Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 6: Di huyết trùng tái hiện

Chương 6: Di huyết trùng tái hiện


Hà hơi thổi lấy chén trà bằng sứ nóng hổi trên bàn, Brian uống sạch một ngụm như thể sắp c·hết khát.

“Ặc, còn nóng quá!”

Hắn lúc này đang ở trong thị trấn Bomayla, cụ thể là quán rượu của lão tiên tri mù.

Vào quán, mỗi lần hắn chỉ gọi một bình trà nóng không gì khác, rồi ngồi lì đó nhâm nhi cả nửa ngày.

Nếu không phải Brian được tính là khách ruột của quán, lão tiên tri có thể đã tặng ngay cho vị khách này một cây chổi đập ruồi vào mặt rồi đá đít đi.

Dù quán rượu của lão tiên tri núp ở một xó xỉnh, cách hơi xa khu trung tâm của thị trấn, không khí xung quanh vẫn rất ồn ào náo nhiệt.

Mặt trời đang đứng bóng, buổi kể chuyện hôm nay của lão đã kết thúc từ sớm, đám đông hóng chuyện kéo nhau đi thưa dần, đến khi cả quán còn lại hai người là Brain, lão tiên tri và mấy con ruồi.

Lão đứng dậy sắp xếp lại bàn ghế, tay mò mẫm bỏ những đồng xu của khách ném lên bàn vào túi áo, tuy mắt mù nhưng làm việc này lại rất trôi chảy nhanh nhẹn, như thể người thường.

Nếu không phải Brian từng nhìn thấy đôi hốc mắt sâu ngoáy của lão, hắn chắc là sẽ tưởng lão đang giả mù, tạo hình tượng cao nhân để tăng độ uy tín.

Đôi hốc mắt đó sâu như đáy giếng, có một sức hút mãnh liệt tỏa ra, khiến linh hồn người đối diện như không đề phòng bị cuốn vào.

Nên Brian mới mạnh dạn đoán quá khứ của lão không hề đơn giản chút nào, có khi còn thật sự dữ dội hơn những gì lão kể.

Lão gọi Odork, chẳng biết có phải đó là tên thật của lão không, nhưng mọi người hay gọi lão như thế.

Bụng lão Odork có hơi to phệ nhưng không quá khổ như bụng bầu mười tháng của tên Otto.

Tóc vẫn chưa bạc hết, trán lão thì đã hói trụi không ít, lại thêm chòm râu dê màu muối tiêu và cặp kính đen che đi tròng mắt, trông ra dáng thầy bịp bợm phết.

Nào nào, thôi không nói xấu lão nữa.

Nhìn hình tượng của lão Odork bây giờ, chắc là chẳng ai thèm tin kẻ lập nên những chiến tích lẫy lừng, cùng những cuộc phiêu lưu lôi cuốn mà lão từng kể là cùng một người, à ngoại trừ tên Brian.

Tuy gọi là nhà tiên tri nhưng thu nhập chủ yếu để lão có cái mà hốc lại đến từ quán rượu này, còn khách đến xin nghe lão tiên tri phán hiếm như đêm trăng tròn, tức là một tháng được lác đác vài người.

Lão còn có một cô cháu gái nhỏ nhắn xinh xắn tên là Lina, phụ giúp lão thu tiền và dọn dẹp.

Cô cũng đồng lứa với Brian, cả hai nhanh chóng thân thiết với nhau, có khi cô còn chạy ra cánh đồng để chơi đùa với đám cừu rồi ngồi trò chuyện với hắn, hát cho hắn nghe nữa.

Brian coi cô như người em gái thân thiết.

Hắn lại đối với cô rất cảm kích, vì lúc rảnh rỗi, cô còn thường dạy chữ cho hắn, khiến một tên chăn cừu nghèo xóa mù chữ, cũng miễn cưỡng gọi là “có văn hóa”.

Hôm nay Brian ghé qua từ sớm vẫn không thấy cô, chắc là đã đi vào khu chợ mua chút gì đó.

Sự ồn ào náo nhiệt của thị trấn không làm cho đầu óc Brian tỉnh táo lại, tâm tư hắn còn đang thả diều, neo hồn suy nghĩ về chuyện hôm qua…

Hôm qua quản gia Matheus kéo hắn vào phòng riêng, rồi chốt cửa lại tâm sự rất nhiều, rất dồn dập mạnh bạo…

Đừng hiểu lầm, chỉ đơn thuần là tâm sự, dù hắn có thật sự hèn mọn và tham tiền, vẫn không đến nỗi phải bán mông cầu vinh.

Quản gia Matheus lúc đó tiến đến vỗ vai Brian một cái khiến hắn đau đến nhe răng, mắt gã nhìn chòng chọc hắn rồi nói ra kế hoạch của gã, còn tận lực đánh lấy quảng cáo.

Nào là: “Đây chính là cơ hội tuyệt cú mèo cho nhà ngươi đổi đời, mở mang tầm mắt đó tên nhà quê ạ!”

“Được học tập cùng với giới thượng lưu quý tộc, tầng lớp tinh anh của đế quốc, hơn nữa còn sẽ được lãnh chúa hậu thuẫn bồi dưỡng, ngươi thấy không thơm sao?”

Lại còn: “Nơi đó mỹ nữ nhiều như mây mỗi người một vẻ, còn nhân tài xuất hiện đông đúc không hấp dẫn ngươi sao?”

“Như là số ngươi may mắn, không chừng có thể chiêm ngưỡng được đến dung nhan diễm lệ như thiên thần trên trời của nữ hoàng, chậc chậc!”

Mặc dù những lời kia làm Brian chảy nước… miếng, nhưng hắn vẫn còn tỉnh táo chán.

“khụ, ngài quản gia cứ thích đùa!”

“Cơ hội tốt như thế này tốt nhất là ngài nên chọn người khác ưu tú hơn, ta tự nhận thấy bản thân không đủ năng lực để đảm đương trọng trách này… ặc, xin ngài bình tĩnh bỏ dao xuống!”

Brian thì cố ra sức đùn đẩy chối từ dù dao đã gác lên cổ.

Hắn cũng không đến nước đần độn mặc người sai khiến dắt mũi, có khi bản thân c·h·ế·t ngày nào còn không biết chừng.

Thứ gì dù tốt đẹp đến mấy vẫn phải có mạng mới hưởng được chứ.

Với cái bánh từ trên trời rơi xuống này, hắn thấy rõ ràng nhân bên trong đầy phân và độc dược.

Vừa thối vừa khó nuốt, chỉ có vẻ ngoài là hấp dẫn, ngươi chỉ cần thèm thuồng cắn một miếng là a lê hấp, xong đời!

Hắn trong lòng âm thầm kêu khổ, chẳng lẽ xứ Azune này hết người hay sao, việc tốt như vậy lại rơi trúng đầu một tên chăn cừu hèn mọn như hắn.

Đường đường là lãnh chúa một lãnh địa, túm đại một tên tử sĩ thân tín, thầm thực hiện kế sách chẳng phải xong rồi sao?

Brian âm thầm đối với lãnh chúa khinh bỉ.

Nhưng phàm là chuyện gì cũng có lí do của nó, thực sự xứ Azune đúng là hết người để dùng trừ hắn.

Để tìm ra một tên có hình dạng, thậm chí tướng mạo tương tự thế tử Magnus không phải chuyện khó gì để mang ra thách thức lãnh chúa.

Nhưng quan trọng là khí huyết, nó tồn tại độc nhất vô nhị, đại biểu cho bản thân mỗi người.

Không có hai người mang khí huyết tương tự nhau, cho dù là một cặp song sinh.

Mà đế quốc Altman rất có tinh thần cầu tiến, đã từ lâu áp dụng các tiến bộ khoa học kĩ thuật vào quản lí cai trị.

Từ khi sinh ra, trừ đám nô lệ sống c·h·ế·t mặc xác chả ai quản, thì một người đã được dùng công cụ chuyên nghiệp lấy mẫu khí huyết, thu thập nó làm dữ liệu cơ sở quốc gia, đề phòng bị gián điệp nước khác dùng các biện pháp nghiệp vụ hòng trộm lén tráo người.

Dù ngươi có hóa trang hay thậm chí sử dụng ma pháp biến đổi giống đến đâu, khí huyết vẫn sẽ không thể thay đổi, nhẹ kiểm tra một thoáng là lòi ra mặt chuột.

Dĩ nhiên cũng không phải làm việc gì cũng cần xác nhận khí huyết, nhưng để vào đế đô nhập học thì đây là thủ tục bắt buộc phải trải qua.

Cái gì, ngươi muốn hỏi sao không đưa thế tử vào đế đô kiểm tra khí huyết trước, rồi từ từ đổi người khác?

Lúc đặt chân vào đế đô thì giống như dê vào miệng cọp, có khi một ngày ngươi đánh rắm bao nhiêu lần, nữ hoàng còn rõ ràng hơn ngươi.

Cũng may, chuyện này không dễ dàng kết thúc như vậy.

Hôm qua thứ lãnh chúa Echos đưa cho tên quản gia là một ma vật hiếm thấy, gọi là Di Huyết Trùng.

Hiếm thấy vì công dụng của nó quá làm người khác e ngại, nó có thể hấp thu một phần huyết mạch của một người, chuyển dời đến trong thân người khác.

Nói cách khác, có thể vô thanh vô tức cải biến khí huyết, đưa đối tượng đó đổi thành một người hoàn toàn khác, đến cha hắn cũng không nhận ra, dĩ nhiên phải kèm theo cả thay đổi tương xứng về ngoại hình.

Nhưng không phải ai cũng tùy tiện sử dụng được Di Huyết Trùng, để chuyển dời khí huyết kẻ khác đến cơ thể một người, máu của người đó phải làm nó có “hứng thú” trước đã.

Và máu của tên chăn cừu đã trúng số, hắn đang chờ nhận giải đây.

Khi tên tuổi Di Huyết Trùng gắn liền với các phi vụ gián điệp vô gian đạo, trà trộn đổi người,… nó thành công đưa đến chú ý và e sợ, từ đó bị hô hào tổng tiến công càn quét tàn sát trên diện rộng.

Dù sao ngươi cũng không muốn một ngày đẹp trời bỗng nhiên phát hiện ra lãnh đạo tối cao của ngươi là người phe đối điện, con, vợ, chồng ngươi,... vậy mà lại là một người khác mạo danh thay thế chứ hả?

Nghĩ đến đã rùng mình!

Nên Di Huyết Trùng buộc phải tuyệt chủng.

Đã gần ba trăm năm chưa từng có một con xuất hiện qua.

Con Di Huyết Trùng lần này, cũng là thứ mà lãnh chúa Echos phải tốn không biết bao nhiêu tâm cơ tiền của, mới từ trong một di tích cổ bí mật mang ra được.

Vốn dĩ, hắn định dùng nó tặng cho đối thủ chính trị được một phen kinh hỷ.

Rốt cuộc, lại vì bảo vệ tính mạng đứa con trời đánh của hắn mà mang ra.


Matheus thấy thương lượng lẫn uy h·i·ế·p nửa ngày vẫn không xong, ngay liền đó lộ ra nanh vuốt.

Hắn nhăn mặt, gồng nhẹ cơ thể vận chuyển linh khí trong mạch máu, khí thế của một Đại hiệp sĩ như gã không chút nào giữ lại, toàn bộ bộc phát ra, đè ép lên người kẻ yếu ớt như Brian.

Brian lúc đó thấy lồng ngực lập tức sắp phải nổ tung, tim hắn hình như đã sợ đến quên cả đập, cổ nghẹn lại tựa hồ bị ai đó bóp lấy rồi vặn nát.

Khó chịu muốn c·h·ế·t!

Chỉ là khí thế tỏa ra đã làm miệng hắn trào cả máu, tai ong ong ù đi, nhưng vẫn trừng mắt to nhìn lấy gã, quyết sống c·h·ế·t không chịu đồng ý.

Giờ Brian mới biết mình đã không có đường lui, từ lúc tên quản gia nói ra cho hắn kế hoạch động trời này.

Hoặc đồng ý, hoặc c·h·ế·t!

Dù cho cố chấp từ chối, kết quả cuối cùng là vô thanh vô tức bốc hơi khỏi thế gian mà thôi.

Kế hoạch này chắc chắn phía lãnh chúa sẽ không để kẻ khác biết, đề phòng bị người nắm cán bắt chẹt.

Brian đoán bản thân giờ phút này cần phải tranh thủ, tranh thủ đàm phán giành thêm chút quyền lợi cho mình, từ đó gia tăng cơ hội tự vệ và sống sót.

Chương 6: Di huyết trùng tái hiện