Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Ta Sáng Lập Thiên Cơ Lâu
Unknown
Chương 24: Không có việc gì Thiên Cơ lâu không biết
Tựa hồ nghe được động tĩnh bên dưới, Hạ Uyên Ngọc lòng mang thấp thỏm đi xuống, gặp được hai thân ảnh quen thuộc, một cỗ cảm xúc trào dâng, vội vàng chạy lại.
Nửa đường liền bị Doãn bá ngăn cản, hắn nhỏ thấp giọng:
"Tiểu thư chớ loạn động, gia chủ đang cùng tiền bối bàn luận."
Nói là bàn luận, kì thực giống như Hạ Nhất Tiếu đang đối chất.
Mà.
Lâm Vũ xem xét xong, gương mặt thoáng qua tự giễu, hắn không nhanh không chậm nói ra:
"Ta thôi diễn thiên cơ, chưa từng xuất hiện sai lầm, hơn nữa Hạ gia chủ bởi vì Huyền Thiên đạo nhân truyền thừa, dẫn tới thảm trạng thế này, chẳng lẽ không muốn đòi lại công đạo sao."
Liên quan hai chữ công đạo này, Hạ Nhất Tiếu có thể cho qua, nhưng mà Huyền Thiên đạo nhân bốn chữ, lập tức kích phát hắn lửa giận, muốn bùng nổ khí tức càn quét, thế nhưng thương thế còn tại, chưa tới hai giây kịch liệt ho khan, huyết dịch trào dâng.
Đáng c·h·ế·t, đều do hai tên s·ú·c sinh kia, hại hắn thành ra như này.
Một bên Doãn bá đỡ được, không ngừng khuyên can.
"Đại nhân chú ý sức khỏe, Thiên Cơ lâu chủ thần thông quảng đại, ắt có biện pháp đối phó, chúng ta cứ hỏi qua một lần xem sao."
Bên cạnh là Hạ Uyên Ngọc lo lắng, trông như sắp khóc một dạng.
Chỉ thấy Hạ Nhất Tiếu hít sâu một hơi, hắn trầm giọng:
"Thiên Cơ lâu chủ lợi hại, Hạ mỗ rất bội phục, nhưng mà hai chữ công đạo này, Hạ gia sớm muộn cũng tới đòi, hiện tại vẫn là nói Bát lão quái đi."
Bát lão quái thực lực đáng sợ, trăm năm chưa từng rời núi, vẫn luôn bế quan ở Cửu Hoàng tông.
Hai nhà kia rốt cuộc làm sao mời được.
Cho dù đánh thắng Hạ gia bọn hắn, phân chia được tài nguyên, nhưng những thứ này có thể lọt vào pháp nhãn Bát lão quái được sao.
Đối phương là trưởng lão thất phẩm tông môn, tài lực so ra còn chướng mắt Hạ gia.
Về điểm này hắn nghĩ nát óc chưa thấu.
Có chút hồ nghi mà nhìn Lâm Vũ.
Trái lại, Lâm Vũ thản nhiên đóng sách lại, nâng li trà uống một ngụm, ánh mắt ý vị thâm trường.
"Ta sợ kể cả hai nhà không hợp tác, Hạ gia cả đời cũng phải nhẫn nhịn."
Ân?
Đột ngột, Hạ Nhất Tiếu nhăn mặt, cảm giác toàn thân cao thấp trầm trọng.
"Thiên Cơ lâu chủ nói lời ấy là ý gì."
Tựa hồ ánh mắt của hắn càng thêm cảnh giác.
Người trước mặt này, không hề đơn giản như bề ngoài, so với hắn nghĩ còn khó đối phó hơn.
Bởi vì.
Hạ gia đúng là không có phân lượng đó, nếu còn tại hai tháng trước, Thiên Cơ lâu chủ vừa nói xong, hắn nhất định cho đối phương một cái thuyết pháp.
Nhưng mà mới đây thôi.
Thời điểm hắn vừa chịu trọng thương trở về, trùng hợp nghe được, vị lão tổ duy nhất Hạ gia, Hạ Trùng Thiên đột phá thất bại, tu vi đại giảm xuống thoát thai sơ kì.
Tin này khiến Hạ Nhất Tiếu khó lòng tiếp thu, vạn bất đắc dĩ chỉ có thể nhịn xuống, tránh cho Hạ gia gặp bất lợi, liền đối ngoại hắn tìm được cơ duyên, bế quan dài ngày tham ngộ.
Cho tới nay, tình thế đối mặt trăm ngàn khó khăn.
Hạ gia đệ tử bị chèn ép, sản nghiệp liên tục đại giảm, thân là gia chủ lại không thể làm gì.
Nhục nhã xen lẫn bất lực.
"Đáng giận, đều do hai tên s·ú·c sinh cầm thú."
Hạ Nhất Tiếu siết chặt nắm đấm, hai hàm răng nghiến ken két.
Ngoại trừ phẫn nộ, hắn càng thêm nơm nớp lo sợ, phảng phất bí mật bại lộ, bị người khác lật ra xem một lượt.
Hoặc là bản thân nghĩ ngợi quá nhiều, tính tình đại biến đa nghi.
Kì thực Thiên Cơ lâu chủ là có ý khác, do bản thân tự biên tự diễn mà thôi.
Ôm tâm tư như vậy, Hạ Nhất Tiếu cẩn thận dò hỏi:
"Hạ gia chúng ta không muốn làm to chuyện, là vì Thanh Vũ thành tồn tại thế chân vạc, chẳng lẽ Thiên Cơ lâu chủ không rõ điểm này sao."
Lâm Vũ gật gù tán thành.
"Thế chân vạc tồn tại từ lâu, bất kì ai dám phá, chịu thiệt thòi trước tiên."
Dừng một chút, hắn cười híp mắt:
"Nhưng nếu Hạ gia thiếu đi phân nửa sức mạnh thì sao, tỉ như chiến lực cao nhất, Hạ gia lão tổ có chuyện."
Lời không muốn nghe nhất, cuối cùng đã tới.
Hạ Nhất Tiếu lảo đảo kém chút ngã xuống, may mắn có Doãn bá bên cạnh chống đỡ, thân thể ổn định.
Bên cạnh Hạ Uyên Ngọc không dám tin, nàng thấp giọng hỏi:
"Phụ thân, lão tổ thật sự có chuyện?"
Hạ gia đứng vững gót chân mấy trăm năm, ở Thanh Vũ ai mà chẳng biết, có công lớn nhất chính là lão tổ Hạ Trung Thiên.
Tu vi thoát thai cảnh viên mãn, thực lực cường đại, chỉ thiếu nửa bước liền đạp vào thiên biến cảnh.
Chính là, nếu đúng như Thiên Cơ lâu chủ nói, Hạ gia đích xác đối mặt đại họa.
Mặc kệ nữ nhi thắc mắc, Hạ Nhất Tiếu ngẩng đầu, len lén nhìn hướng bóng dáng thân ảnh, đáy mắt hắn vô thức xẹt qua sợ hãi, nội tâm vô cùng chấn động.
Bộ dáng chật vật.
Đã không giữ nổi gia chủ uy nghiêm, gương mặt tái nhợt càng thêm trắng bệch.
Hạ Nhất Tiếu lắp bắp.
"Hạ gia lão tổ luôn bế quan trong động phủ, chưa hề ra nửa bước, Thiên Cơ lâu chủ như thế nào biết được."
Hơn nữa.
Ngoại trừ hắn, Hạ Trùng Thiên chưa từng kể cho ai, đến nỗi mười mấy vị trưởng lão cũng trắng thông tin.
Thiên Cơ lâu chủ ám đạo như vậy, tuyệt đối không phải buột miệng nói ra.
Chắc chắn.
Đối phương có chủ đích, còn đặc biệt hiểu rõ.
Hạ Nhất Tiếu cảm giác, hắn lại già đi mấy tuổi, tinh thần suy sụp.
Chỉ mới nói ra mấy câu, cơ hồ móc sạch nội tình Hạ gia.
Biết trước Thiên Cơ lâu chủ lợi hại như vậy, hắn liền thuận theo thì tốt.
Hạ Nhất Tiếu khổ tâm:
"Chẳng lẽ đây cũng là thiên cơ sao."
Thanh âm than thở, ngược lại Lâm Vũ bất động thanh sắc, hắn đẩy ly trà ra phía trước, giọng nói bình thản.
"Mong Hạ gia chủ nhớ kĩ, phàm là sự tình diễn ra trong thiên địa này, cho dù ở thời đại nào, Thiên Cơ lâu đều có thể nhất thanh nhị sở."
Hắn chỉ tay về phía đám người.
"Bao quát Hạ gia bất luận việc gì."
Thanh âm vang dội, như để tuyên cáo.
Khắc sâu ấn tượng trong lòng.
Mắt thấy gia chủ nhà mình còn đang thất thần, Doãn bá không nhịn được, hắn vội vàng nhắc nhở:
"Đại nhân sự tình gia tộc quan trọng hơn, cái khác có thể để sau cũng được."
A?
Hạ Nhất Tiếu dù sao cũng là thần thông cảnh, đại tâm bị trùng kích, nhưng thích ứng cũng rất nhanh.
Hắn hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần, cúi người chắp tay thi lễ.
"Vãn bối quả thực quá hồ đồ, có mắt như mù, trước đó mạo phạm tiền bối, mong tiền bối bỏ qua."
Ngữ khí của hắn đã thay đổi hoàn toàn.
Thiên Cơ lâu chủ suy tính được như vậy, đã vượt qua tầm hiểu biết của hắn, sợ rằng cảnh giới đã đạt tình trạng cực cao.
Chí ít cũng là thánh chủ khởi bước.
Bởi vì hắn rõ ràng, nhấc lên thiên cơ chôn dấu, ắt bị thiên đạo trừng phạt.
Ban nãy Thiên Cơ lâu chủ liên tục phạm vào, bộ dáng bình thường, như chưa có gì xảy ra.
Mang ý nghĩa, trừng phạt của thiên đạo, không đáng nhắc đến.
Rung động thật sâu.
May mắn hắn biết trái phải, chưa hề làm quá, vẫn còn cứu vãn được.
Chỉ thấy Lâm Vũ thản thiên gật gù:
"Cũng có rất nhiều người như Hạ gia chủ, sau đó biết được bản thân sai lầm, đã kịp thời sửa sai, ta cũng không trách Hạ gia chủ."
"Cảm tạ tiền bối lượng thứ."
Hạ Nhất Tiểu thở ra một ngụm trọc khí.
Hắn cẩn thận từng chút, sợ rằng chọc giận Thiên Cơ lâu chủ.
Dưới Lâm Vũ chỉ tay vào ghế, liền ngoan ngoãn ngồi xuống, tìm không ra được Hạ gia chủ bá khí ban nãy.
Uống một ngụm trà vào bụng, hơi ấm lan tỏa, nhiệt khí để cho cơ thể thoải mái, khu trục sạch mẽ mệt mỏi trong óc.
Không tới ba giây hô hấp, Hạ Nhất Tiếu cảm thấy bình tĩnh rất nhiều, vô số chuyện trở nên thông suốt.
"Tiền bối, nếu muốn mua phương pháp cứu Hạ gia trong tay ngài, liền cần bao nhiêu giá trị đổi lấy."
Lâm Vũ nhẩm tính, rất nhanh đưa ra con số:
"Muốn cứu Hạ gia thì đơn giản, mười năm cái cao cấp pháp bảo, cam đoan địch nhân có đi không có về.''
"Lợi hại như vậy."
Hạ Nhất Tiếu cảm giác tràn đầy sức sống, chỉ là rất nhanh ảo não.
Mười năm cái cao cấp pháp bảo, giá trị rất lớn.