nghênh ngang giục ngựađi,để lại Diêu Kế Tông chật vật không chịu nổi, cả người đau đớn, rồi còn phải chịu sự khinh bỉ của mọi người xung quanh. Hắn vừa thẹn vừa giận, vừa đau vừa tức, che mặt trốn về Diêu phủ.

*Biếm ngữ: Lời nói mang mụcđích hạthấp, chêbai một thứgìđó

- Không được a, không thểchỉcó1 lượng 2. Chưởng quầy, cầu xin ngài cho thêm một chút đi.

Tháng hai đầu xuân, đường lớn, kinh đô Trường An.

Chương 1

Hắn vội vàng xem mỹnữ, lại không biết sau lưng đang cóngười nhìn. Vừa vặn cóchiếc xe màu đỏđi qua người hắn, một côgái y phục nhẹ nhàng mặt mày nhưhoạ, nhìn hắn qua tấm màn che, nói với người bên cạnh.

Nếu chuyện có nguyên nhân thì cũng không ai đứng ra ngăn cản nữa, ngược lại còn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn. Lúc này Diêu Kế Tông mới hiểu được, đúng là thay chủ cũ của thân xác này nai lưng chịu oan. Oan uổng, rất oan uổng, hắn thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga. Đậu Nga oan còn có thể kêu đến được trời đất, hắn lại chỉ có thể im lặng ngậm bồ hòn. Hắn cũng chẳng phải loại người chỉ biết yên lặng chịu thiệt, nhưng trong tình huống này “hắn” hoàn toàn đuối lý, không thể không ôm đầu để người ta đánh vài roi cho hả giận.

- Tên này làmột kẻhạlưu xấu xa, chuyên môn sàm sỡcon gái nhàlành. Em gái ta từng bị hắn mưuđồ gây rối, cho nên ta thấy hắn một lần đánh một lần, đến khi cái mặt hắn hết hạlưu mới thôi.”

Ông chủ nhỏ đã lên tiếng, Chu quản gia đương nhiên phải phụng mệnh làm việc. Vì thế lại đọc giá, làm phiếu, chi tiền, 2 bên thỏa thuận xong tiền, hàng. 2 lượng bạc đến tay đứa bé, nó vô cùng cảm kích nói với Diêu Kế Tông: (đọc tại Qidian-VP.com)

- Ta nói lãođệ a, vìsao cứnhằm ta mà đánh? Rốt cuộc ta với ngươi cóthùgiết cha hay cướp vợa!

- Tỉlệkhông cânđối, không thểcầm nổi 2 lượng, nhiều lắm cho ngươi 1 lượng 2.

- Không biết, con cũng không quen. Đang yênđang lành, hắnđột nhiên phi ngựa tới, giơmãtiên lênđánh con - Diêu KếTông ăn ngay nói thật.

- Đó chính là kẻ trêu chọc ta ở Ngưng Hương Đường lần trước. Ngươi xem bộ dáng mê đắm khi nhìn chằm chằm mấy cô nương bán hoa kìa, khẳng định lại có ý tưởng b**n th** gì đó!

- Con không biết! Ai màbiếtđược em gái hắn làai.

Diêu KếTông càng nghe càng muốn khóc rống lên. Thay người khác chịu tiếng xấu, thay người nghe cải lương, còn gìđen đủi hơnkhông?

- Đa tạcông tử.

Quầy thanh toán lập tứcviết biên lai cầm đồ theo lời hắn, chi tiền, tiểu nhị đưa tới, rồi thu áo da đánh số nhập kho bảo tồn. Diêu Kế Tông nhìn một chiếc áo da tốt, nhịn không được hỏi vương quản gia bên cạnh:

*lòng như sắt đá*.

Vừa vào cửađã gặpđại ca Diêu KếTổ, đó làmột người nho nhãphu tử khí mười phần. Nhìn thấy bộ dáng thảm thương của Diêu Kế Tông, lập tức bật thốt lên:

Chuquản gia nhưngồi công đường xửán tiếp nhận vòng tay, quan sát tỉmỉ, nói:

- Chưởng quầy, ta muốn cầm 2 lượng bạc.

- Ôi, vịtiểu ca này, cógìthìtừ từnói, không nên hành hung giữađường giữa chợnhưvậy.

Người nọvén lên màn xe liếc mắt nhìn Diêu Kế Tông, cái nhìn nhưmuốnđem hình ảnh người kia in ởtrong mắt.

- Cứquyếtđịnh vậyđi. KếTổ, con tính xem cửa hàng nào dễquản lýthìgiao cho KếTông, để nólàm quen dần trước đã. Con ngựa hoang này không thểkhông thuần phục. – Diêu phu nhân bày ra khíthếchủmẫu một nhà, một lời nóiđịnh giang sơn, không thểsửa đổi.

- Van cầu ngài, chưởng quầy. Ta muốn cầm 2 lượng bạc, mua thuốc cứu mạng mẹta, ngài coi nhưbố thícho ta đi.

- Vậy cóphải con trêu chọc em gái hắn không?

Diêu KếTông nói màkhông cần nghĩ ngợi, nhưng khi vào trong tai người nghe lại làm họ hít sâu một hơi. Diêu KếTổthởdài:

Sau khi nói xong, thiếu niên nghênh ngang rờiđi, rẽ vào gócđường, chiếc xe ngựa màuđỏ chờ ởđó. Hắn nhảy xuống ngựa, đem nógiao cho xa phu. Còn mình thìlập tức chui vào xe, tươi cười với côgáibên trong:

- Đủ rồi, đủ rồi. Đại ca, huynh đừng dạy dỗ đệ nữa, đầu đệ sắp nổrồi…

Đứa bé nài nỉ cầu xin:

- Nhịđệ, đệ lại bịbắt gian tại trận?

Nghe thế, Diêu KếTông suýt ngất. Bịngười bắt gian! Màcòn“lại”nữa!!! Xem ra Diêu KếTông tiền nhiệm này, cũng không phảiloại tốt lành gì. Chẳng những sàm sỡ con gái nhà lành, còn đi thông đồng gian díu. Bị chồng nhà người ta bắt được đánh cho vài trận cũng không phải một hai lần, nếu không Diêu Kế Tổ sao có thể bật thốt ra như vậy.

Năm Khai Nguyên thứmười sáu.

- Chu quản gia, cầm chiếc vòng tay này 2 lượng bạc cho vịtiểu huynh đệ kia đi.

- Đương nhiên làhết giận, mấy roi đóđánh thậtđã tay. Không nghĩtới…Sởgia tứlang lại cóthân thủcao nhưvậy, thật không hổlàcon cháu nhàtướng. – Côgái trong xe mỉm cười duyên dáng, đáp.

Diêu KếTông biết không thểthoátđược, chỉđành túm lấyđại ca mình, nói nhỏ:

- Nhịcông tử, người không biết rồi. Hiệu cầm đồ luôn luôn nói thế, vật phẩm thếchấp tất thêm biếm ngữ*, hàng da tất viết‘mốiăn chuột gặm, hàng thôkhông lông’, quần áo tất viết ‘đồ đã cũ, tay áo rách nát’, đồ bằng kim loại tất viết ‘Rỉ sét’…….”.

Lậptức, thiếu niên cưỡi ngựa nghiêm túc mở miệng nói:

Chương 1: Chương 01

Hiệu cầmđồ quảthật làvừa không ế ẩm, vừa không náo nhiệt, luôn luôn cókhách mới. Diêu KếTông thập phần tòmòghévào một bên xem náo nhiệt. Mộtông cụmang theomột chiếc áo da, ra giá 22 lượng, chưởng quầy chỉ ra giá 12. Hai bên cuối cùng cũng thành giao. Sau đó chưởng quầy liền hô với quầy thanh toán:

Đứa nhỏ kia cầm lại vòng tay bị trả về, nước mắt lưng tròng, nói giọng nức nở:

- Đại ca, tha cho đệđi, tìm cửa hàng nàođó dễquản lýmột chút. Khách hàng không cần nhiều lắm, sinh ýkhông cần tốt lắm, nhưng cũng phải có vài phần lợi nhuận, nếu không đệ cũng khó ăn nói với mẹ. Có cửa hàng nào như vậy không?

Khác với quánăn, bên trong hiệu cầmđồ chủ yếu làphòng chứa các loại vật phẩm. Trong phòng phải cóphòng ấm, phòng lạnh…để bảo quản các loạiđồ vật. Đây cũng khôngphải một chuyện đơn giản. Hơn nữa, quần áo là thứ tồn kho nhiều nhất, và giữ cũng khó nhất, phải để long não vào rồi còn phải thường xuyên lấy ra để thông gió, phơi nắng. Đại quản gia Vương lão tiên sinh dẫn Diêu Kế Tông đi thăm quan kho chứa một vòng, hắn liền thấy khó chịu vì bị những mùi lạ hỗn hợp trong phòng làm cho choáng váng đầu óc.

Trên lưng ngựa làmột thiếu niên chừng mười bảy, mười tám tuổi ngồi ngay ngắn, mặt mày tuấn vũvô song, thần sắc chính khínghiêm nghị, cũng không giống nhưmột kẻkhông biết phải trái. Nhưng hắn vô duyên vô cớ đánh Diêu Kế Tông một roi còn không tính, sau đó cư nhiên còn thúc ngựa quay lại, quất tiếp một roi nữa. Hắn nhìn từ cao xuống, chiếm lấy ưu thế về vị trí, hơn nữa ra tay nhanh nhẹn chuẩn xác, làm cho Diêu Kế Tông có muốn tránh cũng không được, đành phải cắn răng chịu thêm một roi nữa, đau đến mức muốn hộc máu.

Mặt nàng đỏ lên, khẽnhấc ngọc thủ ấn một cái vào trán hắn, nói:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: Chương 01