Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Huyết Đế Quyền
Unknown
Chương 11: Hội bới đào
Sau khi tên chủ tiệm trao lại giấy b·án t·hân của Mela cho Brian, hắn cùng Abel dẫn cô đi, kết thúc êm đẹp chuyến hành trình vô kinh vô hiểm.
Đúng là ở đời, chuyện gì được giải quyết bằng “quyền lực mềm” thì đều đơn giản trơn tru hơn hẳn.
Lúc nãy Brian có để ý đến, trên cổ Mela có buộc chặt một sợi dây màu đen, trơn láng như da thú được thợ thuộc kĩ, ở giữa là một mảnh kim loại sáng màu, họa tiết hình… con c·h·ó.
Đây theo lời kể của tên chủ tiệm, thì chính là vòng cổ mang tiêu chí của nô lệ, hầu như người thường không có khả năng tháo ra, khiến họ dù cho bỏ trốn vẫn dễ dàng bị người nhận ra tóm lấy.
Mà cái giá của những tên nô lệ bỏ trốn bị bắt được thường là ra thẳng bãi tha ma, hoặc xui xẻo hơn thì bị băm nát làm mồi cho đám c·h·ó dữ.
Kể từ khi mang vòng cổ này vào, số phận của kẻ đó xem như rơi xuống vực sâu vạn dặm, muốn thoát khỏi khó như lên trời.
Brian từng thử hỏi tên chủ tiệm cách xóa bỏ thân phận nô lệ của Mela, nhưng nhận lại là cái lắc đầu biểu đạt chịu thua.
Cả bọn chưa bước đi xa, Abel đã ôm chầm lấy Brian rối rít nói cảm ơn, nhiệt tình đến hắn phải e dè đẩy cậu ra.
Đều đàn ông con trai với nhau, ngươi ôm chặt ta như vậy làm gì, nếu là cô gái đẹp ôm lấy còn xem như tạm chấp nhận được.
“Thành thật cảm ơn cậu!” Mela cố tỏ ra bản thân còn bình tĩnh điềm đạm, nhưng hai vệt ươn ướt trên khóe mắt đã bán đứng cô, cô chân thành cúi đầu xuống, nói lời cảm tạ Brian.
Cũng phải thôi, suy cho cùng bề ngoài có thành thục chững chạc đến mấy, tâm hồn đã trải qua không ít sóng gió, nhưng thật ra cô cũng chỉ mới mười lăm tuổi, không lớn hơn Brian là bao.
“Tự giới thiệu tôi là Mela, hình như cậu là bạn của Abel nhỉ?” Mela tiến đến gần lễ phép hỏi, khi nãy cô nhìn thấy Brian và Abel xuất hiện cùng nhau, nên suy nghĩ đầu tiên dĩ nhiên hai tên này chính là bạn bè.
“Ai là bạn với tên trộm… à đúng, tên tôi là Brian Davichi, là bạn thân… ai nấy lo của Abel, ha ha!” Brian theo phản xạ định phủ nhận, nhưng thấy ánh mắt cầu xin của Abel thì quyết định tạm tha, chưa vạch trần tên chôm chỉa này vội.
Theo Brian thấy suy cho cùng Abel cũng chỉ bị dồn ép đến bế tắc, nên mới làm liều trộm tiền cứu người.
Mặc dù cách này có vẻ cực đoan thô bạo, nhưng cũng không đến mức xấu xa độc ác gì để bêu riếu mất mặt.
Abel thấy vậy thì càng mang lòng cảm kích, cậu đề nghị với Brian đi cùng mình và Mela về chỗ bọn họ, để mọi người tổ chức ăn mừng Mela trở về một phen.
“Bọn họ” ở đây chỉ chính là “Hội bới đào” mặc dù không cực đoan đến mức bắt chước Abel trộm tiền cứu Mela, nhưng đám này quả thật xem như vì cứu cô mà đã dốc hết lòng hết của.
Brian đồng ý không chảnh chọe, suy cho cùng hắn cũng xuất thân nghèo khổ, tuổi thơ trôi qua không dễ dàng hơn so với đám người này là bao.
Ngược lại, tiếp xúc với Abel và Mela còn cho Brian cảm giác thân thiết, như quay về thuở còn vô ưu vô lo bên ba mẹ.
***
“Hắc, Farol, nói cho ngươi một tin tức tốt, cái tên khốn kiếp lừa bán Mela kia bị ta chơi một vố, bây giờ đang nằm liệt giường trong nhà!”
Người mở miệng là Tamoki, một tên dáng dấp lùn thấp nhưng tròn quay, là thành viên cộm cán của hội, còn người gầy ốm trò chuyện bên cạnh là Farol, thành viên khác trong hội.
“Ngươi làm cách nào hay thế?” Farol đặt mông ngồi xuống ghế, tò mò hỏi.
Ở đây, cả bọn sau khi biết chuyện của Mela thì căm ghét tên khốn kiếp đó lắm, vừa nghĩ cách cứu viện cô, vừa định trả thù hắn một vố cho bỏ ghét.
“Cũng không phải cao siêu gì, chỉ là ta biết hắn vừa mua một nữ nô lệ dáng dấp rất khá, cả hai suốt ngày quấn lấy nhau ở trên gường, nên buổi tối ta nhân lúc chúng vừa làm việc hăng hái xong, vụng trộm lẻn vào đó cho mỗi người một gậy, rồi trói gô hắn lại, xoa mật ong vào chân giữa hắn, rồi bắt lấy một bầy kiến độc…!” Tamoki say sưa kể cho tên bạn chiến tích của mình.
“Chuyện này ta cũng có công giúp một tay, hê hê!” Thành viên còn lại của hội là Wusah cũng đã đi đến, thân hình cậu to tướng so với tuổi mười bốn của mình, mặt lộ ra nụ cười hết sức ngờ nghệch đê tiện…
“Đệch, các ngươi đi trả đũa nhưng không kéo anh em theo, chơi được lắm!” Farol giả vờ tức giận nói, nhưng mặt mày cũng không biểu lộ tức giận.
“Nào nào, chẳng phải công việc đã được mọi người phân công hết rồi sao, ngươi và Abel nghĩ cách cứu Mela, bọn ta phụ trách trả đũa tên mất dạy kia!” Tamoki xoa xoa tay nói.
“Mela… Haizzz!”
Nhắc đến Mela, cả bọn đều phát ra tiếng thở dài, một bộ chịu thua, bó tay hết cách.
“Hay là chúng ta lẻn vào cướp người?” Wusah hỏi.
Trong bọn, cậu là tên thật thà, đần đụt nhưng cũng manh động nhất.
“Cướp người thất bại thì còn dễ nói, chỗ đó cùng lắm mọc ra thêm mấy tên nô lệ, còn cướp thành công thì sao, bọn chủ tiệm chỉ cần bỏ mớ tiền mời Ma thuật sư về truy vết từ chiếc vòng cổ là đâu lại vào đấy.” Farol chán nản phân tích, thông não cho thằng bạn.
Wusah nghe xong thì cười khổ gãy đầu, đi qua đi lại tìm kế hoạch khác trong chóng hết cả mặt.
“Đoán xem ai về này!?’
Giọng nói từ bên ngoài vọng vào cắt đứt mạch suy nghĩ của cả bọn.
Nơi này chính là “căn cứ” mà cả hội thường lấy để tụ họp, vốn dĩ là một nhà kho cũ bỏ hoang từng xảy ra hỏa hoạn, cách thị trấn Bomayla không xa là bao.
Cả đám vừa kịp nhận ra đây là giọng của Abel thì cậu đã đẩy cửa đi vào, nhảy nhót tưng bừng như chú chim sẻ.
“Me…Mela!???”
Nhưng mắt cả đám tự động bỏ qua tên Abel, đều tập trung đến thân ảnh kế sau lưng khiến cậu như người tàng hình.
“Mình về rồi, cảm ơn mọi người thời gian này đã vất vả!” Mela tiếng đến, cảm ơn mọi người ở đây, trên đường về cô đã được Abel kể về những gì xảy ra sau đó.
Wusah dụi mắt liên tục tưởng mình sinh ra ảo giác, Tamoki thì thực tế hơn, hắn đến kéo tay cô mừng rối rít, còn Farol thì đừng đó, nhìn cô một cách vui sướng và trìu mến.
“Giới thiệu với mọi người đây là Brian, ân nhân đã cứu mình thoát khỏi chỗ địa ngục đó!” Mela kéo tay Brian tiến đến, lần lượt giới hắn thiệu cho từng người.
“Xin chào, tôi là Tamoki, cậu có thể gọi tôi là Tròn Tròn!”
“Hân hạnh làm quen cậu, tôi gọi là Farol!”
“Hắc, người anh em, tôi tên là Wusah.”
“...”
Không mất thời gian quá lâu để cả bọn làm quen với nhau, theo lời đề nghị của Tamoki, cả bọn dù toàn trẻ ranh mới lớn vẫn bày đặt mua một vò rượu, chén chú chén anh để ăn mừng.
Bình thường Brian không biết uống rượu, dù là khách quen của quán rượu lão tiên tri mù, nhưng hắn đến chủ yếu vẫn là uống trà.
Được rồi, hắn thừa nhận mình nghèo không, uống nổi mới là lý do chính…
Uống xong chừng nửa vò, hắn xin cáo lui trước, chào tạm biệt mọi người ở đây rồi đánh cái nấc cụt, lủi thủi đi về”.
Mela muốn dìu hắn đi một đoạn, nhưng bị hắn từ chối thẳng thừng, trời mới biết việc cần làm ngay lập tức của hắn bây giờ là lủi vào xó nào đó trên đường mà “xả lũ”.
Để Mela dìu đi ra, nói không chắc sẽ nước tràn bờ đê, vậy thì quá mất mặt...
Thoải mái xong rồi, Brian đi thẳng về căn nhà nhỏ hắn bấy lâu thường sống, ngã lưng ra đó đánh một giấc, sau khi dậy còn phải thu dọn một chút đồ đạt, dọn dẹp ngôi nhà lần cuối cùng trước khi rời đi.