Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 17: Tới đây đều là người có duyên

Chương 17: Tới đây đều là người có duyên


Bây giờ là sáng sớm, đường phố Đại Hoang thành náo nhiệt, đâu đâu cũng thấy người ra kẻ vào.

Lúc này, hai thân ảnh một già một trẻ bước đi, trên đường phố phá lệ nổi bật.

"Doãn bá, ngươi nói xem dị bảo lần này sẽ là cái dạng gì, thậm chí cả trưởng lão Cửu Hoàng tông đều đã thông tri tới đệ tử, nghe nói dẫn phát thiên địa dị tượng rất khủng bố."

Giọng nói thanh thúy dễ nghe.

Đó là thiếu nữ xinh đẹp đang nói chuyện, nàng mặc một bộ bạch y cổ phong, vừa vặn ôm lấy dáng người tuyệt mĩ, da thịt như ngọc, trắng noãn như mỡ đông, mái tóc đen dài ôm lấy khuôn mặt trứng ngỗng tinh xảo, mắt hạnh má đào, tìm không thấy nửa điểm tì vết.

Theo sát phía sau thiếu nữ là một trung niên nam tử, y phục màu xám, mái tóc búi sau đầu lốm đốm bạc, người này bước đi trầm ổn, cả người nội liễm phảng phất giống người bình thường.

Trung niên nam tử nghe thấy vậy, hắn lắc đầu:

"Tiểu thư nên cẩn thận một chút, dị bảo xuất thế ắt hấp dẫn nhiều thế lực, sẽ kéo theo những loại người tâm địa bất chính."

Nói đến, thiên địa dị tượng dẫn phát trăm dặm lôi điện, tràng cảnh cơ hồ khiến người người chấn kinh.

May mắn lôi điện chưa từng dẫn phát lôi kiếp phủ xuống đại địa, mới chỉ dừng ở khoảng không gầm gừ.

Đi được một lúc, bất ngờ thiếu nữ dừng lại.

Nguyên bản hôm nay dự định đổi gió ra ngoài ngắm cảnh, đáng tiếc Đại Hoang thành quá nhỏ bé, chẳng có thứ gì đặc biệt, thiếu nữ sớm đã tỏ ra buồn chán, nhưng nàng nhìn thấy tòa lầu các kia, hai mắt phát sáng.

Thiên Cơ lâu.

Vỏn vẹn ba chữ, cơ hồ bao hàm toàn bộ ý nghĩa.

Trung niên nam tử chú ý đến, sắc mặt biến đổi thất thường, không biết trong đầu suy nghĩ gì.

Thần thức của hắn đảo qua, kì lạ ở chỗ chẳng phát hiện thứ này tồn tại, giống như là ngoài mặt nhìn thấy, thực tế lại không tồn tại.

"Kì quái, tiểu thư có nhìn thấy tòa lầu các kia?"

"Doãn bá cũng chú ý tới rồi, ai lại đặt Thiên Cơ làm danh tự cho cửa hàng bao giờ, đúng là coi nhẹ thiên đạo rồi sao."

Thiếu nữ bĩu môi.

Trung niên nam tử tên Doãn bá, hắn hồ hồ nghi nghi:

"Không phải ý ta muốn nói, ban nãy ta có thả ra thần thức kiểm tra, kết quả không phát hiện nơi này tồn tại, hoàn toàn trống rỗng."

Lời vừa dứt, hai người rơi vào trầm tư, bầu không khí im lặng bao trùm.

Nhanh chóng thiếu nữ xuất hiện hứng thú, nàng câu lên cái miệng anh đào, ánh mắt tràn ngập tò mò:

"Ta những tưởng Đại Hoang thành cũng chỉ như vậy, xem ra vẫn còn có thứ đặc biệt, vậy chúng ta đi thôi Doãn bá."

Chân ngọc điểm nhẹ trên mặt đất, phút chốc tăng lên cước bộ.

"Nhưng mà tiểu thư, cứ như vậy đi vào, ta sợ gặp phải mai phục, dù sao tòa lầu các kia vẫn quá quỷ dị."

"Doãn bá lúc nào cũng vậy, luôn cẩn thận quá mức làm người ta chán ghét, ngươi dù gì cũng là Thông Khiếu cảnh cường giả, tâm phúc của phụ thân ta cơ mà, Đại Hoang thành nhỏ như vậy, ngoại trừ phủ thành chủ, cùng lắm nhô ra nguyên khí cảnh võ giả mà thôi."

Mắt nhìn thiếu nữ ung dung tiến về Thiên Cơ lâu, Doãn bá biết không thể ngăn cản, bất đắc dĩ theo sát sau lưng, tâm thần cảnh giác, tùy thời phát động nguyên lực bảo hộ tiểu thư.

Bọn họ đến trước bậc thềm, bị tấm biển đặt trên bậc cửa hấp dẫn, chữ đen nền trắng vô cùng bắt mắt.

Thiếu nữ lẩm bẩm dòng chữ, kém chút há miệng kinh ngạc.

Nàng thầm than:

"Nếu lợi hại như vậy còn dừng ở Đại Hoang thành sao, ta cảm thấy nơi này ngoại trừ có chút bản lĩnh bói toán, còn lại là lộng ngôn."

Rất nhanh hai người tiến lên trước cửa, muốn đưa tay đẩy, đột ngột đại môn rung động, tự khắc mở sang hai bên, lối đi thẳng vào bên trong.

Cái này.

Thiếu nữ bị cảnh tượng dọa sợ, nàng nheo mắt nhìn bên trong, rất sáng sủa, nhưng không hề có ai.

Kì quái, vậy mà cửa tự động mở, rốt cuộc tại sao làm được.

Thiếu nữ mới chỉ nguyên khí cảnh sơ kì, nàng có thể không cảm nhận được, thế nhưng Doãn bá phía sau đã chấn động không thôi.

Chỉ trong một khoảng khắc, hắn cảm nhận không gian rung động.

Thông khiếu cảnh đỉnh phong, mơ hồ chạm vào thần thông cảnh, đã có chút khả năng tham ngộ không gian.

Có thể khiến không gian rung động, tự khiến cảnh cửa mở rộng, phải cấp bậc nào mới làm được.

Hắn dám khẳng định thần thông cảnh cũng chưa chắc có thể, thậm chí là thoát thai cường giả.

Phải biết tham ngộ cùng tự do điều khiển là hoàn toàn khác nhau, không cùng một cái cấp bậc.

"Chẳng lẽ vị bên trong là ẩn cư tiền bối, muốn quay lại hồng trần."

Doãn bá cố gắng trấn tĩnh.

Đã đạt tới cấp bậc lão quái, có một người, bọn họ tự khắc biết bản thân không thể tiến lên, sau đó tìm tới nhân gian, sinh hoạt như thường nhân, lập quán ẩn cư hết đời.

Chỉ là suy đoán.

"Có nên ngăn cản tiểu thư, vị tiền bối ở đây không biết thiện ác, cứ như vậy đi vào, sợ rằng lành ít dữ nhiều."

Thời điểm hắn muốn vươn tay bắt lại bả vai thiếu nữ, bất ngờ giọng nói ôn dịu vang lên, tới từ phía trước, thanh âm chế trụ cử động, nhẹ nhàng rót vào trong tai.

"Hạ tiểu thư cùng Doãn đạo hữu tới đây, đã chứng tỏ cùng nơi này có duyên, cớ sao còn chần chừ không tiến."

Lập tức.

Toàn thân lông tóc dựng đứng, Doãn bá nhìn Hạ Uyên Ngọc ngây ra, hắn biết bản thân hôm nay khó thoát, người trong kia đích xác là cao nhân, còn vượt xa cả hắn.

Nhất là.

Đối phương vậy mà biết rõ thân thế cả hai.

Doãn bá cố gắng trấn tĩnh, ôm quyền thi lễ:

"Vãn bối Doãn Hiệp cùng Hạ gia Hạ Uyên Ngọc tiểu thư hôm nay chỉ nhất thời hứng thú, không biết mạo phạm tới tiền bối, kính xin tiền bối bỏ qua."

"Không sao, người tới đều là khách nhân, cứ vào đi."

Thanh âm kia đáp lại.

Phảng phất ở ngay bên tai, khoảng cách rất gần.

Thế nhưng hai người căng mắt nhìn, hoàn toàn không phát hiện một ai, căn phòng trống rỗng.

Thiên Cơ lâu, chẳng lẽ thật sự có bản lĩnh này.

Doãn bá toát mồ hôi, hắn hít một hơi thật sâu, ra hiệu Hạ Uyên Ngọc đi tiếp.

Càng vào bên trong, cảnh vật lộ rõ.

Nội thất cũ kĩ, tựa hồ đã ở nơi này rất lâu.

Càng nhìn thêm, phảng phất cảm nhận ý vị đại đạo như có như không.

Chính là hai người bước tới chính giữa căn phòng, đột ngột dừng lại.

Bởi vì.

Phía trước bất ngờ xuất hiện thân ảnh, người này rất trẻ, bộ dáng nhàn hạ, tựa lưng vào ghế ung dung đọc sách, giờ khắc lộ ra tao nhã lịch sự.

Nếu như nói Doãn bá có thể nội liễm khí tức, bề ngoài trông như phàm nhân, thế nhưng người trước mắt hoàn toàn không có ba động nguyên lực, càng giống phàm nhân chân chính hơn.

Nhưng mà hai người cẩn thận từng tí, không chút nào dám khinh thường.

Đối phương lặng yên xuất hiện trong tầm mắt, có thể là người bình thường được sao.

Tuyệt đối không thể, chắc chắn là bậc cao nhân.

Lúc này.

Trông thấy khách nhân đã đến, Lâm Vũ đặt quyển sách xuống, nâng lên mí mắt, tinh quang dị sắc nở rộ.

Phút chốc, hắn nở một nụ cười:

"Hạ tiểu thư cùng Doãn đạo hữu mau ngồi, bản lâu có trà ngon, mời hai vị thưởng thức."

Nói đoạn vung tay lên, tức khắc hai cốc trà nóng hiển hiện trên bàn, khói thơm nghi ngút.

Dưới ánh mắt chăm chú, Doãn bá vội vàng kéo theo Hạ Uyên Ngọc, nhanh chóng ngồi xuống.

Một bên cầm lên ly trà, cho dù là khó thoát, hắn cũng phải bảo vệ tiểu thư.

Trước kiểm tra nước trà.

Vừa đưa lên miệng uống một ngụm, tinh thần sảng khoái, cả người mát lạnh, lo lắng mệt mỏi ban nãy biến mất sạch sẽ.

Con ngươi hơi co lại, Doãn bá nhìn ly trà nhiều vài lần, quả thật là trà ngon, hơn nữa vượt qua các loại từng uống, tuyệt đối là hạng cực phẩm

Hơn nữa còn giúp ôn dưỡng tinh thần, hiếm có khó tìm.

"Tiểu thư mau uống, thứ này đại bổ."

Doãn bá thúc d·ụ·c.

Hạ Uyên Ngọc thấy thế vội vàng uống theo, chỉ thấy hai mắt của nàng tỏa sáng, thần sắc tươi tắn, cả người bỗng chốc tràn trề năng lượng.

Chương 17: Tới đây đều là người có duyên