Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Huyết Đế Quyền
Unknown
Chương 8: Náo loạn phố nhỏ
Brian vờ loạng choạng bước ra từ trong quán rượu như thể một gã say xỉn thực thụ, dù hắn chỉ nốc một ấm trà…
Hắn chậm chạp ngó nghiêng nhìn đường phố xung quanh.
Hít hà vài hơi không khí vào phổi, có vẻ như đang tận hưởng những giờ phút còn ở nơi này.
Thị trấn Bomayla vừa sôi động vừa bình yên đến lạ, tiếc là hắn sắp phải rời xa, không biết bao giờ mới trở lại.
Mà thôi, đừng nói như kiểu hắn sắp ngỏm củ tỏi tới vậy, đường phía trước còn dài, biết đâu hắn sớm trở về thôi.
Sờ sờ trong ngực áo, Brain móc ra một đám vật phẩm bùi nhùi lộn xộn, đây đều là mớ đồ lão tiên tri dúi vào tay đưa trước khi đuổi hắn rời đi.
Một đống bùa chú, vài lọ thuốc đầy màu sắc không nhãn mác như hàng lậu, kèm thêm vài túi gấm nhỏ.
Lão còn thần bí nói đây sẽ là những thứ mang theo ở tương lai có thể sẽ cứu được mạng hắn.
Dù không mấy tin tưởng, nhưng trong lòng Brian cũng cảm thấy đôi chút ấm áp.
Từ khi ba mẹ qua đời, đây có lẽ là lần hiếm hoi hắn được người khác quan tâm giúp đỡ.
Hắn cũng định hỏi lão tiên tri về lai lịch chiếc đồng hồ máu.
Nhưng không hiểu sau, vừa định lấy nó ra hỏi, một linh cảm gì đó chợt lóe khiến tim hắn đập mạnh một nhịp, hắn cuối cùng quyết định giữ bí mật về thứ này không tiết lộ ra.
Nhét lại chúng cẩn thận vào túi, Brian lủi thủi đi bộ về phía trung tâm thị trấn.
Sao khi chấp nhận trở thành một “hình nộm thế mạng” hắn được Matheus cho nghỉ xả hơi, không cần phải đến trang trại.
Nói văn hoa là được cấp trên cho phép về hưu sớm.
Còn nói thẳng là bị đuổi!
Ngày mai chỉ cần đến đó để gã Matheus dẫn đi là được.
Không biết vắng hắn, tên mập Otto có cảm thấy ngứa mồm vì không tìm được đối tượng mắng chửi không?
Tên quản gia cũng không sợ Brian lật lọng lén chuồn mất, gã tự tin tên chăn cừu không có bản lĩnh này.
Đây là Azune, là đất của lãnh chúa Echos, chạy được mới là lạ.
Đang suy nghĩ vu vơ, chợt Brian bị người từ phía sau đẩy mạnh khiến hắn ngã sấp mặt ra đường.
Không chờ hắn bò dậy thì người kia đã nhanh chóng tăng tốc bỏ chạy thục mạng.
“Chọc c·h·ó bị rượt hả người anh em?”
Brian nói vọng theo, mắt hắn chỉ kịp bắt lấy một thân ảnh nhỏ con, đang lao vun vút trên phố, rồi lách mình qua một con ngõ nhỏ biến mất.
“Ể… móa nó, thì ra là tên trộm, mau đứng lại đó!”
Thấy bên hông chợt nhẹ, Brain sờ sờ tay vào rồi hiểu ngay chuyện gì vừa xảy ra, hắn vội hô hoán rồi nhanh chân đuổi theo.
Cả hai một chạy một đuổi, chen lấn xô đẩy làm náo động cả mấy con phố.
“Ây ui, tên này sao vội vã chạy như vậy, ông nội của hắn đi nhà xí bị lọt xuống hố à?” Một người đi đường mở miệng mắng.
“Chắc đánh rắm mạnh quá, phọt một phát ra quần phải chạy vội đây mà, ha hả!” Một tên khác cũng xen miệng, giọng hèn mọn bàn tán.
“Các ngươi nếu không bị điếc cũng phải nghe loáng thoáng chớ, hắn rõ ràng đang đuổi theo tên ăn trộm mà!” Cuối cùng cũng có người biết đầu đuôi lên tiếng.
“Oái, tên khốn nạn nào vừa nhân cơ hội vỗ mông bà!” Một bà lão đang đi ngang qua bỗng nhiên la thất thanh.
“Ta thấy rõ, rất đàn hồi… Ặc chính là hắn!” Có người hiệp nghĩa, đứng ra chỉ tay vào kẻ biến thái.
“Oa, đẹp trai như vậy? Chàng trai nhỏ, con chúng ta nên đặt tên là gì đây?” Bà lão bị hại nhìn theo hướng tay, hai mắt tỏa sáng chạy đến thủ phạm lôi kéo tay làm quen.
“...”
“Tránh đường, mau tránh đường, có kẻ trộm!”
Đây có lẽ là câu nói thừa thãi nhất, nhưng khi bị dồn vào tình huống bất ngờ, chắc ai cũng hô hoán nó ra khỏi miệng đi.
Brian mạnh dạn đẩy ra những người cản trở phía trước, nhanh chân đuổi theo.
Không có cách, đám bùi nhùi lão tiên tri đưa mất thì chẳng sao cùng lắm thì mặt dày xin lại, hắn cũng chẳng tiếc mớ tiền ít ỏi trong túi, dù sao sắp có phi vụ lớn chờ hắn nhảy vào, thứ quan trọng nhất là chiếc đồng hồ quái dị kia, hắn không muốn để mất.
Bị trộm cướp hỏi thăm ở xứ Azune thật ra cũng không phải chuyện hiếm.
Dù cho lãnh chúa Echos đã tiến hành nhiều biện pháp từ làm công tác tư tưởng đến phạt nặng răng đe, nhưng kết quả vẫn chả khả quan là mấy.
Người ta bảo “bần cùng sinh đạo tặc” những kẻ phải dấn thân đi trộm cướp bất chấp tính mạng ở xứ Azune thật ra cũng không khó hiểu mấy.
Đều nghèo đến chỉ còn cái mạng, ngươi không thể nuôi hắn thì hắn phải trộm cướp để có thứ nhét vào bao tử thôi.
Nhưng bị chôm chỉa ngay giữa con phố trong thị trấn sầm uất, luôn có đoàn binh sĩ tuần tra khắp nơi thế này thì đúng là khó gặp.
Tỷ lệ chắc còn thấp hơn đi đêm trong rừng đụng phải ma vật mà còn ly kỳ sống sót trở ra.
Tiếc là, cả hai chuyện xui xẻo trên, tên chăn cừu của chúng ta đều va phải.
Đuổi theo được một lúc thì mất dấu, phía trước đã là ngã tư.
Dưới sự cực độ không cam lòng, Brian nhắm mắt chọn bừa một phương hướng rồi cắm đầu đuổi theo.
Thật đúng là tức c·h·ế·t, lão tiên tri còn nói mang theo những vật đó sẽ cứu mạng hắn, kết quả vừa nhét chúng vào túi, quay qua quay lại đã bị trộm mất.
Lần nữa nghiệm chứng một điều: Lời của lão tiên tri thật sự không đáng tin cậy!
Trước khi đi, Brian nhổ nước bọt trộm mắng lão Odork một câu.
***
Vừa chạy đi không lâu thì chỗ Brian đứng khi nãy lại lòi đâu ra một vị khách lạ.
Hắn ta toàn thân bao phủ trong tấm áo choàng trùm đầu đen kín mít rộng thùng thình, phía trên vẽ đầy hoa văn kỳ lạ.
Mặt hắn được che chắn kĩ lưỡng bởi một tấm mặt nạ hình mỏ quạ, chuyên được các thầy thuốc dùng để bỏ dược liệu vào đi lại trong các khu dịch hạch hôi hám bẩn thỉu.
Đám lính canh hôm nay chẳng biết làm ăn kiểu gì, vừa để có người bị trộm trên phố, lại còn lọt lưới một tên đáng khả nghi như vậy lảng vảng trong thị trấn.
Hoặc là bọn họ căn bản không nhìn thấy tên này?
Chính xác rồi, người đến không ai khác là thủ lĩnh Matris.
Mấy ngày nay, hắn lo sốt vó chạy đông chạy tây để tìm tên thiếu niên giống mô tả của Adul - Udal.
Dưới công dụng của “Áo choàng ẩn thân” một bảo khí Sơ hiếm phẩm chất C do hắn xin trợ cấp được từ Tư tế Arbah, hắn có thể ngang nhiên đi lại trong thị trấn giữa ban ngày mà không ai phát hiện.
Ít nhất Matris có lòng tự tin những kẻ cảnh giới thấp hơn, thậm chí hơi ngang hàng với hắn sẽ không mò ra được mảy may.
Bảo khí là những báo vật được chế tạo từ các nguyên liệu đặc biệt quý hiếm, từ đó chúng mang nhiều đặc tính giúp ích cho người sở hữu, chia thành hai dạng chính là pháp bảo và pháp khí.
Có một mẹo để phân biệt món bảo khí đó sẽ gọi là pháp bảo hay pháp khí:
Cái nào dùng choảng nhau vỡ đầu được thì là pháp khí và ngược lại gọi là pháp bảo.
Từ lúc xông xáo giang hồ đến nay, đâu là món bảo khí Sơ hiếm đầu tiên Matris được trải nghiệm.
Trước đó, hắn chỉ được dùng qua Phổ thông đến Tinh phẩm bảo khí mà thôi.
Thanh kiếm trong tay lúc hắn giao chiến với tên ngáng chân không nói võ đức kia, chính là pháp khí tốt nhất hắn từng có được, một Tinh phẩm pháp khí mang phẩm chất A.
Bảo khí được phân chia rõ ràng các cấp bậc: Phổ thông, Tinh phẩm, Sơ hiếm, Trân báo, Cực hiếm,… Đến phía trên nữa thì đã vượt quá tầm hiểu biết của hắn.
Mỗi cấp bật bảo khí lại mang các phẩm chất khác nhau, từ cùi bắp nhất là loại C, đến lần lượt B, A rồi cuối cùng là hàng xịn loại S.
Phải biết, giá cả để mua một Sơ hiếm bảo khí phẩm chất C thôi cũng đã không phải bình thường quý.
Thông thường nó được định giá khoảng 30 Tinh Thể Vàng.
Lấy lương bổng 30 Tinh Thể Lam một tháng của hắn hiện nay, nói không chút nào khoa trương chính là cày cuốc gần mười năm không ăn uống chi tiêu may ra sẽ mua được.
Còn chuyện hắn đột phá, thăng cấp thành Thiên không hiệp sĩ thì lại là câu chuyện hoàn toàn khác.
Ngoài đơn vị tiền tệ phổ biến là Corby được dân chúng bình thường sử dụng ra, những hiệp sĩ dùng một thứ khác để giao dịch buôn bán, chính là Tinh Thể.
Có ba loại Tinh Thể mang các màu là Trắng, Lam, Vàng.
Trong truyền thuyết còn có ghi chép cả Tinh Thể Đỏ nhưng đã từ lâu chưa ai từng thấy qua.
Một Tinh thể Vàng trị giá 1000 Tinh Thể Lam, một Tinh Thể Lam lại quy ước 1000 Tinh Thể Trắng.
Một Tinh thể Trắng theo lý mà nói thì đáng giá dao động tầm hơn 1000 corby tùy lạm phát, nhưng có tiền cũng khó mua được, vì đã là hiệp sĩ thì chả thiếu tiền, không ai dại mà mang Tinh Thể ra bán.
Những tinh thể này ẩn chứa năng lượng linh khí rất nồng, giúp ích nhiều cho các hiệp sĩ sử dụng luyện hóa.
Ma thuật sự thì lại khác, do không thể hấp thụ linh khí nên họ sử dụng một thứ có sức hấp dẫn hơn đối với họ để lẫn nhau trao đổi.
Những hòn đá cô đọng bởi sức mạnh của các nguyên tố - Nguyên Thạch.
Thế mới nói, để có được chiếc “Áo choàng ẩn thân” này, thống lĩnh Matris mừng rỡ thế nào, dù phải vừa chịu khổ bị Tư tế mắng gần c·h·ế·t vì tội làm thất lạc chiếc đồng hồ, vừa lê lết khóc lóc kể khổ một phen mới được đến tay.