Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 10: Khu chợ nô lệ

Chương 10: Khu chợ nô lệ


“Mua đi mua đi, chỉ cần 3.000 Corby, có ngay một tên nô lệ cao to đen hôi… ặc không hề hôi, để sai vặt bóc lột!” Một tên mập với trang phục lòe loẹt rực rỡ, trên mặt mang lấy mặt nạ gỗ, tay cầm mảnh giấy cuộn thành loa, miệng hô lấy hô để.

“Nô lệ xinh đẹp quyến rũ đây, số đo ba vòng chuẩn đét, bổn tiệm có đủ loại mọi tuổi từ 16 đến 61, giá khởi điểm chỉ cần 5.000 corby, đều đã được ta dạy dỗ kỹ lưỡng, quý khách chỉ cần mang về là có thể dùng!” Bên cửa tiệm đối diện, một phụ nữ thân hình nở nang cũng không chịu thua kém, khàn cả giọng lắc mông rao, hình ảnh rất đánh vào thị giác.

Trên đường, người người tấp nập xô đẩy đi lại, họ chỉ trỏ vào từng khung sắt, bàn tán như nhìn lấy những con thú hoang bị nhốt.

“Ngươi nhìn, tên nô lệ lồng bên kia dáng người quá ngon, nhất là cái mông thật vểnh, mua về chơi chắc chắn đã nghiền.” Có tên kéo tay người bạn đồng hành bên cạnh bảo.

“Ta thấy tên da ngâm đen lồng bên kia hấp dẫn hơn một chút!” Kẻ đi cùng bất giác đáp lại, không biết mình đã lộ nguyên hình.

“Móa, từ nay tránh xa ta một chút, thì ra ngươi có đam mê này, thảo nào suốt ngày không có việc gì liền đòi cùng ta đi dạo!” Tên này nghe bạn mình nói thì hốt hoảng, bưng lấy cái mông chạy trước.

“Thật là ngày c·h·ó gì không biết, tiệm ta có một tên nô lệ ngỏm củ tỏi mất rồi, đã không bán được tiền, lát nữa lại phải theo quy củ tốn thêm phí cho đội vệ sinh xử lý xác nó, bọn hắn không phải chỉ là mang cho c·h·ó ăn sao, đúng là lạm thu mà!”

Một tên chủ tiệm xui xẻo than, nhổ nước bọt vào lồng sắt bên cạnh, trong đó nằm lấy một tên nô lệ đã tắt thở, trên lưng đầy vết roi.

“Ngươi keo kiệt quá thì chả vậy, nuôi nô lệ nuôi đến còn da bọc xương, còn tra tấn tàn nhẫn, chỉ có tên nào chim non đần độn mới sẽ mua về.” Tên chủ tiệm bên cạnh hả hê đáp.

“Xem đi, chỗ ta mỗi tên ngày nào cũng đều được ăn cháo trắng, đã vậy còn có thể gặm thêm vụn xương, ta đúng là tốt bụng quá mà ha ha ha.”

“...”

Vừa đặt chân bước vào nơi này, đập ngay vào con mắt Brian là cảnh tượng hỗn loạn đúng như cái… chợ.

Nhưng khác ở chỗ, thay vì mua rau bán thịt, hàng hóa nơi này tất cả đều chỉ có một đó là con người.

Nói đúng hơn, là những kẻ sinh ra là con người, nhưng lại bị con người tước đoạt mất đi cái quyền đó.

Đủ mọi loại thành phần lứa tuổi đều không ngoại lệ, tất cả bị giam vào từng chiếc lồng riêng biệt, bên ngoài treo biển ghi thông tin và giá cả rõ ràng.

Cả con phố từ đầu đến cuối đều như vậy, xen giữa tiếng hò hét rao bán, tiếng roi tra tấn, lời trả giá náo nhiệt là những ánh mắt tuyệt vọng, c·h·ế·t lặng ẩn chứa bên trong mỗi lồng giam.

Bên ngoài lồng là những kẻ tự tiện, còn bên trong giam lấy những trái tim khao khát tự do.

Đi qua vài gian tiệm, Abel rốt cuộc dẫn Brian đến chỗ giam lấy Mela, nó xa tít đến gần cuối con phố.

Cũng giống như những nô lệ khác, họ giam cô vào một chiếc lồng sắt đen nhánh gỉ sét, chiều cao không quá đầu.

Có cả chục gian lồng sắt như thế xếp ngay ngắn và chồng lên nhau, bên trong đều là các cô gái trẻ.

Male là cô gái có mái tóc ngắn xõa tung, hơi xoăn rối màu bạc, cô mặc vẫn là bộ quần áo rách rưới bẩn thỉu như lúc bị tóm lấy.

Trông vẻ ngoài cô chắc là tuổi khoảng mười lăm, độ tuổi như bông hoa đang chớm nở đón nắng xuân thì.

Cô ngồi bệt xuống, một tay và chân đã bị xích lại, treo lơ lửng trên không, ngoài lồng gần cô là một tên gầy gò đến lõm cả hốc mắt, da hắn tái mét, đang ngồi đó chờ có người hứng thú đến trả giá mua đi.

Ánh mắt Mela hơi nhìn xa xăm vào bầu trời đã u ám chuyển mưa…

“Chị Mela!” Abel khẽ gọi.

Âm thanh vang lên làm cho cô giật mình, mắt định hướng về phía người gọi tên.

“Abel, sao em lại đến đây? Mau nhanh chóng rời đi đi!” Mela nhỏ giọng, như hoảng hốt nói.

Bọn chủ tiệm của khu này rất bất hảo, chúng ghét nhất chính là những kẻ quấy rối làm tốn thời gian, người không thiện chí đến đây có thể bị chúng gọi người đánh một trận dằn mặt, rồi lôi đi ném vào bãi rác như chơi.

Và dĩ nhiên, cô cho rằng Abel chỉ đơn thuần đến tìm cách cứu cô ra, chứ chả phải là mang tiền đến chuộc.

Cô không thể tưởng tượng ra được, trong thời gian ngắn như vậy, Abel sẽ tìm lấy đâu ra một số tiền lớn như thế để mang cô về.

“Con nhỏ này 5.700 Corby, không mua thì mau cút!” Tên gầy trông coi tiệm chỉ nhìn Brian và Abel bằng nửa con mắt một cách khinh khỉnh rồi cười lạnh, giở giọng như đuổi khách.

Khỏi phải hỏi, hai tên này ăn mặc xuềnh xoàng rẻ tiền như thế, thì chắc chắn chỉ còn nước bán thân làm nô lệ để mua nô lệ khác thôi.

*Lại một lũ nghèo rách đến đây quấy rối than khóc kể khổ, muốn tay không đòi người đây mà, khôn như chúng bây đúng là không biết trời cao đất rộng ha ha.” Tên này làu bàu trong miệng, nhưng thái độ không kiêng nể gì mấy.

Brian nghe vậy thì trong lòng có hơi khó chịu, tuy đã có nắm chắc nhưng cuối cùng vẫn là quyết định ném viên đá dò đường trước, mở miệng hù dọa: “Phì, thái độ gì đây, ta muốn gặp quản lý tiệm này để khiếu nại ngươi!”

“A, Khiếu nại ta?”

“Phải, ngươi!” Brian gật giật đầu.

“Ta là nhân viên, kiêm bảo vệ, kiêm luôn quản lý và chủ tiệm, muốn khiếu nại thì ngươi làm được gì?” Hắn nhìn Brian như nhìn tên đần, nhổ nước bọt đáp.

“...”

Đúng là ác nhân à nha, một mình ăn bốn đầu lương, quyết không để một xu tiền trong túi chảy ra ngoài.

“Bọn ta chỉ là muốn đến để xin một chút thời gian, trong vòng một tuần ta nhất định sẽ mang tiền quay lại mua chị ấy, ông có thể cho thương lượng không?” Abel tiến đến giọng cầu xin, cậu muốn thử vận may.

“Không là không, ngươi là thứ đồ gì mà đòi thương lượng với ta? Nếu không có tiền thì mau xéo, đừng đứng đó cản trở!”

Lần này thì đến nhìn cũng không nhìn, hắn ta đá một chân vào Abel, khiến cậu ngã ra gần lồng sắt

Hắn đã không có kiên nhẫn, định thô bạo đuổi thẳng hai tên nhãi ranh phiền toái này đi.

“À được thôi, nhưng trước khi đi ta muốn hỏi một chút, ngươi nhận biết thứ đồ chơi này chứ!?”

“Thứ đồ gì?”

“A… từ từ, đợi một chút, nó đâu mất tiêu rồi…”

Brian một phen lục tung túi áo, túi tiền, trong lồng ngực, dưới giày, rồi dưới ánh mắt như muốn g·i·ế·t người của tên chủ tiệm, hắn cười ngại ngùng thò tay vào quần lót, lấy ra một vật quơ quơ trước mặt gã.

“Đây, lóe mù mắt của nhà ngươi chưa?”

“A?” Tên chủ tiệm chăm chú nhìn vào, rồi giật mình thốt lên.

“A cái á ớ gì, còn không mau biết điều một chút!” Brian mặt hơi đắc ý, đây là miếng lệnh bài bằng đồng, khắc họa tiết đại bàng - biểu tượng của lãnh chúa Echos, nó không có công dụng gì ngoài chứng minh một điều “đây là người của lãnh chúa”.

Thứ đồ chơi này là vật mà hắn vòi vĩnh được từ tên quản gia.

“Đồ giả mà định lấy ra qua mặt ông đây hả, tưởng ta là chim non chưa thấy qua việc đời à, trị an đâu, ở đây có kẻ muốn gây rối, mau đến đây!” Tên này sau một giây giật mình thì định thần lại, hô hoán gọi người.

“Hở, hàng… hàng giả?” Brian sau một giây đắc ý thì chợt cảm thấy rùng mình, trán đổ mồ hôi.

Đệt, không phải tên quản gia kia định chơi ta một vố dằn mặt đi à nha, không thể nào không thể nào…

Hắn thu tay nhìn lấy lệnh bài, hoang mang lật qua lật lại xem.

Chi tiết tinh xảo, chất liệu xịn sò, nhìn không giống là đồ hàng mã cho lắm nha.

Hay là cần phải làm gì để kích hoạt…

Bên kia, bọn lính trị an của khu chợ đã thành đoàn đi đến, lăm lăm giáo mác trên tay.

“Chính là thằng nhãi này, mau hốt hắn!” Tên gầy chủ tiệm chỉ chỉ tay vào Brian, mặc kênh kiệu như đã ăn chắc hắn.

Không còn thời gian, nghĩ là làm, Brian đau lòng cắn ngón tay một cái, dùng một chút máu xoa lên mặt lệnh bài.

Lập tức, như có phép màu, tấm lệnh bài phát ra ánh sáng màu vàng, tự động bay lơ lửng trước tầm mắt Brian.

“Đệt, thôi xong!”

Lần này đến lượt tên chủ tiệm đổ mồ hôi, hắn sở dĩ khi nãy có thể tự tin khẳng định tấm lệnh bài là giả, một là vì vẻ ngoài hai tên này không xứng với thân phận người của lãnh chúa, hai là vì hắn từng may mắn nhìn thấy qua lệnh bài thật, nó phải tỏa sáng lấp lánh như là… như là tấm trước mặt mới phải nha.

“Khụ, xin ngài thứ lỗi cho ta tầm mắt hạn hẹp mà khi nãy lỡ đắc tội…”

“Lời dài dòng miễn đi, ta muốn mang cô gái này đi, có thể chứ?”

“Cái này… cái này…!”

“Hử?”

‘Vâng, xin ngài đợi một chút!”

Với đám buôn bán nô lệ này, Brian mặc nhiên không có chút đồng tình nào, toàn một lũ ăn thịt người không nhả xương.

Chương 10: Khu chợ nô lệ