Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Huyền Lục
Unknown
Chương 806: Đàn áp một chiều
“Kh . . . Không . . . Không--!!!” Thanh Tiêu Nhi sợ hãi, con ngươi rung động nhìn lấy Thao Thiết ở trước mặt. Nàng không biết nó cụ thể là thứ gì nhưng đại khái sẽ xem nó là yêu thú. Thân là nhân loại và là tu sĩ Ma Đạo, nàng không ngại c·hết theo nhiều cách khác nhau nhưng trong số đó, nàng tuyệt sợ hãi c·hết theo kiểu thành miếng mồi trong miệng yêu thú. Nhân loại vốn là một tộc loại có tính vị kỷ cao, bọn họ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ c·hết theo kiểu bị ăn thịt. Nhưng nếu bọn họ ý thức được c·ái c·hết đó có thể ứng nghiệm trên bản thân họ thì nỗi sợ chắc chắn sẽ xuất hiện.
Thanh Tiêu Nhi hiện tại chính là hiện thân cụ thể nhất cho nỗi sợ đó. Nàng run rẩy liên hồi, hai tay, hai chân giãy dụa tựa như muốn thoát khỏi sự giam cầm của đám xích xám này, đáng tiếc, nỗ lực của nàng đã thất bại. Trong Mộng cảnh, cho dù nàng thông thiên đến đâu thì cũng phải chịu dưới một bậc so với các tu sĩ tu luyện Mộng đạo, huống hồ, cá nhân Khương Hy lại tu luyện D·ụ·c đạo, bên trong nó còn tồn tại cả Thuỳ D·ụ·c, cho nên nàng hầu như không có cửa để đánh hắn.
Thao Thiết không muốn mất thời gian, cho nên ngay lập tức vồ tới cắn xé nàng mà nuốt và trong bụng. Động tác của nó cực kỳ man rợ và tàn bạo. Đến Khương Hy cũng không nhìn nổi, nên đành quay mặt sang chỗ khác để tạm lánh. Thanh âm la hét đau đớn của Thanh Tiêu Nhi vang lên không ngừng, nghe rất thảm thiết và thê lương. Thao Thiết còn cố tình ăn các bộ phận không tạo ra t·ử v·ong sớm của nàng, điều đó lại càng khiến nàng đau đớn hơn, hận không thể nào c·hết ngay tại chỗ.
Khương Hy ở chung với Thao Thiết nhiều năm, tự nhiên hiểu rõ bản tính của nó ra sao. Nó từ trước đến nay vẫn luôn là một kẻ đi săn, mà trong tâm thế của kẻ đi săn, con mồi càng bỏ chạy trong sợ hãi thì nó lại càng thích thú. Đến cuối cùng, khi con mồi bị dồn đến đường cùng thì chỉ còn mỗi cách sợ hãi để nghênh đón t·ử v·ong. Theo thuyết pháp của Thao Thiết, mỹ vị của những con mồi đang sợ hãi là loại mỹ vị tuyệt trần nhất trên đời, nó mang sự tuyệt vọng đến cực cùng, không một nỗi đau hay nỗi sợ nào có thể sánh được với nó. Tình huống bây giờ được xem là một minh chứng cụ thể, cho nên Thao Thiết rất tận hưởng nó.