Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 4: Chiếc đồng hồ máu

Chương 4: Chiếc đồng hồ máu


Đúng là sấm chớp giữa trời quang.

Hai đầu cú ta ngơ ngẩn nhìn ngươi, ngươi ngơ ngáo nhìn ta, ta gãi đầu ngươi, ngươi gõ đầu ta, rồi nhìn xuống cái túi vải gấm treo trước ngực, nó đã rách một lỗ ở đáy từ khi nào, chúng đồng thanh thở dài…

“@#$%& chuyến này thật sự thành cú ba món thật rồi, ngài Matris biết chuyện sẽ vặt lông từng đứa, chưa kể cơn thịnh nộ của phía trên.”

“Cũng tại ngươi, hắt xì hơi một phát là đủ cho thằng nhãi ranh kia tan xác rồi, đang vội ngươi lại giở thói đùa chơi với hắn.”

“Giờ không phải lúc cãi nhau, nhất định là vật đó làm rơi mất khi va chạm thằng nhóc kia, phải mau đuổi theo hắn lục soát!” Sau một hồi trầm tư, Udal đưa ra phán đoán hợp lý nhất lúc này.

Vội vàng, con cú hai đầu hướng về phía Brian bỏ chạy khi nãy vỗ cánh liều mạng đuổi theo, để lại trên mặt đất vài cọng lông cú bay tán loạn.

***

“Hộc hộc, mẹ nhà nó chứ!”

Matris thống lĩnh lúc này tựa lưng vào gốc cây đại thụ, miệng vừa thở dốc vừa chửi bậy không ngừng.

Gió rừng trong đêm thổi vào vết thương trên ngực làm hắn cảm thấy từng trận đau rát.

“Lũ trẻ bây giờ giao chiến đúng là không có đạo đức quy cũ”

“Rõ ràng nói tốt đánh tay đôi giáp lá cà, kết quả ông đây đang thắng thế, lại lòi ra một tên khốn kiếp nấp trên đọt cây để chơi ám khí!”

“Cay méo chịu được!”

Cũng may lúc ấy đầu óc thống lĩnh Matris phản ứng nhanh, hắn sau khi ăn trọn mũi tên bắn lén, liền ngay lập tức quả quyết dùng tấm “Dịch chuyển phù” của một Ma thuật sư Cao cấp, cuối cùng mới trốn thoát một kiếp.

Nhưng đó cũng là tấm bùa hộ mệnh duy nhất hắn có, nhớ lúc mua nó, hắn cầm cố sạch gia tài, suýt chỉ chừa độc cái quần lót.

Càng nghĩ Matris càng cảm thấy ủy khuất và căm hận, nhưng dù sau vừa bị nỏ bắn cho trọng thương hắn, cũng không có lá gan quay lại trả thù, chỉ đành ngậm ngùi chuồn êm rồi tính tiếp.

Cấp trên giao nhiệm vụ lần này của hắn là Tư tế Arbah, một trong bốn tư tế quyền lực của Hắc Quang giáo hội.

Matris với tư cách là một trong Thập Ma Thống Lĩnh của Thập Vệ Quân - thanh kiếm sắc bén trong tay của giáo hội, đồng thời là trợ thủ đắc lực của Arbah.

Trước khi đi, hắn đã vỗ ngực cam đoan dù liều cả mạng sẽ tìm được “thứ đó” về cho ngài ấy.

Lần này nếu hoàn thành nhiệm vụ tốt đẹp, nói không chừng Tư tế sẽ cao hứng tìm cách giúp hắn đột phá Đại hiệp sĩ ngũ ấn chứ chả chơi.

“Chắc là hai tên Adul - Udal lúc này đã chuồn đi êm đẹp rồi, thôi xem như nhiệm vụ này miễn cưỡng có thể báo cáo lên với ngài tư tế, dù cho nhân mã thiệt hại ngoài dự kiến một chút.”

Đúng là “hơi” ngoài dự kiến một chút, cả đội hơn hai trăm người, chỉ có hắn và con cú hai đầu là sống nhăn răng, còn lại đều đã an toàn đến thiên đàng.

Matris tự an ủi bản thân, rồi nhanh chân thừa lúc khí lực còn chưa suy kiệt, lê chân rời khỏi.

Vừa đi ba bước thì hắn nào biết có tai nạn trên trời ập xuống đầu…

RẦM

“Ui da, trời đánh giữa háng cái lũ sinh vật trong cái khu rừng quái quỷ này, chúng bây đều mắt mù hết sao?”

Lần này đến lượt đầu đen Adul gặp xui xẻo, nó xoa lấy cái trán đã u lên một bao, trừng mắt nhìn về phía đối diện, hình tượng giống y như người anh em của nó lúc không lâu trước từng làm.

“Con mẹ nhà các ngươi chứ, muốn cho ta c·h·ế·t sớm thì nói nha!”

Matris lúc này mới là xui xẻo nhất, vốn dĩ vết thương ở ngực của hắn chưa kịp khép lại, giờ lại bị tác động nặng khiến thương thế dần nghiêm trọng lên, máu trong cơ thể như sôi sùng sục!

Hắn ôm lấy ngực đã thấm ướt máu, tức muốn hộc máu nhìn về tên thuộc hạ ăn hại.

“Láo toét… A… Hả?… Khụ! M… Matris đại nhân bớt giận, là chúng ta sai!”

Hai đầu cú vội đến giúp nâng hắn dậy, tiến hành sơ cứu băng bó cho hắn.

Đau đến trợn mắt thống lĩnh Matris chửi bậy một hồi, rồi nhớ đến phải giữ hình tượng cao thủ, hắn nghiêm nghị xoay mặt quát hỏi: “Nói đi, tại sao giờ này các ngươi còn lẩn quẩn ở đây, chuyện gì xảy ra?”

Hai đầu cú ấp a ấp úng đùn đẩy nhau, cuối cùng Adul thành thật khai báo với thống lĩnh của chúng mong được khoan hồng.

Khỏi phải nói Matris tức điên máu như thế nào, hắn lúc này chỉ muốn giơ tay chụp c·h·ế·t con cú thủ hạ ăn hại đái khai này cho hả giận.

Thành sự không có, bại sự có thừa, chỉ có nhiệm vụ đơn giản là mang đồ chuồn đi thế cũng để xảy ra biến.

“Còn không mau dẫn ta đuổi theo hắn, nếu để Tư tế biết, ta xem bọn ngươi được bao nhiêu lạng thịt có thể lóc xuống cho đám Ma cẩu ăn!”

Nhưng mặc cho cả bọn vừa ẩn nấp vừa lùng sục, bóng dáng cậu thiếu niên như biến mất giữa làn sương mù rừng Hogam.

Hắn về đến nhà làm một giấc ngon lành chảy cả nước dãi rồi…

***

Brian Davichi, tên chăn cừu yêu nghề kính nghiệp của chúng ta giờ phút này tâm tình quả thật không tốt đẹp, hắn đang tức muốn phát điên.

“Hai trăm đồng, hai trăm đồng, hai trăm đồng…!”

“Cừu ơi là cừu!”

“Đậu phộng nó, ta sắp tới tập tành ăn cỏ chung với bọn cừu được rồi đó, đúng là thời tới cản không kịp…”

Brian thở dài, hắn vừa trơ mắt ếch nhìn 200 đồng Corby - hai tháng lương cứ như thế vỗ cánh bay phạch phạch đi trước sự bất lực.

Đúng như dự đoán, hoàn toàn không có gì bất ngờ xảy ra.

Tên mập Otto sau khi biết chuyện lập tức nghiêm mặt la ó, cuối cùng bắt Brian phải làm không công hai tháng để trừ nợ con cừu.

Nhìn gương mặt khoái trá của lão khi văng nước bọt quát tháo người khác, Brian lại âm thầm đắn đo có nên hay không mua thêm một vài liều thuốc xổ loại cực mạnh…

Nhưng dù sao cũng là bản thân tắc trách trước, Brian chỉ đành ngậm ngùi đồng ý cho xong.

Hắn tâm tình ỉu xìu, lủi thủi dẫn đi chú c·h·ó chăn cừu, à nó tên là Pie một “đồng nghiệp” tận tụy, cả hai nhanh chóng tiếp tục sự nghiệp vĩ đại nơi đồng cỏ lồng lộng gió.

Trên đống rơm quen thuộc, mũi Brian hít một hơi hương vị tươi mát của đồng cỏ, hắn ngồi ngay ngắn, điều chỉnh tư thế cho dễ chịu nhất, rồi chậm rãi lấy ra một vật gì từ trong ngực, tay mân mê sờ mó vọc phá.

Đó là món đồ chạm khắc rất tinh xảo, mang hình dạng một chiếc đồng hồ cát bằng thủy tinh với hai mặt đáy là hoa văn xương sọ bằng vàng được cách điệu.

Nhưng thay vì đồng hồ chứa cát, bên trong một khoang của nó tràn đầy chất lỏng màu đỏ sền sệt trông như máu, chúng xoay tròn vận động theo quy luật như thể có sinh mệnh, một giọt chất lỏng từ nơi thông nhau của hai khoang như sắp rơi xuống khoang dưới, lại như đã đông đặc khô quắt lại.

Hình tượng vừa kỳ dị lại có phần ma mị quyến rũ.

Brian không biết từ khi nào và tại sao thứ quỷ quái này lại nằm trong vạt áo hắn.

Sáng nay, khi hắn ngủ dậy định rửa mặt thay quần áo để đến trang trại thì thấy nó rơi ra.

Trông có vẻ đáng tiền, hắn định khi rảnh sẽ vào thị trấn Bomayla để hỏi lão tiên tri thử về lai lịch cũng như công dụng của nó.

Được giá nữa thì tuyệt cú mèo, hy vọng bán đi nó sẽ bù đắp được tiền làm mất con cừu.

Nếu để thống lĩnh Matris và Độc Nhãn Ma biết món đồ bọn hắn liều mạng tranh cướp, chỉ được hy vọng bán đi với giá ngang một con cừu, không biết họ có tức điên nhảy cẫng lên, rồi giơ ngón tay giữa chửi hắn “thằng chăn cừu phá của” hay không.

Chương 4: Chiếc đồng hồ máu