Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Huyết Đế Quyền
Unknown
Chương 1: Tên chăn cừu lười
Đâu đó xứ Azune.
Từng ngọn gió như mũi tên vun v·út băng qua cánh đồng cỏ rộng bạt ngàn xanh mướt, thổi lên nắng chiều ngả vàng, còn bên dưới là đàn cừu chia năm tụm bảy đang mải mê gặm cỏ.
Cảnh sắc thật yên bình thơ mộng với những kẻ lần đầu tiên được thấy.
“Ôi con dốc
Trên đồi cao lộng gió
Chôn tháng năm,
Dung chứa cả hồn ta
Một mai kia
Mộng mơ tim đã già
Vẫn cuồng si
Một thời từng phiêu dã.”
Giữa đồng, có một thiếu niên tuổi choai choai chừng mười ba, hắn lười biếng ngả lưng vào đống cỏ khô cắt sẵn, mắt nhìn trời hát vu vơ vài câu, thỉnh thoảng còn nhếch mép cười, trông dáng bộ gật gù đắc chí lắm.
Còn phải nói, hôm nay gã mập Otto hách dịch nghe bảo ăn bậy bạ bị t·iêu c·hảy liên tục, phải cắn răng ôm bụng nghỉ một hôm.
Ha ha, thật đúng là ông trời có mắt, hắn thề viên thuốc xổ màu xanh không phải hắn lén bỏ vào ấm trà của lão…
Thế là trời cao mặc chim bay, hôm nay hắn có thể tưng bừng nhảy nhót, hay nằm lì ngủ cả ngày cũng chả ma nào quản.
Nguồn cơn mâu thuẫn bắt đầu khi hắn bị tên mập Otto quản lý trang trại viện cớ hắn lười biếng để trừ bớt tiền công.
Dù hắn đôi khi có lười thật, nhưng chưa từng để con cừu nào gầy ốm sút cân qua.
Lão mập trời đánh, ai mà chẳng biết số tiền bắt chẹt đấy chảy hết vào cái thân nung núc đầy mỡ là mỡ của lão.
Chưa hết, tên mập đó còn âm thầm cắt xén tiền thưởng 200 Corby mà lãnh chúa ban phát xuống vào mỗi dịp đầu năm.
Nhìn tình cảnh cả trang trại gần trăm người, chỉ có một tên dáng dấp mập mạp béo tốt thì cũng đủ hiểu.
Hắn đối với lão mập âm thầm nhổ nước bọt một cái, đây cũng là lý do hắn ghét tên mập quản lý tham lam lại hách dịch ấy, một kẻ hèn mọn thượng đội hạ đạp.
Tên thiếu niên chăn cừu này là Brian, tên cúng cơm đầy đủ gọi Brian Davichi.
Một kẻ tầm thường, may mắn được trời ưu ái phát cho cái sổ hộ nghèo từ nhỏ.
Ba mẹ Brian q·ua đ·ời trong một đợt dịch hạch, xảy ra vào ba năm trước.
Thế là tuổi thơ chơi xong, so với đám trẻ đồng lứa, hắn được cho nếm trước vị đắng của mồ côi.
Tuy vậy, hắn vẫn sống lạc quan yêu đời… theo cách riêng của bản thân.
Nhờ tính lanh lợi tháo vát, lại có chút tài dẻo mồm ăn nói, nên hắn xin được một chân chăn cừu cho trang trại của lãnh chúa Echos - người cai trị, chúa tể quyền uy của xứ Azune này.
Việc nhàn thì không nhàn, lại phải ăn gió nằm sương ngoài đồng, còn hay bị soi xét mắng chửi bởi kẻ vừa nhắc ở bên trên.
Thôi thì kiếp sống của những “thây ma biết đi” sinh hoạt ở sát tầng đáy như hắn cũng chỉ cần có vậy.
Sao lại chỉ là sát à? Thì dù thế nào đi nữa, hắn vẫn có thể làm chủ cuộc sống của mình, được “tự do”.
Theo một ý nghĩa mong manh nào đó, hắn còn tốt hơn đám nô lệ, chúng bị bạc đãi như s·ú·c· ·v·ậ·t, tước đoạt hết thảy quyền con người, sống lầm lũi như cái bóng của chính chúng, đám đó mới là những kẻ đáng thương hại nhất.
Brian ngước mặt lên trời, ở tuổi này, hắn bắt đầu mông lung suy nghĩ về tương lai, về ước mơ của mình.
Theo tuổi tác càng lúc càng lớn, thế giới quan trong hắn về nơi này càng thêm hình thành rõ ràng và chi tiết.
Thế giới mà hắn sống có ma pháp và linh khí song song tồn tại, thêm nữa còn có nhiều sinh vật quái dị gọi là ma vật.
Ngoài ra, nghe đồn ngoài loài người còn tiềm ẩn vài loài bí ẩn khác.
Đúng là một thế giới lắm điều kì diệu mê huyễn, khiến người ta vừa thích thú vừa sợ hãi nó…
Tóm lại, thứ ngươi tưởng tượng được, thế giới này có thể sẽ có, thứ ngươi không nghĩ ra đến, thế giới này càng chắc chắn sẽ có!
Ban đầu, lục địa này được thống trị bởi những ma thuật sư.
Họ là những người có thể cảm nhận, hấp thu và điều khiển các nguyên tố, pháp tắc trong tự nhiên, rồi vận hành chúng một cách quy luật bài bản để tạo ra ma thuật.
Những con người mang “pháp thể”!
Nhưng không phải ai cũng sở hữu nó, chỉ có một số rất rất ít những kẻ may mắn được tạo hóa ban cho sự mầu nhiệm đó, hoặc bản thân lúc sinh ra, thân đã chảy xuôi huyết mạch dòng dõi ma thuật sư, mới bước chân lên được nấc thang vàng kia mà thôi.
Dần dần, theo một lẽ hiển nhiên địa vị của ma thuật sư quá chênh lệch vói người thường, họ được thờ phụng tôn sùng như thần linh, hưởng những quyền lợi thậm chí cao hơn giai cấp cai trị truyền thống như quý tộc vua chúa.
Nếu như thần linh không thể hô biến ngươi thành con bò, thì một ma thuật sư lành nghề chắc chắn có thể.
Rồi đoàn ma thuật sư nhanh chóng đá đít, thay chân những kẻ thống trị cũ kia, trở thành các quý tộc vua chúa mới, tiến hành chính sách cai trị, vơ vét bóc lột những dân thường yếu kém.
Điều này dẫn đến những kẻ tầm thường không sở hữu ma thuật cảm thấy bản thân bị áp bức nô dịch quá mức.
Họ muốn vùng lên, đấu tranh giành lại tiếng nói cho bản thân.
Máu đã đổ rất nhiều, thây khô phơi từng bãi, xương cốt chất thành đống nhưng không có kỳ tích nào, tất cả khởi nghĩa đều bị mạnh mẽ đàn áp đi xuống.
Có lẽ tiếng khóc than ai thán và lời thỉnh cầu của họ cảm động trời xanh, thế là phép màu tiếp theo xuất hiện.
Một số không nhiều những người mặc dù không mang pháp thể, không thể cảm nhận liên kết với các nguyên tố tự nhiên, nhưng họ lại mò mẫm ra từ thiên nhiên một thứ v·ũ k·hí lợi hại khác: Linh khí.
Nếu cơ thể con người có thể hấp thu những linh khí này, tiến hành dùng nó rèn luyện ôn dưỡng, sẽ dần dần bộc phát ra tiềm lực vô song của mình, có sức mạnh viễn siêu nhân loại.
Những kẻ mang sức mạnh mới này sau đó tự xưng mình là chính nghĩa, vì đòi lại công bằng bình đẳng cho mọi người, nên kéo nhau mở màn khai chiến với các ma thuật sư.
Và thế là hai bên choảng nhau vỡ đầu qua vài trăm năm, một tầng lớp khác ra đời: Hiệp sĩ.
Những hiệp sĩ này dần dà địa vị được đặt song song với ma thuật sư, trở thành một nấc thang vàng mới trong phân tầng giai cấp mà người bình thường chỉ có thể ngước nhìn rồi ước ao ganh tị.
Cuối cùng nhận ra đánh mãi chẳng tới đâu, hai bên bắt tay hòa nhau, cùng vui vẻ tiếp tục bóc lột những kẻ nhược yếu tầng lớp dưới.
Ừm… cuộc cách mạng “chính nghĩa” của các hiệp sĩ đã thành công tốt đẹp.
Thật là một trò hề, nhưng đó cũng thể hiện rõ nét sự tàn khốc của hiện thực.
Kẻ yếu mãi mãi là kẻ bị áp bức bóc lột...
Nhưng tại sao một tên chăn cừu nghèo mạt rệp, cả năm quanh quẩn ngoài đồng như hắn lại được biết đến những thứ kiến thức xa xôi đó?
Ừ thì, đây đều là lời kể của một lão tiên tri mù lòa ngoài thị trấn Bomayla gần đây.
Nhờ lão, hắn được phổ cập khá nhiều thứ thú vị và hay ho về bầu trời ngoài kia.
Lúc rảnh rỗi, hắn thường đi bộ vào thị trấn, ghé đến quán rượu của lão, ngồi đó hà hơi nhâm nhi ly trà nóng, chống cằm nghe lão kể luyên thuyên văng nước bọt về thời niên thiếu oai hùng của mình.
Nào là lão từng cùng huynh đệ vào sống ra c·hết cưỡi ngựa chinh chiến ngoài Sa Mạc Đẫm Máu, sinh tồn một năm ở sâu trong Khu Rừng Tàn Tro, du hành qua những đại dương xa xôi hùng vĩ…
Dĩ nhiên người nghe không chỉ có mình hắn, đám thanh thiếu niên khác cũng thường tụ tập ở đó chăm chú nghe.
Phần lớn là để vừa nhậu nhẹt chè chén vừa có người kể chuyện để bớt nhàm chán.
Nhưng để mà nói trong đám đó có người tỏ ra vẻ tin sái cổ những câu chuyện, chiến tích lão kể, chắc chỉ có mình tên Brian Davichi đây.
Để chứng tỏ mình là “người hâm mộ” cuồng nhiệt với những câu chuyện của lão, Brian còn đặc biệt bỏ ra 50 đồng Corby - nửa tháng lương nghèo nàn của mình, để ủng hộ tin thần, cho lão ấy giúp hắn xem số mệnh một lần.
Kết quả hắn nhận được là:
“Số cậu không giàu lên thì sẽ nghèo mạt rệp, hết còn sống thì đã tắt thở, chưa lấy được vợ ắt độc thân, không lấy được thì ế, lấy vợ không đẹp tức xấu, hết bị thống trị thì hẳn là đã thành công xoay thân thành người cai trị.”
Tựa hồ để thêm phần uy tín, lão còn vuốt nhúm râu màu muối tiêu của mình phán bồi thêm: “Nếu qua bảy mươi hai tuổi chúng vẫn không ứng nghiệm, cậu cứ đến bắt đền ta, ha ha!”
Những câu nói đó dắt đầu óc Brian quay mồng mồng.
Rồi một tíc tắc trước khi kịp nhận ra mình hóa thành con lừa, hắn đã từng vui sướng mừng rên qua…
Tựa hồ nhớ lại nụ cười của lão tiên tri và cơn tức khi đó khiến suy nghĩ của hắn quay về cánh đồng, quay về thực tại.
Trở thành một hiệp sĩ uy phong tắm mình trong vinh quang và máu tươi?
Nằm mơ đi bưởi!
Thành một Ma thuật sư vĩ đại hô phong hoán vũ?
Dẹp, ta tự hiểu lấy tư chất yếu gà của bản thân càng không có cơ hội này!
Thành một tên gian thương, quyết tâm liều mạng vét sạch tiền thế gian?
Hình như ba mẹ còn để lại ta vài cọc nợ, mỗi tháng còn phải còng lưng trả lãi…
Hay là trở thành chúa tể một phương, đạp lên mọi sự tôn kính và ngưỡng vọng…
A ha ha! Ta lười như vậy, an phận làm tên chăn cừu nhỏ nhoi là được rồi, dài dòng!
Khò… Khò….
Những lúc rảnh việc, hắn thường sẽ như vậy, ngả lưng ra đánh một giấc ngon lành.
Không hẳn vì lười biếng, có lẽ trong mơ, hắn mới lại tìm thấy được hình dáng thân thiết của ba mẹ đã q·ua đ·ời, hay trốn tránh khỏi thực tại tàn khốc và buồn chán này.
Cũng không phải hắn không muốn cố gắng, chỉ là thế giới này không cho phép những kẻ xuất thân thấp kém như hắn được phép trồi đầu lên mà thôi.
Mặt trời là mặt trời, mây có bay cao đến đâu cũng chả chạm đến được.
Mãi thì trời cũng tắt nắng, Brian lúc này đã mò dậy từ bao giờ.
Hắn dụi hai mắt, giơ tay lên miệng huýt sáo một tiếng dài, theo liền đó chú c·h·ó chăn cừu nhanh nhẹn làm việc, xua bọn cừu thành một đoàn kéo về chuồng.
Brian thong thả đi theo, miệng thì nhẩm đếm kiểm tra số lượng của chúng.
Đây là công việc bắt buộc thường ngày, dù hắn biết làm sao mà có thể thiếu sót con cừu nào cơ chứ…