Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Huyết Đế Quyền
Unknown
Chương 3: Mặt dày sống dai
RẦM
“Ây ui thôi xong, cái bản mặt suýt đẹp trai của ta hủy rồi!”
Tên chăn cừu hét lên như phản xạ, hắn cảm thấy mặt trăng vừa sập xuống, đè lên mặt mình.
Vội giơ một tay ôm lấy cái trán, hắn dùng bàn tay sờ nhẹ lên đó, rồi run run đưa xuống soi dưới bó đuốc.
Nhìn lại thì rõ ràng đã nhiễm chút máu tươi, hắn căm tức đưa mắt về phía trước mặt.
Nhưng cơn tức giận chưa tồn tại quá ba giây, cổ họng hắn như bị thứ gì bóp nghẹt lấy, co cứng lại, miệng thì há hốc.
Ông trời, không phải chứ!
Phía trước hắn là một sinh vật có ngoại hình trông như loài cú, dù Brian cảm thấy con cú này hơi ngoại cỡ nhiều chút.
Nó cao to như một gốc cây đã trưởng thành, toàn thân mang bộ lông đỏ sẫm, trông như thể vừa nhuộm đầy máu tươi, điểm đặc biệt phải kể đến là… Trên phần cổ nó mọc ra tận hai cái đầu.
Chúng mang màu đen - trắng hết sức tỏ ra tương phản.
Tóm gọn lại một câu để mô tả thì: Nhìn là biết phản diện trong bộ tiểu thuyết ba xu nào đó!
Cái đầu đen phía bên trái trông có vẻ điềm tĩnh, nhìn kĩ còn có chút đáng yêu, nó giương mắt cú thìn thẳng về phía Brian, mép mỏ hơi cong lên như thể đang cười.
Cái đầu trắng còn lại kia thì hoàn toàn trái ngược, nó ngước cái trán đã rơi vài nhúm lông, trợn bừng mắt nhìn chằm chằm vào Brian, bộ dạng hết sức hung dữ.
Bất ngờ, nó mở miệng nói ra một câu tiếng người: “Cái tên trời đánh giữa háng kia, nghĩ muốn dùng trán của ngươi ám sát ta đây à, tin hay không ta xé xác ăn sống không xỉa răng nhà ngươi?”
“Rõ ràng là ngươi va phải ta mà, còn giả bị đụng ăn vạ!” Brian nhẹ giọng làu bàu như chỉ nói cho mình hắn nghe.
“Còn ngụy biện, trời tối bừng thế kia, ngươi mắt mũi để đâu nhìn thấy ta đây còn không biết tránh qua một bên à!?” Cái đầu cú trắng như nghe thấy được, vẫn dây dưa không chịu bỏ qua.
Brian rất im lặng, hắn cũng không thể phản bác, vì nó đúng là một con cú, mặc cho trông hơi kỳ dị một chút, nhưng bóng đêm với nó khác gì ban ngày đâu cơ chứ.
Sau khi Brian nhìn thấy con cú khổng lồ này, bảo trong lòng hắn không hơi chút hoảng sợ chính là giả dối.
Ma vật đó nha!
Hắn nhớ lại lời kể của lão tiên tri mù, lão mô tả chúng có muôn hình vạn trạng.
Nhưng tựu chung đều là những sinh vật sống lâu thành tinh, hấp thụ ma khí âm u, dẫn đến thân hình biến dị.
Đôi khi phát triển đến cảnh giới cao, chúng còn biết nói tiếng người, hóa thành hình dạng tựa như nhân loại.
Chỉ cần một con Ma vật Sơ biến cùi bắp nhất, cũng đủ để tiễn một tên gà mờ như hắn ra lĩnh cơm hộp, mà để nói tiếng người, con cú kỳ dị trước mắt này thấp nhất cũng phải là cấp bậc Phản huyết.
Ma vật phát triển từ Sơ biến, Ngưng hóa rồi mới đến Phản huyết, đến nỗi đẳng cấp cao hơn thì hắn dốt đặc...
Nhưng đó không phải vấn đề, cảnh giới này đã đủ để nó g·i·ế·t đi g·i·ế·t lại hắn ba ngàn lần vẫn còn sức ợ một cái, vỗ mông đi dạo mấy vòng.
Đám ôn thần này nếu như chưa được thuần phục nuôi dưỡng, thì bản tính hoang dã rất hung hãn hiếu sát, một năm không biết sẽ tai họa bao nhiêu dân lành.
Nên trong xứ Azune, dưới sự mạnh tay đàn áp của lãnh chúa Echos, trừ khi Ma vật được thuần hóa, có người đăng ký lai lịch rõ ràng và chịu mọi trách nhiệm hành vi của nó, nếu không sẽ bị truy sát bất phân thiện ác, kẻ chém g·i·ế·t còn được ban thưởng hậu hĩnh.
Ngay cả việc mang đấu giá, trao đổi mua bán con non hoặc thi thể của chúng, cũng phải được tiến hành minh bạch rõ ràng về chủng loại, cấp bật và số lượng.
Hôm nay có lẽ là số của hắn đã tận, mới đâm đầu tông phải một con, à không là bị nó đâm phải, mà ít nhất là cấp bậc Phản huyết đi!
Chợt Brian nhìn qua cái đầu cú đen.
Như có điều hiểu ra, hắn thử đánh liều hạ giọng nhẹ nhàng bảo: “Vị đại ca… cú khí chất tuấn lãng ngời ngời này, xin thứ cho kẻ hèn ta có mắt như mù, lỡ chắn ngang đường bay của ngài, với sự bao dung và lòng tốt thánh thiện của mình, chắc là ngài đây sẽ chấp nhận lời xin lỗi và bỏ qua cho ta phải chứ!?”
Mặc dù cảm thấy rất buồn nôn, Brian vẫn phải gạt ra khỏi miệng một câu hết sức là dối lòng.
Kệ, để không trở thành món ngon trong bụng con cú gớm ghiếc này, thì chút liêm sỉ nhỏ nhoi kia tính là cái củ hành gì.
“Không có thương lượng, ngoan ngoãn đợi ta xơi tái đi!” Cái đầu trắng như đã chờ không kịp, nó hung hăng vỗ cánh một phát, Brian liền bị một lực hút đến, ngã chổng mông dưới chân nó.
“Muốn đi cũng không phải không thể, chúng ta vốn có thiện cảm với những kẻ thông thái, ngươi chỉ cần trả lời đúng một vài câu hỏi, thì bọn ta nhất định sẽ thả ngươi đi, còn nếu ngươi đáp sai thì… Khặc khặc, người anh em này của ta sẽ được bữa no nê đấy!” Đầu cú đen thì không có vẻ vội, nó ung dung nở nụ cười quỷ dị, mở miệng cho Brian một cơ hội.
“Vậy xin ngài cho ta biết những câu hỏi đó là gì?” Brian lồm cồm bò dậy, lưng hắn không biết khi nào đã hơi thấm mồ hôi, trời mới biết não bọn cú này sẽ nhảy số tuôn ra những câu hỏi trên trời dưới đất nào.
Nhưng đã leo lên lưng cú, hắn không còn đáp án nào khác để khoanh, phải nhắm mắt đưa chân chịu chơi thôi.
“Câu đầu tiên, có bảy ngọn nến đang cháy trong đêm, gió thổi làm tắt ba, vậy ngày mai trong số đó còn bao nhiêu ngọn nến hoàn chỉnh?”
“không có ngọn nến nào!” Gần như không cần suy nghĩ, Brian đáp luôn.
“Chà, cũng thông minh đấy, nghe tiếp đây, thứ gì phần trên có lông, phần dưới cũng có lông, khe ở giữa lại luôn ẩm ướt trơn trượt?”
“Con mắt!” Brian mật không đỏ tim không đập mạnh nói.
“Khặc khặc, được lắm tiếp nào, ba tên đau bụng giành nhau một cái nhà xí, nếu ngươi là tên thứ ba, phải làm sao để thuyết phục hai tên còn lại nhường cho đi trước?”
Brian đắng đo giây lát, rốt cuộc nói: “Ta lần lượt kề tai nói nhỏ với hai tên kia rằng ta thầm ái mộ hắn đã lâu, đợi một chút nhường tên còn lại vào trước để hai chúng ta bên ngoài thật tốt tâm sự, đồng thời lặng lẽ vỗ mông hắn một cái, hai tên này sẽ hoảng sợ, e ngại cùng ta đơn độc đứng ở ngoài, đành để ta vào trước!”
“Đệch, độc ác biến thái như vậy?”
Qua vài câu, thấy Brian đều đối đáp xuôi tai, đầu cú đen đã muốn chịu phục, định thả hắn đi.
“Hừ, kẻ hèn kia nghe đây, trên thế gian này loài nào là mạnh nhất, oai phong nhất, kẻ thù nào khó đánh bại nhất, chiến công nào vĩ đại nhất!” Đầu cú Trắng lúc này thì giành tới phiên mình, hỏi một lèo mấy câu như thể chờ không kịp muốn nuốt chửng hắn.
Hỏi xong, hắn còn dùng cánh xoa xoa bụng đắc chí cười nhìn Brian.
Brian trong bụng chửi thề một trận, âm thầm đối với con cú biến thái này mắng gần c·h·ế·t.
Hít sâu một hơi lấy lại đầu óc, Brian trả lời:
“Trên thế gian này loài mạnh nhất, oai phong nhất là loài cú, kẻ thù khó đánh bại nhất là kẻ từng chiến bại dưới tay ngài, chiến công vĩ đại nhất là chiến công ngài cú đây từng đạt được!”
Hơi co giật khóe miệng, cố gắng liền mạch đáp lại, đến bản thân Brain cũng phải tự nhổ nước bọt khinh bỉ sự mặt dày vô sỉ của mình.
“Haha, nhóc con này đúng là vừa thông minh lại lễ phép hiểu chuyện, đầu óc sáng sủa rất hợp ý ta, được rồi, ta tha lỗi cho ngươi lần này, mau xéo đi thôi!”
Cái đầu đen nghe được lời nịnh hót của Brian thì tỏ ra hả hê ra mặt, vui vẻ gật đầu xua xua cánh ra hiệu hắn có thể rời đi.
“Đa tạ ngài cú!”
Brian nghe được thế thì mừng hết lớn, lập tức lòng bàn chân bôi dầu chuồn vội, hắn không dại gì ở đây lâu để sinh biến…
Còn câu chuyện đi tìm con cừu lạc ấy hả, cừu là loài sinh vật nào, tại sao phải tìm?
“Adul, sao ngươi lại thật sự thả cho tên nhóc ấy đi, phía trên đã căn dặn chuyện chúng ta xuất hiện ở đây là bí mật, không thể để người của lãnh chúa Echos phát giác, muốn hay không đuổi theo hắn…!” Cái đầu cú trắng hơi bất mãn quay sang đầu đen nói, rồi dùng cánh làm động tác quẹt ngang cổ.
“Coi ngươi kìa, một thằng nhãi con mà thôi Udal, nó có thể lật ra gợn sóng gì, dạo này sát tính của ngươi nặng thế?” Cái đầu đen Adul thản nhiên đáp.
“Hơn nữa chúng ta đang vội, đừng cố dây dưa chơi đùa với hắn!”
“Hừ, thật là hơi lãng phí thời gian rồi nhanh rời đi thôi, hy vọng Matris đại nhân sẽ cầm chân đám cướp cạn trời đánh giữa háng đó lâu một chút.”
Udal cũng hơi sốt ruột hối thúc, nói rồi tung cánh bay nhanh vun vút về phía trước, hướng ra ngoài khu rừng.
“Khặc khặc, lũ ngu đó sẽ được phen tức xanh mặt lộn ruột khi biết chúng đổ máu bỏ mạng để tập kích cướp một cái rương rỗng, đám mẹ nhà nó ngu xuẩn.”
Đang ở trên không Adul không nhịn được phát ra tiếng cười nghe có phần kinh dị.
“Ơ khoan đã… !?”
“Khoan cái cọng lông chim, nhanh lên kẻo bọn kia đuổi theo thì ta thành cú quay cả cả lũ!”
“Khoan, vật kia rơi đâu mất tiêu rồi!”
“???”
“...”