Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 9: Tên trộm đáng thương

Chương 9: Tên trộm đáng thương


Lần đầu cầm đến tấm áo choàng, Matris đã sung sướng mộng ảo qua cảnh tượng sẽ dùng nó để lén lút rình trộm phu nhân của thống lĩnh Ezrol, kẻ luôn chống đối với hắn trong Giáo hội, nếu có cơ hội thì… Hắc hắc!

Thế nhưng đời không như là mơ, phàm là muốn được thứ gì cũng phải trả cái giá của nó.

Để đổi lấy sự ẩn thân che mắt, người mang pháp bảo này phải chịu hậu quả…

XOẠT!

“Sáng nay đội dọn vệ sinh của thị trấn đi bà nhà nó bán muối hết rồi hả?”

“Mùi phân c·h·ó nồng nàn như vậy vẫn chưa chịu đến dọn dẹp!”

“Tiền thuế thì thu của ông đây không bớt một xu, phi!”

Từ trong quán ăn bên đường một tràng la ó khó chịu vọng ra, kèm theo đó là một thao nước bẩn hắt thẳng vô bản mặt đang tự sướng của Matris.

Hắn trơ mắt nhìn thân ảnh ướt nhẹp hôi hám dù vốn đã vậy, lủi thủi tiếp bước đi nhanh chỗ khác.

Phải, cái giá khi dùng nó là cơ thể sẽ bốc mùi hôi thối nồng nặc như cái tử thi đang tiến hành phân hủy.

Lúc này trông hắn như một bãi phân c·h·ó tàng hình biết di chuyển.

Đổi lại bình thường, Matris đã tiễn tên khốn kiếp vừa nãy đi thăm hỏi ông bà, nhưng nghĩ đến nơi đây là địa bàn của lão Echos, hắn đành thở dài nhịn xuống.

Theo lý thuyết nơi này cách tòa lâu đài của lãnh chúa rất xa, nhưng mà vạn nhất hắn rảnh háng đi tuần thị sao thì sao.

Không có cách, Maris cảm thấy bản thân dạo này đặc biệt xui xẻo, không thể cược a.

Để bị phát hiện thì khi Tư tế chạy đến nơi ứng cứu, xác hắn đã lạnh cóng, bị treo lủng lẳng thị uy trên tường thành rồi a.

Sức mạnh của một vị Thiên không hiệp sĩ như Echos không phải phải để hắn lấy tính mạng mang ra đùa.

Matris cảm thấy hắn dạo này đặc biệt xui xẻo, làm việc gì cũng nửa đường gãy gánh.

Từ việc nhỏ như bệnh trĩ tái phát, đến việc lớn như đánh nhau bị ám toán, thủ hạ ăn hại làm rơi mất món đồ kia, lãnh đạo mắng chửi, giờ còn bị hắt hủi trong vô hình.

Hắn đang hoài nghi có phải lúc trước làm quá nhiều chuyện ác, nên bây giờ bị ông trời chăm sóc đặc biệt hay không.

Không nhắc thì suýt quên, mục đích hắn đến thị trấn này đầu tiên là để điều tra tung tích của vật phẩm kia, tiếp đến là đi gặp một người, đòi lấy một thứ theo yêu cầu của Tư tế.

Giơ trong tay ra một tấm bản đồ, rõ ràng là bản đồ xứ Azune, Matris một tay bắt ấn, miệng lẩm bẩm chú ngữ gì đó.

Lập tức, bản đồ phát sáng một đốm trắng, bắt đầu di động khắp nơi, rồi đột ngột biến mất…

Thống lĩnh Matris ba chân bốn cẳng đuổi theo.

Thế là một luồng không khí hôi hám di chuyển nhanh giữa đường phố, khiến người dân hai bên đường chịu khổ, họ bịt mũi âm thầm ngó nghiêng, quyết tìm cho ra tên cao thủ nào vừa “làm nóng ra quần”.

***

Trong góc tường cũ nát phủ đầy rêu ở một con hẻm nhỏ, một kẻ có hành động khả nghi đã dừng chân lại từ khi nào, hắn ngó nghiêng cảnh giác xung quanh, vừa liên tục thở dốc như mệt hết hơi, chắc vì đã phải trải qua vận động mạnh.

Sau một lúc, tên đó mới từ trong túi quần lấy ra một túi vải nhỏ, đã rách rưới phai màu cũ kỹ.

Không nghi ngờ gì nữa, đích thị là chiếc túi của tên chăn cừu xui xẻo, vừa được cho “nghỉ hưu“ không lâu.

Vội tò mò mở nó ra, tên trộm ngó vào rồi trợn mắt, không giấu được vẻ buồn bã thất vọng tột cùng trên mặt.

Không phải chứ, cái tên kia nghèo trái dắng như vậy sao!?

Vài đồng Corby lẻ, một đống chai lọ nhỏ kèm vài tờ giấy lộn, một vật hình chiếc đồng hồ cát,…

Toàn những thứ linh tinh vất xó không đáng tiền, cứ như vậy làm sao đủ tiền cho hắn đạt được mục tiêu, càng chờ lâu người đó càng nguy hiểm.

Thật ra hắn cũng không muốn bản thân phải đi ăn trộm túi tiền của người khác, vừa nguy hiểm vừa cảm thấy xấu hổ vô đạo đức.

Nhưng đời mà, mấy ai được sống như ý mình…

Một cánh tay rắn chắc ở đâu xuất hiện, đột nhiên giữ chặt vai tên trộm lại, hắn giật thót mình quay lưng thì bản mặt đã hưởng trọn một quả đấm như trời giáng.

“Hự, thằng trộm khốn kiếp, ăn gan rồng hay sao dám chôm chỉa đồ ông đây, mở mắt xem nắm đấm của ta hình gì nè!”

Sau một lúc vận động cơ thể, cảm thấy đã phần nào hả giận, tay cũng hơi tê rần, Brian xách tên trộm lên như xách con gà đã trụng nước sôi, bắt đầu màn thẩm vấn đậm chất vô lại.

“Khai không… mau nói… cứng đầu hả… này thì ngoan cố…!”

Mỗi câu, Brian đều thúc một gối vào bụng tên trộm, khiến hắn sướng trợn mắt, nhăn mặt ôm lấy bụng.

Qua một lúc, Brian thấy tên kia vẫn khăng khăng một mực không hé miệng, hắn giận người đạp mạnh một phát làm gã ngã nhào ra đất.

Tấm áo choàng trượt xuống, lộ ra khuôn mặt còn non nớt, lúc này đã chuyển sang tái xanh.

“Tính… tính ra ngươi chưa hỏi câu nào, ta… ta biết khai cái gì đây hả?” Tên trộm lúc này mới có một cơ hội kịp thở, hắn như sắp khóc nói.

“...”

“Ngượng ngùng, để gặp ngươi lần sao ta rút kinh nghiệm!”

Brian vuốt mũi một cái cho đỡ ngượng, rồi nhặt túi tiền rơi trên đất kiểm kê lại, tiến đến dựng đỡ hắn dậy, bày ra bộ người lớn hắng giọng:

“Tên?”

“Abel Sibachao!”

“Họ quái gì lạ vậy?”

“Ta tự nghĩ ra, thấy hay nên dùng!”

“...”

“Tuổi?”

“Chắc khoảng 11!”

‘Ngày tháng năm sinh!”

“Không… không biết, ta là trẻ mồ côi!”

“Vậy ngươi nói xem, tại sao lại đi làm trộm?”

Tên trộm đắn đo một hồi, rồi dưới ánh mắt sắc lẻm, không chút nào che giấu sự uy h·i·ế·p của Brian, mới nói ra nguyên nhân.

Abel còn có vài người bạn nữa, là Farol, Tamoki, Wusah, cả bọn tụ tập thành lập “Hội bới đào” đều là những kẻ lang thang bụi đời, chúng thường xin làm những công việc lặt vặt trong các quán ăn và nhặt nhạnh đồ thừa ở các bãi rác để sống.

Tuần trước, trong nhóm lại chào đón thêm một thành viên khác là Mela, cô gái rụt rè ít nói, trông có phần hướng nội, nhưng khí chất lại rất thu hút, được cả bọn yêu quý.

Cô không nói ra xuất thân và quá khứ của mình, chỉ thỉnh thoảng trốn vào một góc buồn bã, khuôn mặt lấm lem và cơ thể bụi bặm nhem nhuốc cũng bỏ mặc chẳng quan tâm sửa soạn mấy.

Hôm qua, lúc đang lau dọn cho một quán ăn, cô chẳng may làm vỡ một chiếc bình sứ hơi có giá trị, thế là tên chủ quán nhân cớ đó bắt chẹt, đòi cô phải bồi thường 5.000 Corby mới bỏ qua.

Biết Mela căn bản không có khả năng chi trả, hắn lộ mặt đê tiện đòi cô phải lên giường với hắn, trở thành tình nhân để trừ nợ.

Thấy kẻ đó mắt hèn mọn mon men nhào đến, Mela trong cơn hoảng loạn đá một phát mạnh vào giữa chân gã, khiến gã quằn quại bò ra đất ngất đi, rồi cô nhanh chóng bỏ chạy.

Nhưng chưa đầy một buổi, cô bị quân lính trong thị trấn lùng sục tóm lấy, mang nhốt vào ngục mặc dù đã giải thích van xin.

Tên kia sau chuyện đó hình như cũng sợ hãi cô, bằng sự bảo vệ của luật pháp đối với chủ nợ, hắn nhanh chóng bán cô vào chợ nô lệ để ẵm một túi tiền trở về, mua một nô lệ khác ngoan ngoãn dễ dạy dỗ.

Ở xứ Azune, không ai có quyền chộp một kẻ đang tự do làm nô lệ, trừ khi kẻ đó mang món nợ lớn nhưng không có khả năng lao động để chi trả.

Lúc này, bản thân người đó sẽ thuộc về chủ nợ theo nghĩa đen, muốn giữ lại hay bán đi tùy thích.

Phần lớn nô lệ bắt nguồn từ các tù binh chiến tranh, tội phạm nghiêm trọng bị tước bỏ quyền con người, và cả hậu duệ của bọn họ.

Phải, chỉ cần là hậu duệ của nô lệ, thì sinh ra cũng là nô lệ, không thể được bình đẳng như kẻ khác, trừ khi hiếm hoi làm ra cống hiến to lớn, được phía trên ân xá bãi bỏ thân thận.

Nhưng cũng có một phần không nhỏ nô lệ đến từ các tầng lớn dân nghèo, bị kẻ xấu lợi dụng gài bẫy để chộp đi bán.

Thế giới này là vậy, không có sức mạnh tự bảo vệ được mình chính là tội lỗi của ngươi, không phải họ.

Sau khi “Hội bới đào” hay tin, ngay lập tức gom góp tiền để chuộc Mela về, nhưng ai cũng nghèo mạt rệp như nhau, làm sao mà đủ bây giờ?

Thế là Abel bí quá hóa liều, quyết định làm một vụ trộm tiền để chuộc Mela.

“Th… thật xin lỗi, ta biết trộm tiền là sai, nhưng chị Mela thật sự rất tốt, rất đáng thương, ta không muốn chị ấy bị kẻ khác mua mất, k… kết cục sẽ rất tàn khốc, hức!”

Abel như đã không kiềm chế nổi cảm xúc, òa lên khóc như đứa trẻ, mà đúng là tuổi hắn cũng chỉ là đứa trẻ thật.

Brian gãi gãi đầu, thật lòng thì sau khi nghe xong, cơn giận của hắn đã tiêu tán đi đâu hết.

Hắn thề lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy được trở thành một tên chăn cừu cũng đã là một chuyện may mắn.

“Thôi nín đi, dẫn ta đến chỗ đang bán Mela xem nào, biết đâu ta giúp gì được!”

Brian tự nhận mình không phải người lương thiện, ít nhất hắn sẽ không rảnh rỗi đến độ bỏ thời gian công sức tiền bạc ra để giúp những người không quen biết ngoài kia.

Nhưng nhìn ánh mắt bất lực và đau khổ kia của Abel, lòng tốt trong bắn trỗi dậy.

Hắn biết ngoài kia vẫn còn vô số cô gái sẽ giống như Mela vậy, bị bán đi mà chẳng chút thương xót và không kẻ nào sẽ đứng ra làm người tốt đâu.

Hắn cũng chỉ là một tên chăn cừu quèn, chứ không phải một lãnh chúa quyền uy để có thể giúp họ thay đổi vận mệnh, nhưng mắt thấy tim đau, gặp được thì xem như là duyên đi.

Khác với sự suy đoán của Brian, Abel sẽ cảm động đến sướng rên mà rối rít cảm tạ hắn.

Trái lại, cậu ngước mặt nhìn Brian, trong đôi mắt tràn ngập thông điệp hoài nghi và xem thường: Ngươi giúp được không nha?

Suy cho cùng trong mắt Abel, Brian cũng chỉ là một tên nghèo, sự thật còn rành rành trong túi tiền rách của hắn, không thể nào chối cãi.

Brian như xem hiểu, liền trợn mắt căm tức đá nhẹ mông Abel một phát, cả hai dưới sự dẫn dắt của Abel lên đường đi vào khu chợ.

Trong con hẻm, không khí yên ắng trở lại, âm u như thể chưa từng có người xuất hiện qua…

Chương 9: Tên trộm đáng thương