Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 5: Thế thân Thế tử

Chương 5: Thế thân Thế tử


Chén trà nóng hổi b·ốc k·hói trên bàn đã nguội ngắt từ khi nào, nhưng kẻ châm trà vẫn cúi đầu, không mảy may định thưởng thức nó.

Có lẽ vì vất vả suy nghĩ quá nhiều nên trên trán hắn đã xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn, tóc cũng bạc đi không ít, dù đáng lý chưa đến tuổi trung niên.

Là lãnh chúa, kẻ cầm trịch của xứ Azune, đúng thật có quá nhiều thứ để Echos Tornado phải động não quản lý.

Mà trên bàn lúc này vừa vặn lại thêm một vật khiến chân mày hắn nhăn lại.

Một bức thư mời nhập học được gửi đi từ Học viện Aldon - học viện đào tạo Ma thuật sư/ Hiệp sĩ lớn nhất của cả Đế quốc Altman.

Thư gửi đến Magnus Tornado - con trai của hắn, người cai trị tương lai xứ Azune.

Nội dung đơn giản là mời hắn vào đế đô nhập học ở Aldon với lời giới thiệu từ nữ hoàng.

Đây rõ ràng là một chuyện hài mà người câm cũng phải bật cười ha hả khi nghe đến.

Nói ra hơi mất mặt, nhưng Magnus đúng là một khúc gỗ mục đến làm củi cũng khó bốc cháy, một bãi phân đựng trong chén vàng vẫn bốc mùi không hơn không kém.

Mười bốn tuổi nhưng Magnus mới chỉ miễn cưỡng đủ tiêu chuẩn Hiệp sĩ tập sự nhị ấn, kém bạn bè quý tộc đồng lứa một khoảng xa lắc.

Vị thế tử này hết lần này đến lần khác còn không chịu cố gắng, chỉ ăn chơi trác táng bày chuyện phá phách để lão cha mình thay hắn chùi đít.

Đến nổi, những học viện lớn trong xứ Azune còn phải lắc đầu ngao ngáng mà “trả hàng” mặc cho có thể sẽ làm lãnh chúa buồn lòng phật ý.

Nếu còn không tiễn cụ tổ con này đi, học viện của bọn hắn xem như đóng cửa dẹp đến nơi được rồi, còn sợ đắc với chả tội.

Học viện “nhà trồng” còn thái độ như thế, chứ đừng nói chi Magnus được mời vào học viện danh giá như Aldon thì đúng là người si nói mộng.

Tiêu chuẩn trường người ta thấp nhất cũng phải dưới 15 tuổi đạt cấp bậc Hiệp sĩ tập sự ngũ ấn trở lên.

Hơn nữa dù đã đạt tiêu chuẩn, nếu muốn vào học còn phải qua thi tuyển cạnh tranh phá đầu lấy mới nhận được giấy tuyển vào.

Phen này nữ hoàng chắc chắn cho hiệu trưởng không ít chỗ tốt, nên nhà trường mới đồng ý phá lệ chiêu sinh kiểu đập phá bảng hiệu như thế này đi.

Chậc chậc, đúng là mục nát từ trên xuống dưới, ta muốn viết đơn tố giác, xin hỏi phải nộp ở đâu?

Lãnh chúa Echos âm thầm đối với nữ hoàng nhổ nước bọt mắng.

“Matheus, đã xem được nội dung đi, nói ra cái nhìn của nhà ngươi xem!” Echos nói với kẻ đang đứng hầu sau lưng hắn.

Matheus Carol là người quản gia trung thành tận tụy, luôn được lãnh chúa tin tưởng trọng dụng.

Dáng người cao gần, diện một bộ đồ đen Matheus quản gia chắp hai tay trước bụng, bộ dạng rất chuyên nghiệp thành khẩn đáp lại:

“Thưa lãnh chúa, đây rõ ràng là một cái cớ, một phi vụ lừa bịp b·ắ·t· ·c·ó·c t·ố·n·g· ·t·i·ề·n tráo trở, còn ép buộc con tin phải tự nguyện đưa đầu tìm tới cửa giao nộp, ta lo lắng cho an nguy của thế tử Magnus nếu như ngài ấy vào đế đô nhập học!”

“Ta biết rồi, nói trọng điểm!” Echos cắt ngang, chặn trước sự dài dòng lê thê của tên thuộc hạ.

Hơi ngừng một chút, Matheus lại khẽ đáp: “Ta nghĩ tốt hơn hết là lãnh chúa cứ tìm đại một lý do qua loa để từ chối khéo, dù sao…!”

Hắn ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Dù sao con ngài cũng là phế vật chính hiệu đã được kiểm định chất lượng, thật sự bỏ hắn vào đế đô học thì mặt mũi lãnh chúa xem như quét ra bãi rác.

“Haha, Matheus! Nhà ngươi có thể nghĩ được như thế là rất tốt, thế nhưng vẫn chưa đủ.”

Echos gật gù, hắn không tán đồng cách làm trên, mà lập lờ nói tiếp: “Nếu ta đoán không sai, con cháu những lãnh chúa được nữ hoàng chụp mũ cho là có tham vọng chính trị, cũng đã nhận được một phần thư nhập học tương tự đi, ngươi đoán xem đám ôn đó sẽ ứng phó ra sao?”

“Dĩ nhiên là sẽ tìm lý do từ chối, ta nghĩ dù sao chẳng ai muốn người thừa kế tương lai của mình có rủi ro.” Matheus thật nhanh đáp lại không cần suy nghĩ.

Lãnh chúa Echos nghe vậy phì cười: “Không không Matheus, tin ta đi, không có bất kỳ cái tên nào được điểm danh sẽ vắng mặt, nếu có thì… haha, một hành động ngu ngốc!”

Nhận thấy tên quản gia của mình vẫn chưa hiểu ra được, Echos tiếp tục khai sáng: “Ngươi bình thường rất nhanh nhạy, sao hôm nay lại đần độn đi Matheus, ngươi có biết nữ hoàng bệ hạ của chúng ta đang cần thứ gì không?”

“Chính là cần một con chim đầu đàn để ngài ấy giương cung lên bắn hạ nó!”

“A!” Matheus chợt thốt lên như hiểu ra, hắn cũng không phải thật sự không đầu óc, nếu không đã không được lãnh chúa Echos trọng dụng như thế.

Con cá nhỏ nữ hoàng muốn câu lên là đám con tin, những người thừa kế tương lai của các lãnh địa.

Mà con cá lớn? Không gì khác hơn là một tên lãnh chúa mang đầu óc nóng nảy, dám biểu hiện bất tuân ý tưởng của nữ hoàng, chắc chắn kết cục của hắn sẽ là bị một chi binh mã của quân đội đế quốc giẫm bẹp dí toàn bộ.

Dù sao nữ hoàng vừa mới đăng cơ, đúng là lúc cần dùng đám lãnh chúa giàu đến chảy mỡ, nắm giữ nhiều đất đai phì nhiêu rộng lớn, thường ngày tác oai làm loạn này để g·i·ế·t gà dọa khỉ, lập chút uy vọng để sau dễ bề trị vì.

Theo một ý nghĩa nào đó, một lãnh chúa chính là vua một cõi, có gần như toàn quyền định đoạt hết thảy sự vụ trên lãnh địa của mình.

Nhưng dám làm trái ý tưởng của nữ hoàng, thì cũng mang nghĩa nhà ngươi đang tỏ ra bất trung, có tiềm năng lật đổ hoàng vị, không giẫm bẹp ngươi thì đi giẫm ai?

Nên khôn ngoan thì hãy đưa người thừa kế của các ngươi cho ta trông giữ, rồi ngoan ngoãn cụp đuôi lại sống.

Matheus còn băn khoăn: “Nhưng… Thật sự phải đưa thế tử vào đế đô sao, mặc dù nữ hoàng hơn phân nửa sẽ không làm gì hại thế tử, ta lại không chắc những kẻ thù khác của lãnh chúa biết đâu sẽ nhân cơ hội này tác quái.”

Điều Matheus vừa nới cũng là điều khiến Echos đau đầu.

Dù đứa con trai này của hắn trong âm thầm bị người xem thường, nhưng làm bật cha mẹ như lãnh chúa Echos vẫn rất quan tâm Magnus, sợ hắn thật sự gặp chuyện bất trắc, đây là đứa con duy nhất sẽ kế thừa cơ nghiệp của hắn, không ai khác.

Nhưng sự việc đã đến nước này, cũng chỉ còn cách đó thôi, chẳng lẽ còn có thể tóm lấy ai đến thay thế hay sao?

A!? Chờ chút!

Echos như nhớ đến gì đó chợt bật cười, gọi Matheus đến gần thì thầm gì đó vào tai gã.

Rồi hắn lấy trong ngăn kéo ra một chiếc hộp gỗ, đưa nó cho gã quản gia.

Matheus dùng hai tay nhẹ nhàng đón lấy, cúi đầu thi lễ một cái chuẩn bị rời đi.

“À phải rồi, ngươi cũng đi tìm Emily, bảo nàng ta kéo Magnus về thật tốt giám sát, đừng cho nó lộ mặt quậy phá vào thời gian này, hừ!”

*Vâng thưa lãnh chúa!”

***

“Oát!”

Brian che miệng ngáp một tiếng, cơn buồn ngủ trời ơi đất hỡi lại ập đến trong đầu, quyến rũ muốn bắt hồn hắn đi.

Không biết tại sao tên mập c·h·ế·t tiệt lại gọi Brian đến đây, đứng dưới cái nắng trưa như thiêu đốt nửa canh giờ vẫn chưa thấy gã đâu.

Sáng nay, cả đám hết thảy người làm công trẻ tuổi trong trang trại đều bị tên quản lý Otto gọi đến, bắt bọn hắn thực hiện một yêu cầu quái đản.

Đó là từng người phải dùng dao cắt một vệt nơi đầu ngón tay, nhỏ chút máu vào trong một chiếc khăn trắng đã chuẩn bị sẵn, rồi ghi tên từng người vào.

Chẳng lẽ đây là đam mê đặc thù của bọn quý tộc, Brian âm thầm nhổ nước bọt khinh bỉ.

Đợi thêm một chút thì mập mạp Otto đã vác cái bụng phệ chểnh mảng xuất hiện, theo liền phía sau hắn là một người đàn ông trung niên.

Nhìn bộ dáng nịnh bợ như gặp ông nội của tên mập, ai cũng đoán được người kia thân phận phải cao lắm.

Người này ngó nghiêng Brian một lượt rồi lắc đầu, quay ra hỏi Otto:

“Sao chỉ có mình thằng nhãi này, ngươi làm ăn kiểu gì vậy tên mập?”

Chưa để Otto trả lời hấn đã nói tiếp: “Dáng người miễn cưỡng trông ra dáng đỉnh đạc, mặt mũi cũng có mấy phần giống…”

“Nhưng thể chất gân cốt kém cỏi, nhìn là biết yếu gà, đưa hắn cưỡng ép trở thành hiệp sĩ cũng là tầng lót đáy...!”

Mập mạp Otto nghe thế liền vội chắp tay đáp: “Thưa quản gia, tìm trong các trang trại thì đúng là chỉ có huyết mạch của hắn có phản ứng, lại có dáng người thon dài, tuổi tác chừng mười ba mười bốn như ngài yêu cầu, đám còn lại thì hoặc là mặt mày dị hợm xấu xí, tuổi quá lớn, hoặc mang bệnh khó nói tại thân…”

Ngừng một hơi, Otto nói tiếp: ”Mà quan trọng hơn hết, tên này hắn là đứa mồ côi, nếu xảy ra bất trắc… cũng dễ để chúng ta thu xếp!”

Tên mập dù không biết quản gia của lãnh chúa cần tìm người phù hợp để làm gì, nhưng hắn vẫn lo xa báo trước.

Matheus âm thầm gật đầu cân nhắc, hắn đã vận động tất cả nhân lực dưới tay, tìm kiếm kẻ thích hợp, nhưng đều khó xuống tay.

Thôi thì đưa người thật đi cũng là bị chê cười, chẳng bằng cứ dùng tên hàng giả này thay thế.

Chỉ thoáng qua vài suy nghĩ, thế là số phận của tay chăn cừu Brian Davichi đã được định đoạt xong.

Chương 5: Thế thân Thế tử