Hữu Duyên Thiên Niên Tương Hội II
Tuyết Ảnh Sương Hồn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 24: Chương 24
Diêu KếTông giống đứa nhỏphạm chuyện xấu bịngười lớn bắtđược, thành thành thật thật cúiđầu nhận sai.
-Tân nương ởtrong hôn lễnàng thản nhiên nói ‘lòng đã đáp ứng tương thân với người khác’, không muốn đi cầu thân. Hai tộc quan hệ nguy cơ sụp đổ, liền như thế giương cung bạt kiếm, tộc trưởng quyết định thật nhanh, rút ra bội kiếm, một kiếm g·i·ế·t nữ nhi.- Long Ngũ gia vô cùng đơn giản nói hai ba câu, lại nói ra hình ảnh một màn máu tươi thảm khốc.
- Diêu KếTông, ngươi tới vừa lúc, cha ta muốn tìm ngươi.
- Ngăn tủkhông có, liền tại nơi khác tìm kỹ xem, tóm lại không ởtrong thư phòng thì ở phòng ngủ.
- Ngũgia, kỳthật làta thay người khác tìm hắn.
- Diêu KếTông, ngươi muốn tìm ai nha? Ta liền giúp ngươi cùng tìmđi.- Long Phiêu Phiêu chủ động xin đi g·i·ế·t giặc.
- Nữtửnày, chính làtỷtỷBộ Bình Xuyên, cùng một mẹsinh ra.
- Vậy thìtốtquá, phải cám ơn Long tiểu thư rồi. Kế Tông, mau cùng nương trở về phòng, nương bôi thuốc cho ngươi.
- Đúng vậy.
Hắn lời ngay nói thật:
Long Ngũgia nhìn hắn nửa ngày, ánh mắt soi xét không ngừng. Thật lâu sau, mới từtừnói:
Cao Mãnh chưa trảlời hắn, chẳng qua hướng tới Long Phiêu Phiêu nói:
Diêu phu nhân cũng không buông tha cho y:
Ngọc Môn quan—xa cách sông Hoàng Hàtrên núi Bạch Vân, một thành quách hoang vắng. Không cócây cỏ của sựsống, mộtNgọc Môn chỉ chỉ có gió nóng thổi liên tục.
- Các vịcứtiếp tục, tiếp tụcđi, đang ăn uống hay ca hát thìcứtiếptục đi, Long mỗ đi một chút sẽ trở lại.- Long Ngũ gia đứng dậy liền làm ột lần nữa náo nhiệt trở lại, thong thả lại chỗ hai người. Vừa thấy Diêu Kế Tông, nhìn trên nhìn dưới đánh giá hắn một phen, rồi nói:
Hắn muốn tránh cũng không thểtránh được, đơn giản thẳng thắn.- Đúng vậy, ta thích nàng, nhưng nàng không thích ta. Nàng thích BộBình Xuyên, hắn cũng thích nàng. Hiện tại giữa bọn họxuất hiện một chút vấn đề, hắn không thấy đâu, ta đáp ứng nhất định giúp nàng tìm ra hắn.- Hắn một hơi nói xong, dừng một chút, nói tiếp:
- Ngươi muốn giúp hắn, vì cái gì?- Long Ngũ gia nhìn thẳng hắn hỏi.
- Không được, ngươi thếnày không thểđi đâu được, trời sập xuống còn cóngười đỡ, ngươi trở về nằm cho ta. - Diêu phu nhân không đáp ứng, nàng vừa nói vừa tinh tế coi thương tích của hắn, nói:
- Xem nhưvìnàng đi. Hắn không vui nàng cũng không cóvui vẻ. Ta không thểnhìn người ta u sầuđau buồnđược, nhất làbằng hữu của chính mình, cóthểgiúpđỡ một phen rồi.- Giọng điệu hết sứcảmđạm nói.
- Ta nghe nói, Ngọc Môn quan ngoại, sa mạcốc đảocũng có người sống.- Hắn có điểm không phục.
Không cần phải nói, đích thịLong Phiêu Phiêu nói ẫu thân của hắn. Diêu KếTông tức giận không làm gìđược, lắm miệng! Chỉnhiều chuyện là tốt, không biết lựa chuyện tốt xấu mànói, sự việcđã trôi qua còn làm cho lão nhân gia một phen cả kinh làm gì chứ? Oán hận liếc mắt trừng nàng một cái, nàng lại ngây thơ không hiểu. Chỉ hướng tới hắn cười nói:
- Nghe nói ngươi hôm qua ngãtừvách núicao xuống? Thân thể thế nào, có sao không?
- Nương, con không sao. Một chút thương tích nhỏmà thôi, người đừng nhìnđừng nhìn.
- Diêu KếTông, ngươi tìm BộBình Xuyên làm gìchứ?- Cao Mãnh cùng Diêu KếTông nói chuyện đã cóthểmất thăng bằng rồi.
- BộBình Xuyên, nghe nói qua nha! Hắn không phải là du hiệp nổi danh trong thành Trường An sao, nghe nói chẳng những kiếm thuật siêu quần còn tướng mạođường đường. Ngươi muốn tìm hắn chứgì? (đọc tại Qidian-VP.com)
Này một kiếm, thật làquámức thương tâm. Thân nhân trong lúc đó, không phải quan hệ như chân với tay sao? Không phải máu mủ tình thâm quan hệ sao? Na Tra dóc xương trả cha, cắt thịt trả mẹ, chung quy chỉ là thần thoại. Đều là máu thịt cốt nhục tương liên, như thế nào mà bỏ đi được? Nhưng mà một kiếm này thật khốc liệt vô tình, quyết tuyệt cắt đứt sinh mệnh nữ nhi của mình.
Hắn cũng rất muốn nghe Long Ngũgia nói tỉmỉ, nghĩnghĩ, hắn thửthăm dòhỏi:
- Không vìcái gìcả! Ta trời sinh đã một lòng nhiệt tình cóđược hay không? (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ta muốn tìm một người tên làBộBìnhXuyên, ngươi có nghe nói qua không?"
- Ngày hôm quađã bôi? Hôm nay lại không muốn bôi nữa à? Ngươi cho rằng ngươi thoa dược là tiên đan, một lần là tốt rồi à.
Chương 24
Diêu KếTông mặc kệhắn, nhấc chân vào cửa. Liền cómột tiểu nha đầu chạy nhanh vào báo.
- Bằng hữu của ngươi, phảichăng là nữ tử?- Long Ngũ gia đôi mắt lợi hại nhìn hắn.
- Tộc trưởng vìtình thếbắt buộc, không thể cóbiện pháp nào cả.
- Con muốnđi tìm một người, con đáp ứng rồi con nhấtđịnh phải giúp nàng tìmđược.
- Ngươi...- Cao Mãnh nhất thời không trả lời được, mắt trừng lớn tức giận đến nỗi râu mép rung lên.
- Các ngươi chỉnhìn phong cảnh, đương nhiên tráng lệ. Liềnđem vất ngươi ởsa mạc vài ngày, ngươi liền vịtất cho lànhưvậy.- Long Ngũ gia cười nhạt nói.
- Ngươi tìm BộBình Xuyên làm gì?
- Chỉlàchúng ta không biết hắn vìcái gìmàlàm nhưvậy. Ngũgia, ngài...... Có phải đã biết? Có thể hay không nói cho ta biết?-Diêu Kế Tông cực khẩn thiết hỏi.
- Tính ra, chuyện đã qua bảy tám năm rồi, lúc ấy hắn mới có mười hai mười ba tuổi đi.
- Ta nói ngươi, người nhưvậy? Mình ngãxuống còn nửa cái mạng nhỏ, còncó tinh thần quản chuyện người khác.- Long Ngũ gia nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Nói chuyện phiếm xong, liền đi thẳng vào vấn đề hỏi:
- Phiêu Phiêu, con không phải muốn thuốc trịthương tốt nhất cấp cho Diêu công tửà? Phụthân đột nhiên nhớtới, trong thưphòng ởngăn tủcòn cómột loại thuốc mỡlàvô cùng tốt. Con đi tìm một chút, Phụ thân nhớ rõ là đựng trong bình sứ nhỏ màu xanh.- Long Ngũ gia đột nhiên chuyển đề tài, liền hướng nữ nhi nói.
- Nhưthếnào thương tích thành nhưvậy? Còn nói không cóviệc gì. Ngươi lập tức về phòng nằm nghỉcho ta, thương tíchchưa khỏi liền không được rời giường.
- Diêu bámẫu, nhàcháu cóthuốc trị thương rất tốt, cháuđã mang đến rồi.- Long Phiêu Phiêu cưnhiên chu đáo lo lắng nhưvậy.
- Long cônương nói ngươi hôm qua sau khi bòlên vách núi ộtthân đều là thương tích. - Vừa nói vừa vén ống tay áo của hắn lên, hai cánh tay loang lổ toàn vết thương, liền hớp một ngụm khí lạnh.
- Diêu KếTông, ta lại mang canh gàđến đây cho ngươi.
Long Ngũgia tìm hắn? Diêu KếTông sửng sốt, hỏi:
- Ngươi chạyđiđâu vậy? Làm cho sưmuội ta đợi ngươi cảbuổi. - Từlúc Long Phiêu Phiêu gặp nạn trên núi Bạch Vân, khi nào nàng cần ra cửa, Long Ngũgia liền phái vịcao đồ này theo sau hộ tống.
- Ngươi đi ra ngoài làm gì? Sựtình gìmà gấp vậy, khiến ngươi không thểkhông đi ra ngoài?
Nghe được Long Ngũgia nói lời này trong lòng Diêu KếTông máyđộng, qua đối thoại, hắn dường nhưbiết cái gìđó nhưng vẫn hỏi.
- ỞNgọc Môn quan ngoại cóốcđảo nổi danh, códòng nước Nguyệt Nha dưới núi Minh Sa. Dòngnước không lớn, nhưng quanh năm nước chảy mặc cho bão cát sa mạc cũng không bị vùi lấp. Bốn mươi chín bộ lạc vì tranh đoạt địa phương này, thương vong vô số, ngay cả hai tộc cường thịnh nhất đánh tới cuối cùng đều lưỡng bại câu thương. Hai vị tộc trưởng liền kết liên minh, thông gia cầu hòa.- Long Ngũ gia nói lên Ngọc Môn quan ngoại sa mạc mang truyền kỳ chuyện cũ, thật sự là nói tới êm tai. Xem ra đồn đãi không giả, hắn quả nhiên là từ quan ngoại đến.
- Nhờphúc ngài, một thân da thịt cóđiểm hơi thảm chút, tốt xấu gìvẫn nguyên lành còn sống. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ta cóviệc cần tìm hắn gấp, ngươi có thể hay không hỗ trợ ta tìm hắn?
- Ai cũng thật không ngờ, hai tộc hòa thân lần này, biến thành tai họa thảm thiết của lần hòa thân giữa hai tộc.- Long Ngũ gia ngữ khí cảm khái ngàn vạn.
- Nàng không phải làngười dưng, đó lànữ nhi hắn sinh ra nha!- Hắn vôcùng đau đớn.
Long Ngũgia đột nhiên chuyểnđề tài, hắn có điểm ngây người. Hắn không cóđi qua Ngọc Môn quan, hắn chỉđọc đượcởtrong thơca biết qua địa phương này. Câu thơlàm cho hắn hiểu được, Ngọc Môn quan, làđịaphương gió thổi không ngừng. Cát vàng mù mịt, một vùng toàn cát rộng lớn. Vạn dặm trống trải không thành quách, khi tới mùa đông cả sa mạc lớn chỉ có mưa tuyết.
- Nhưng làdo bộtộc kia, lại chỉđịnh muốn nữnhi này của hắn. Nàng lúc đó là sa mạc đệ nhất mỹ nhân.- Long Ngũ gia nói tới đây, dừng một chút, rồi nói tiếp:
Chương 24: Chương 24
Cónhân mãLong Ngũgia giúpđỡ tìm người, Diêu KếTông bớt tức giậnđi một tí. Hắn một thân thương tích được Diêu phu nhân một lần nữa giúp hắn bôi thuốc, liền uống hết bát canh nhân sâm hầm thịt gà mà Long Phiêu Phiêu mang tới. Ngã xuống giường liền ngủ say như c·h·ế·t, ngủ thẳng một mạch đến chiều mới rời giường. Cơm tối ăn xong, hắn chờ không được liền tới Long phủ hỏi thăm tin tức.
Diêu KếTông thoáng giật mình, nói:
Diêu KếTông kỳthật cũng muốnở trên giường nằm liền một lúc ba ngày ba đêm, hắn toàn thân không cómột chỗkhông đau nhức vôcùng. Đây làngày hôm qua buổi sáng leo núi thêm vào đó buổi chiều theo LýSướng, vậnđộng quá quá sức, thêm vào đó còn có một thân thương tích. Nhưng là... Hắn vẫn còn có nhiệm vụ nha!
Con đường này, sau lạiđược xưng làđường tơlụa. Đường tơlụa, cựcđẹp như thơ, lộtrình lại không đẹp chút nào. Thật nhiều thương nhân cỡi lạcđà bôn ba trong sa mạc rộng lớn, trước mắt chỉnhìn thấy biển cát rộng lớn và từng đợt bão cát. Sa mạc là đất cằn sỏi đá, có tử vong, cùng cô độc tồn tại.
- Ta cũng biết chuyện của hắn tốt nhất làlàm cho chính hắn nói, nhưng màhắn,quả thực giống cái hồ lô dược của lão trung y. Chúng ta ai cũng không biết trong hồ lô hắn bán loại dược gì, tất cả đều bị hắn làm buồn! Chính hắn cũng buồn, bộ dáng luôn rầu rĩ không vui.- Hắn trước kia chỉ nghĩ Bộ Bình Xuyên lạnh lùng bất quá là vì cá tính của hắn, hiện tại cảm thấy không giống như là đơn thuần lạnh lùng lãnh khốc. - Ta cảm thấy còn buồn bực đối với hắn không biết giúp đỡ như nào. Hỏi hắn cái gì cũng không chịu nói, làm cho người ta muốn giúp hắn đều không biết giúp từ chỗ nào.
- Phải không? Con đây đi tìm tìm xem.
- Thay...... Một bằng hữu tìm.- Hắn chần chờmột chút mới nói.
- Chuyện của hắn, hẳn làhỏi hắnđi nha. Ta cóthểnói cho ngươi cái gì?
- Cóphải vìnàng?- Long Ngũ gia đắc ýhỏi sâu xa.
- Phu nhân, nhịcông tửđã trởvề.
- Ta chạyđiđâulà việc của ta, nàng lại không hẹn trước, ta như thế nào biết nàng sẽ đến. Chờ cả buổi sáng cũng không thể oán ta đi? - Diêu Kế Tông cũng không biết việc này, hắn cũng không phải đứa bé, cũng có ai thông báo cho hắn.
- Cái gì? Làtỷtỷcủa hắn.- Diêu Kế Tông lại một lần nữa cảkinh nhảy dựng lên: - Hắn...... Hắn lúc ấy ở đâu? Ý tứ của ta là, hắn tận mắt nhìn phụ thân g**t ch*t tỷ tỷ hắn sao?
- Ta đây phảiđi phái người tìm hắn xem xem.
- LàDiêu công tửtìm hắn cóviệc gấp, ngươi tìm nhanh lên cho ta.
- Hắn hắn...... Hắn tựtay g·i·ế·t chính nữnhi của mình? Nhưthếnào màhạthủ được?
- Ngũgia tìm ta làm gì? (đọc tại Qidian-VP.com)
Diêu phu nhân cùng Long Phiêu Phiêu từtrong phòng khách đi ra cửa chính.
- Ngươi đãđi qua Ngọc Môn quan rồi sao?
Long Phiêu Phiêu cũng không đi qua, cách xa mấy trượng hét lớn một tiếng.- Cha, Diêu Kế Tông đến đây, người không phải muốn gặp hắn sao? Qua đây đi.- Một tiếng nàng gọi người, liền đem thanh âm huyên nháo bên kia áp chế hết . Nhất thời tĩnh lặng không tiếng động.
Diêu KếTông nghe được mắt liền sáng ngời, đúng rồi! Long Ngũgia thủhạđông đúc, cho bọn họđi tìm người, nhưthếnào cũng so với hắn một mình tìm còn nhanh hơn.
- Nương, con không thểnằm trên giường được. Con ăn cơm xong cònđi ra ngoài.
Trước cửa Diêu phủ, cómột chiếc xe ngựa, ngồi trên xe làthân hình cao lớn uy mãnh, làCao Mãnh. Vừa thấy Diêu KếTông trởvề, hai mắt hắntrừng lớn, liền lớn giọng chất vấn:
- Ta biết Ngọc Môn quan, nhưng ta không đi qua. Nghe nói nơiđó ngàn dặm sa mạc, vạn dặm cát vàng, đại mạc phong cảnh hùng vĩtráng lệ.- Hắnđối với Ngọc Môn quan mộtđịa phương nổi tiếng này, chỉ nói được vẻ bề ngoài.
- Lại làhòa thân a!- Hắn lẩm bẩm. Lớn có quốc gia có bộ tộc, nhỏ có dòng họ gia đình, đều có chuyện tình như vậy. Trong sa mạc hòa thân, liền có thể lý giải. Hai tộc ở cùng miền đất khó khăn muốn sinh tồn, đồng dạng thiếu nước, dẫn đến chiến tranh khốc liệt liên miên, bởi vì mấy năm liên tục chiến tranh dẫn đến tình trạng kiệt sức. n ân oán oán như vậy, một khi đã lấy hôn nhân để hóa giải, cũng không thể biến chiến tranh thành hòa bình ngay cho được. Tự nhiên, như vậy hôn nhân cùng tình yêu không có quan hệ, là lập khế ước kết giao hòa bình.
LàvìBộBình Xuyên? Long Ngũgia cùng BộBình Xuyên cóquan hệsao? Diêu Kế Tông lòng trànđầy nghi hoặc theo Long Phiêu Phiêu đi gặp Long Ngũgia.
- Nương, con đi theo người bôi thuốc, nhưng bôi thuốc xong con còn việc trọng yếu cầnđi ra ngoài.
- Ngũgia, ta không nên nhờLong tiểu thưgiúp ta tìm hắn. Ta biết nhưvậy làlợi dụng nàng, kỳthật cũng không phải ta yêu cầu nàng hỗ trợ, mà nàng chủ động...Quên đi, đều là do ta không phải. Thực xin lỗi, làm cho thuộc hạ của ngài một phen bận rộn.
- KếTông, ngươi, đứa nhỏnày, ngươi hôm qua ngãtừvách núi cao xuống, nhưthếnào cũng không cùng nương nói một tiếng? Mau lạiđây cho nương nhìn xem thương thếcủa ngươi. - Diêu phu nhân liền hôto gọi nhỏgọi hắn, trách móc hắn một phen, liền kéo nhi tử vào lòng, nhìn từ đầu đến chân.
- Hòa bình ởchung đếnnay, đây là tính mạng một nữ nhi đổi lấy nha. Tộc trưởng kia đã có nhiều nữ nhi như vậy, nếu không muốn, lúc trước cũng đừng bắt buộc nàng, ột nữ nhi khác hòa thân có phải tốt hơn không.
- Các ngươi cưnhiên biết?
-Thay ai tìm?
- Ngũgia, chúngta kỳ thật cũng biết hắn chọc phiền toái rất lớn. Nhưng là, bằng hữu của ta, vẫn là một lòng chỉ thích hắn, có c·h·ế·t cũng không rời.
Diêu KếTông một lúc lâu không nói gì, hồi lâu mới nói:
- Ta sai không ít người thay ngươi đi tìm BộBình Xuyên, bịcha đã biết. Nghe nói làngươi muốn tìm, liền bảo ta mang ngươi đi gặp cha ta.
Mới mười hai mười ba tuổi, căn bản vẫn làđứa nhỏ, liền nhìn tỷtỷmình một màn thảm thiết nhưvậy, này...... Thật sựrất tàn khốc! Diêu KếTông kinh hoàng tộtđỉnh, miệng hálớn, một câu đều nói không được.
- Ngươi thích nàng?- Long Ngũgia lời nói sắc bén hỏi hắn. Rốt cuộc làngười từng trải, thế thái nhân tình đếu đã trải qua, ánh mắt nhìn người cựcsâu sắc, vừa thấy một cái liền biết, đoán một cái liền đúng.
- Sưmuội, cóchuyện gìkhông?- Đừng xem bộdạng hung ác của hắn nhưvậy, hắnđối với Long Phiêu Phiêu nói như gió xuân ấm áp.
Lần nàyđi Long phủso với lần trước đãi ngộkhác hẳn, người gác cổng khuôn mặt tươi cười đón chào hắn, gia đinh dẫn hắn tới thạch đình ngồi, tràthơm hầu hạ. Long Phiêu Phiêuđược thông báo từtrong phòng đi ra gặp khách, vừa thấy hắn liền nói:
Long Ngũgia mày rậm nhíu lại:
Long Ngũgia ởtrong nhàthuỷtạ phía sau vườn mởyến tiệctiếp khách, nhà thuỷ tạ to lớn đèn đuốc sáng trưng tiếng người ồn ào náo nhiệt. Có ca nữ xuân sắc ôm đàn tỳ bà trong lòng, tay gảy cầm huyền uyển chuyển, mở cặp môi thơm, tiếng ca giống như chim hoàng oanh hót. Còn có mấy vũ nữ yểu điệu nhảy múa phía trước, phối hợp với tiếng đàn, nhẹ nhàng uyển chuyển, muôn màu sắc như ong bướm bay lượn một phương. Tiếng cười nói tiếng hoan hô ca hát nhộn nhịp, thật phi thường nháo nhiệt.
- Hắnđương nhiên cóởđó, từđầu đến cuối, hắnđều chính mắt thấy.- Long Ngũ gia nói xong dừng một chút, giống nhưnhớlại cái gì, lại nói tiếp:
Long Ngũgia nghe hắn nói xong, nhìn hắn nửa ngày, liền chậm rãi nói:
Diêu KếTông làm sao còn cótâm tưuốngcanh gà của nàng, hắn vội vàng trấn an Diêu phu nhân:
- Hắn chọc nhiều phiền toái, các ngươi cóbiết không?
- BộBình Xuyên?- Cao Mãnh giật mình hỏi: - Sư muội, muội tìm hắn làm gì?
Hắn liền kinh ngạc. Muốn sinh tồnởtrên sa mạc, so với hoàng kim cùng châu báu thìnguồn nước cònđáng quý hơn, quả thật có thể tạo nên vô số chiến tranh thảm thiết rồi. Hắn có lẽ không nhìn thấy toàn cảnh, nhưng tưởng tượng một hai cũng đủ để trong lòng phát lạnh.
- Ngươi còn biết tốt xấu nha! Một khi đã nhưvậy, ta khuyên ngươi một câu. Nói cho bằng hữu ngươi tốt nhất không cần tìm hắn, tìm hắn thìchuyện phiền toái càng nhiều. Nhưvậy buông tay chỉcótốthơn chút.
- Bôi thuốc, ngày hôm qua đã bôi rồi mà.
- Lời nàyýtứtừđều đã có thểrõ, ta không cócách nào khác nhất nhất nói rõ với ngươi. Ngươi cũng là người thông minh, nghe lời nghe âm, chính mình cân nhắc đi thôi.- Long Ngũ gia cũng không có cùng hắn tỉ mỉ nói rõ.
- Ta cũng vậy, thay người khác tìm hắn, CaoMãnh, ngươi biết hắn?
- Ngươi thìbiết cái gì? Ngọc Môn quan ngoại, mênh mông bát ngát sa mạc toàn cát, ít nhất phảiđi vài trăm dặm, mới cóthểngẫu nhiên gặp một ốcđảo nho nhỏ, chung quanh ốcđảo phân bố vài bộlạc. Để cóthểsinh tồn, các bộ lạc quanh ốc đảo sa mạc, phát sinh quá nhiều xung đột chiến tranh. Cái loại tình trạng thảm thiết này, ngươi nghĩ sống được không.
Hắn sợrun một chút, liềnđáp:
Diêu KếTông bấtđắc dĩ, chỉcóthể nhường bước nói:
- Sưhuynh, ngươi đi phân phóngười dưới giúp ta tìm BộBình Xuyên, càng nhanh càng tốt.- Long Phiêu Phiêu nói với hắn giống nhưlàsai gãsai vặt vậy.
Ngọc Môn quan được thiết lập từthời Tây Hán võđế. Nólàquan ngoại duy nhất giữa đại hán và tây thùy, là cửa đi lại duy nhất nối giữa Trung Nguyên tiến vào Tây Vực. Đến thời Đường, có rất nhiều thương nhân nhà Đường xuất phát đô thành Trường An đi tây chinh mang theo đủ loại hàng hóa-- tơ lụa cùng gấm, lá trà cùng đồ sứ được tây phương hoan nghênh. Đế Kinh đến Cam Túc, Thanh Hải, Tân Cương địa khu, xuyên qua Trung Á, Trung Đông cùng Đông u. Này đi đường tuy dài, nếu thuận lợi nhất cũng phải một năm sau mới có thể trở về. Thương đội thắng lợi trở về sẽ đầy hoàng kim bạc trắng ngọc thạch châu báu, và mang về các loại hàng hóa tây phương, giá trị so với trước khi xuất phát liền gấp mười lần! Đường xá tuy rằng xa xôi, cũng sẽ có gian nan khốn khổ, thậm chí có khả năng trả giá bằng sinh mệnh. Nhưng là bởi vì tiền tài, một gấp mười lần, đủ để ọi người mạo hiểm lặn lội đường xa.
Long Ngũgia nhìn người thôlỗnhưvậy, cưnhiên còn cóthưphòng. Hắn trong lòng có chút muốn cười, nhưng Long ngũvừađuổi Long Phiêu Phiêuđi, kếtiếp nói một câu làm cho hắn cười không nổi.
- Ngũgia, ngài lời này ta nghe không rõ. Cóý tứgì?
- Tộc trưởng có bốn vị phu nhân, tổng cộng sinh chín nữ, năm nam. Nàng bất quá là một người trong đó, g·i·ế·t nữ nhi này, hắn lập tức an bài một nữ nhi khác bái đường thành thân. Hai tộc hòa thân, đến nay đều hòa bình ở chung trong sa mạc.
Diêu KếTông thực giữchữtín, đáp ứng chuyện người khác liền nhấtđịnh làm được. Tuy rằng cả người hắn đầy thương tích, qua một đêm đau nhức càng nhiều. Ngày hôm sau căn bản là không nghĩ rời giường, những vẫn vẫn mạnh mẽ đi ra cửa, quanh thành Trường An đi lại tìm người. Xe ngựa trong thành Trường An đi lại rầm rộ, muốn tìm thấy một người khó khăn không thua gì mò kim đáy biển. Hắn vất vả tìm đến trưa, mất công vô ích liền trở về.
- Biết, mộtđại tai họa. - Hai người đối đáp giống như sự việc đã biết rồi. Nói che che lấp dấu, cũng không vạch trần ra. Hắn trả lời làm cho Long Ngũ gia hiển nhiên có chút ngoài ý muốn.
Cái gì? Diêu KếTông nghe được nhảy dựng lên, trong ánh mắt trànđầy khócóthểtin.
Diêu KếTông gãi gãi cáiđầu cười nói:
- Ta liền cho người ta thay ngươi đi tìm xem xem.- Long Phiêu Phiêu nói xong, hướng tới ngoài cửa lớn cất tiếng gọi. - Sưhuynh, ngươi vào trong này một chút. - Này một tiếng nhưsấm bên tai, trong nhà tất cả mọi người kinh hãi nhảy dựng lên. Ở sân trước chim chóc đang đậu trên cây, nghe được cả kinh bay tán loạn chung quanh. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Làm sao vậy? tai họa thảm thiết nhưnào?- Hắn cảkinh hỏi.
Cao Mãnh nghe tiếng liền vào hỏi:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.