Huyền Lục
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 404: Một con người, hai tính cách
Hai mắt Kế Trường Minh có chút hơi mở, một tay nhanh chóng nắm lấy bối kiếm rồi đáp lại:
Một lát sau, Khương Hy đáp:
Trước mặt hắn rõ ràng là một con quái vật nhưng cả thiên hạ lại không ai biết đến, loại cảm giác này rất khó nói, bức bối cũng được mà không cam cũng có, đồng thời chiến ý cũng không kém.
“Ta chưa gặp người này bao giờ, Kế sư thúc cũng không mấy khi xuất môn, hẳn mới quen gần đây”.
Kế Trường Minh đủ bướng bỉnh, hoặc nói khó nghe hơn thì rất cố chấp. Khương Hy không phải người ham chiến lắm nên cũng không có ý định sẽ đánh một trận với hắn.
Kế Trường Minh chưa từng gặp qua thiên kiêu Phù đạo của Thư Viện, mặc dù danh khí của Hiên Minh rất lớn nhưng cả thiên hạ đều biết hắn không phải Phù sư.
Bọn hắn không thể nào tưởng tượng nổi con người lãnh đạm như hắn lại có thể mỉm cười với một người khác.
Hắn không biết thực lực của mình so với Khương Hy thế nào, cho nên hắn mới khiêu chiến, nhưng tin tưởng không dưới hắn, thậm chí nếu cho Khương Hy thời gian dựng phù trận, hắn tuyệt đối thua không nghi ngờ.
“Tại Hoàng Thành xác thực không còn chỗ khác đủ không gian hơn ngoài một nơi, bất quá nếu ngươi không ngại đệ tử chính phái thì chúng ta có thể đến đó”.
Kế Trường Minh nhíu mày đáp lại:
“Khương đạo hữu có thể không thấy ý nghĩa nhưng ta muốn biết ngươi mạnh đến đâu cũng như bản thân ta mạnh đến đâu”.
Hắn hướng Kế Trường Minh nói ra:
“Trước kia ta từng đánh với nàng một trận”.
“Kế đạo hữu đã nghe qua Thánh Nữ Ma Cung rồi chứ?”.
Kế Trường Minh không ngu, tuy đã hơn hai chục năm không xuất sơn nhưng hắn cũng không phải là người thiếu lịch luyện, hắn đương nhiên nhìn ra được Khương Hy đủ khôn khéo để tránh né những vấn đề n·hạy c·ảm một cách tự nhiên.
Giá cả tuy không rẻ nhưng so với loại tiêu tiền kinh khủng như Khương Hy thì lại không đáng để nhìn. Kế Trường Minh không giàu đến thế nhưng hắn dư sức mượn được một lần.
Khương Hy nghĩ.
“Mới quen mà đã thân thiết đến thế rồi sao?”.
“Đúng vậy, Kế sư thúc lại bắt đầu rồi”.
“Khương đạo hữu khiêm tốn hơn người, ta bội phục”.
Vì thiết luật của Hoàng Thành, Khương Hy cùng Kế Trường Minh không thể đi nhanh được, trên thực tế thì chỉ có mỗi Kế Trường Minh thôi, dưới mặt đất này thì Khương Hy không ngán ai.
“Ta thua”.
Dạ Ma chuyên đi thương lượng, đây cũng không phải lần đầu hắn thấy thế lực này thương lượng, trước đó tại Tinh Phiên Thành cũng là một ví dụ hết sức điển hình đấy.
Khương Hy mỉm cười nói ra:
“Trúc Cơ cảnh đỉnh phong Hợp Thập Kiều”.
“Kế đạo hữu đừng dọa ta sợ, đột nhiên xưng ‘Kế mỗ’ thế này khiến ta không được tự nhiên đâu, ngươi cứ gọi ta như bình thường là được rồi”.
Khoảng độ ba mươi phút sau, bọn hắn nhanh chóng đến được khu vực dành cho đệ tử chính phái.
“Vậy kết quả lần đó như thế nào?” Kế Trường Minh đột nhiên hỏi.
Hơn nữa dựa vào bộ dáng nhàn nhã đó thì hắn đoán Khương Hy đã quen thuộc với cách không họa phù rồi. Cho nên hắn gọi Khương Hy là một con quái vật chưa tỉnh giấc cũng không sai.
Kế Trường Minh lạnh nhạt gật đầu một chút rồi quay lại hướng Khương Hy mỉm cười nói ra:
“An phận thủ thường không phải phong cách của ta”.
. . .
Vẫn cố chấp đến thế sao?
Tuy nhiên, trong lịch sử hai ngàn năm qua thì Thư Viện đã từng xuất hiện qua hai yêu nghiệt có thể đạt đến cảnh giới Phù đạo tông sư ở Trúc Cơ cảnh, một là đương thời Phu Tử, hai chính là đệ tử của lão - Đại tiên sinh.
Kế Trường Minh hít vào một hơi bình tâm lại, hai bàn tay thả lỏng ra vỗ nhẹ vào đùi rồi nói ra:
“Vậy còn của ngươi?”.
Kế Trường Minh gật đầu vui vẻ, cả hai người bọn hắn nhanh chóng đi về khu vực của đệ tử chính phái.
Khương Hy lắc đầu đáp:
Khương Hy không suy nghĩ nhiều, hắn mỉm cười đáp lại:
Sau đó, hắn đưa tay lên gãi đầu một chút rồi thở dài. Trầm mặc một hồi, hắn gọi tên tiểu nhị lên rồi ném ra một cái giới chỉ chứa linh thạch xem như trả tiền.
“Ta năm nay ba mươi bốn, ngang với ngươi”.
“Sư muội, ngươi nhập môn trễ nên không biết, ngươi nhìn xem hai người bọn họ đang đi đâu?”.
Một lúc sau, hắn đáp:
Kế Trường Minh tại Cửu Tiêu Tông là một kỳ nhân hay đúng hơn là một dị nhân. Trong số ba thiên kiêu đời này của Cửu Tiêu Tông, hắn là người lãnh đạm nhất nhưng lại là người hiếu chiến nhất.
“Được, ngươi dẫn đường đi”.
“Tranh đấu như thế này có ý nghĩa gì sao?”.
Nhưng không ngờ rằng, Khương Hy vẫn luôn luôn ở trước mặt một đoạn dù chẳng nhìn thấy hắn di chuyển bao giờ.
. . .
“Hà cớ gì phải mệt nhọc như vậy?”.
Khương Hy cũng không ngạc nhiên với ý định này, hắn mỉm cười đáp lại:
Bộ dáng thành thật, thanh âm đầy cung kính không chút giả bộ, danh tiếng của Kế Trường Minh xác thực rất tốt.
Khương Hy còn sống sau khi đánh với nàng một trận trong khi những người khác thấy nàng đều c·hết đến khó coi, à quên, vẫn còn Vô Cửu của Dạ Ma nữa, thì cũng chứng minh được bản thân hắn mạnh đến mức nào.
Mặt khác, cộng đồng đối chưởng, Khương Hy chỉ thua có hai bước chân, vậy thì cảnh giới tuyệt đối không kém Quỳ Liên.
Phù đạo tông sư dùng phù trận đi đánh người, đừng nói là Kết Đan cảnh, tu sĩ Kim Đan cảnh nhìn thấy cũng biến sắc không kém đâu.
Thần sắc Kế Trường Minh có chút vui mừng, hai mắt tỏa ra tinh quang ngời ngợi, hắn nói:
“Lôi đài?”.
Xác thực là bội phục, Kế Trường Minh là một trong ba thiên kiêu của Cửu Tiêu Tông, thiên phú cùng thực lực của hắn rất cao, tầm mắt cũng cao hơn người khác.
Kế Trường Minh có chút hơi sững sờ vì hắn đổi chủ đề nhưng nghe đến danh xưng của Quỳ Liên, Kế Trường Minh cũng phải nán lại suy nghĩ một chút rồi nói:
Suy nghĩ một chút, hắn nghiêm túc nói ra:
“Không được, quá công khai”.
Kế Trường Minh tự nhận mình không thể khéo léo được như thế.
Suy nghĩ một chút, Kế Trường Minh nói ra:
“Đã nghe qua, cách đây không lâu, ma nữ đã đánh một trận kinh thiên với Dạ Ma Vô Cửu tại Bạch Dương sơn mạch của bản tông”.
Nhưng hắn vẫn điệu thấp một chút, để tránh cho bộ pháp của hắn bị lộ ra bên ngoài.
Khương Hy trầm mặc lại.
“Gặp qua Kế sư thúc”.
Khương Hy gật đầu nói tiếp:
Kế Trường Minh cũng hiểu được ngụ ý này, hắn trầm mặc một hồi rồi thở dài đáp lại:
. . .
“Ta cũng đã nghe qua, lần đó đạo hữu tại sao không đi đánh với nàng một trận?”.
Phù đạo mạnh nhất ở đâu?
“Khương đạo hữu năm nay bao nhiêu tuổi?”.
Đồng dạng Khương Hy cũng nên thế.
“Vậy thì ta sẽ không ngừng khiêu chiến” Kế Trường Minh nói.
Hai loại tính cách này cùng tồn tại ở trong cùng một người nên không mấy ai có thể hiểu được hắn là dạng người như thế nào nhưng có một sự thật không thể nào chối cãi được.
Bất quá nếu từ chối, đoạn thời gian sau của hắn cũng không dễ chịu gì cho cam.
Đơn cử như đám đệ tử chính phái một khi nhập Hoàng Thành thì sẽ được phân về một khu. Tại nơi đó, ai mạnh hơn thì tự tranh phòng ở cho riêng mình.
Sau hai người đó, Thư Viện chưa từng xuất hiện lại một vị yêu nghiệt Phù đạo nào như thế. Kế Trường Minh cũng chỉ nghe qua, hắn không để tâm mấy chuyện này, dù sao cũng không phải đạo của hắn.
Kế Trường Minh cảm thấy có chút hơi khó tin, bản thân hắn không biết Quỳ Liên mạnh đến đâu, chỉ biết nàng đơn độc g·iết được một tu sĩ Kết Đan cảnh của tông môn thôi. Nhưng nếu hắn lật hết sức mình, hắn tin mình cũng có thể làm được.
“Khương đạo hữu, hướng này”.
Chỉ có điều có tiền thì bây giờ cũng không dùng được rồi, suy nghĩ một chút, hắn nói tiếp:
“Vậy chúng ta đến lôi đài”.
“Xem ra ta không tránh được một trận này, ta không hiểu rõ Hoàng Thành nên ngươi chọn chỗ đi”.
“Khương đạo hữu, hôm nay chúng ta phải đánh một trận”.
“Nghiêm túc một chút” Kế Trường Minh nghiêm giọng lại, dáng vẻ có hơi giống với một người nào đó. D·ụ·c Hỏa trong người cũng không có chút chập chùng nào.
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!
“Khoan, đó là ai vậy?”.
Trong người hắn luôn tồn tại một cỗ ngạo khí rất lớn, để cho hắn phải xưng hai chữ ‘bội phục’ trong cùng thế hệ tự nhiên cực kỳ khó.
Theo lời của trưởng bối trong tông, Kế Trường Minh biết thiên kiêu Phù đạo mỗi thế hệ như thế nào, đại đa số đều là Phù đạo đại sư, thi thoảng sẽ có một vài người chạm đến đỉnh của đại sư.
Huống hồ thiên phú của Quỳ Liên quá kinh dị, chính phái nhất định không để cho nàng sống được, cho nên câu trả lời liền hướng về phía Dạ Ma.
Tác cảm ơn!
Thần sắc của Kế Trường Minh liền ngưng trọng không thôi, hắn có cảm giác con quái vật này không chỉ mạnh mỗi ở Phù đạo.
“Nguyên lai Khương đạo hữu là Phù đạo tông sư, Kế mỗ thất lễ rồi”.
Kế Trường Minh sực nhớ ra hắn đến từ tông môn ẩn thế nên cũng không tiện lộ mặt ra bên ngoài, vì vậy, lôi đài tự nhiên không được phù hợp lắm.
Khương Hy nghe xong liền trầm tư một chút rồi đáp:
Chương 404: Một con người, hai tính cách
“Khương đạo hữu, ta muốn khiêu chiến với ngươi một trận”.
“Nếu ta từ chối thì sao?”.
Khương Hy cười nói ra:
“Tu vi của ma nữ như thế nào?” Kế Trường Minh nói tiếp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khương Hy mỉm cười gật đầu rồi đi theo hắn về phía lôi đài.
“Ta cùng nàng đối chưởng, ta lùi năm bước, nàng lùi ba bước”.
Nhưng nếu hắn đã xưng được thì chứng tỏ hắn coi trọng người đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhân Võng của hắn xâm nhập khá sâu vào tầng lớp hạ tầng của Tiên Khu nên có một số chuyện hắn hiểu rất rõ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sở dĩ là chưa tỉnh giấc bởi toàn thiên hạ chưa ai nghe qua cái tên ‘Khương Vô Nhai’ cả, bất quá Kế Trường Minh biết đây là phong cách hành sự của tông môn ẩn thế.
“Hay là bằng hữu?”.
Kế Trường Minh lắc đầu nói tiếp:
Nghe vậy, Khương Hy liền hiểu tại sao Cửu Tiêu Tông không để đệ tử chân truyền động thủ với Quỳ Liên rồi, nguyên lai Dạ Ma đã lập giao kèo từ trước.
Nghe vậy, Khương Hy liền thu Chân Tự Phù lại, hắn cười cười đáp lại:
Khóe miệng Khương Hy khẽ cong lên, hắn từ tốn nói ra:
Ý nói, nếu hắn đánh với Quỳ Liên thì sẽ cân đo đong đếm được thực lực của nhau thôi, không cần phải đánh đấm với nhau gì cho mệt.
Trong lòng hắn liền cảm thấy có chút mâu thuẫn.
Câu trả lời chính là Hạo Nhiên Thư Viện, đại đa số Phù sư cường đại nhất thiên hạ đều xuất phát từ đây, đồng dạng thiên kiêu Phù đạo cũng thế.
Kế Trường Minh vừa hiện thân ra, hàng loạt đệ tử Cửu Tiêu Tông liền vội vàng tiến đến ôm quyền nói ra: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tại sao lại hỏi vậy?”.
Lôi đài Kế Trường Minh đề cập đến chính là nơi sẽ xảy ra trận tranh tài của các thế gia Kim Đan cảnh, hiện nay nơi này đã dựng xong, trước khi trận chiến đó xảy ra thì tu sĩ nào muốn tranh tài thì có thể bỏ linh thạch ra mượn đánh một trận.
Hắn không nghĩ Cửu Tiểu Tông sẽ vì Bạch Dạ Ma Tôn nên mới không động thủ, dù sao Chính Ma cách biệt, thương lượng là chuyện không thể nào.
“Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai!”.
Chỉ có điều hắn không dùng thì cũng không có nghĩa hắn chậm, hắn vẫn nhanh như thường. Kế Trường Minh vừa vận thân pháp di chuyển đồng thời cũng không quên quan sát hắn ở phía sau.
Đó chính là Kế Trường Minh thật sự rất mạnh.
Khương Hy uống một chén rượu, từ tốn cảm nhận hương vị một chút rồi đáp:
Đám đệ tử thấy cảnh này liền ngốc trệ một chỗ, bọn hắn cùng tông môn với Kế Trường Minh không cần nói nhưng quan trọng là Kế Trường Minh vừa mỉm cười.
Kế Trường Minh lắc đầu thở dài:
Chỉ có điều qua những gì hắn đang chứng kiến đây, hắn đã biết trước mặt hắn là một yêu nghiệt Phù đạo tông sư. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong khu vực đó cũng tồn tại một tòa lôi đài tự mình lập ra nên cũng tính là có chút công khai, bất quá trừ bỏ đám đệ tử chính phái ra thì cũng chẳng còn người nào khác cả.
Nghe vậy, Kế Trường Minh liền im lặng đi, Khương Hy không nói cụ thể cảnh giới của mình nhưng hắn nói ra được trọng điểm cần nghe.
Tại khu vực của đệ tử chính phái thì dùng một chút cũng chẳng sao, dù gì thì đám đệ tử đó cũng chưa đánh với ‘Vô Cửu’ bao giờ nên cũng chẳng quan tâm mấy.
Nghe vậy, Khương Hy liền trầm mặc một chút, hắn hiểu câu này của Kế Trường Minh là gì.
“Đáng tiếc, lần đó tông môn ngăn cấm không cho đệ tử xuất sơn, ta đi sớm hơn nhưng giữa đường bị sư phụ bắt quay về nên không thể đánh với ma nữ một trận được”.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.