0
Hai tuần kể từ khi Minh Tùng chuẩn bị khởi nghĩa thì có một chuyện xảy ra, một hán tử người cao ba trượng, làn da rám nắng, đôi mắt đen sâu thăm thẳm, thân hình thì toàn là cơ bắp cứng rắn như tượng, tên Gù Gươm ban cho Minh Tùng một ánh mắt đầy sát khí. Hắn xem Minh Tùng như thể nhìn kẻ thù truyền kiếp của mình vậy.
Huỳnh Tấn Phát thấy hắn khó chịu như thế thì lấy một nắm cơm đưa trước mặt hắn, cười một cái đầy ngây ngô nói:
- Chúng ta là đều là người một làng mà, sao huynh lại u ám thế? Vui lên nào!
Gù Gươm hừ lạnh, khoan tay lại nói:
- Ngươi là cháu của trưởng làng nên ta không chấp. Nhưng hắn là cái thá gì mà dám chưng dụng làng của ta làm nơi xây dựng quân khởi nghĩa thế? Ngươi có biết làm quân khởi nghĩa là chỉ có một con đường chết hay không?
Huỳnh Tấn Phát đáp:
- Huynh là huynh không biết rồi. Lần trước ông cũng phản đối như huynh vậy, nhưng sau khi hiểu rõ lòng dạ độc ác của lũ ôn quan dưới miền xuôi thì máu anh hùng của ông lại nổi lên. Cho phép trại chủ đống quân tuyển người.
Gù Gươm vẫn cố chấp nói:
- Độc ác thì đã sao? Tàn bạo thì đã sao? Chả phải lũ người ở miền xuôi vẫn sống tốt đấy sao?
Huỳnh Tấn Phát lúc này ngập ngùng:
- Đúng là bọn lính đánh thuê ta có sống tốt thật, suốt ngày chỉ có luyện võ và ăn ngủ thôi, không phải làm việc gì cả. Nhưng mọi người thì…
- Thì sao? Các ngươi sống tốt rồi còn làm chuyện dư thừa thế hả?
Gù Gươm hừ lạnh một cái bỏ đi, để lại Huỳnh Tấn Phát ngơ ngác với cục cơm nằm trên tay. Gù Gươm trong làng một người anh hùng trượng nghĩa, thấy chuyện bất bình trong làng thì liền ngay lập tức xông vào tương trợ, nhưng đấy chỉ là đối với người trong làng thôi, chứ đối với người ngoài thì dù người đó có cầu xin cỡ nào thì hắn vẫn lạnh lùng nói một câu cút.
Huỳnh Tấn Phát thở dài nói:
- Ngươi như thế cũng quá ít rồi.
Nói rồi Huỳnh Tấn Phát ăn vội nắm cơm trên tay rồi chạy lại trợ giúp Minh Tùng trong việc quản lý quân.
Quân đội của Minh Tùng từ con số một trăm người tạp quân giờ đã tăng lên tròn một ngàn, quân số gia tăng thực sự quá nhanh so với dự tính của hắn. Theo dự tính của Minh Tùng thì hắn cần hai năm để tập hợp quân lực, huấn luyện, chế tạo binh khí rồi mới chính thứ giơ cờ khởi nghĩa, dù sao thì ẩn thân chờ thời cơ đến thì vẫn là tốt nhất.
Nhưng với tốc độ này có lẽ khoảng thời gian chưa tới hai năm là hắn có thể tập hợp đủ binh lực rồi. Minh Tùng dự định tận dụng khoảng thời gian này để huấn luyện binh sĩ cùng với tìm một chỗ có thể cung cấp cho hắn binh khí cùng ngựa tốt nhất, binh sĩ biết rèn vũ khí chỉ có lợi khi có những cuộc hành quân dài mà thôi, vũ khí của đám binh sĩ mới học vài tháng thì không thể nào so được với nghệ nhân rèn binh ba mươi năm được.
Minh Tùng đang ngồi trước cổng làng để phê duyệt những người dân tình nguyện tham gia và cuộc khởi nghĩa này của hắn. Minh Tùng thở dài, việc của hắn sắp phải làm chắc chắn phải rất là nhiều đây. Những người mà hắn tuyển được từ đầu đến cuối không có ai là xuất thân của con nhà võ, văn chỉ là những người dân bình thường thống khổ muốn chống lại nhà Lô đang lộng quyền mà thôi.
Minh Tùng đang buồn chán thì một người phụ nữ bước tới, thân nàng ta mặc giáp, hông giắc theo một thanh kiếm, khuôn mặt thì thanh thoát nhưng lại toát lên một vẻ chiến khí đáng kinh ngạc, không khác gì tướng quân!
Nàng ta trịnh trọng ôm quyền bái kiến Minh Tùng:
- Ta họ Bùi, tên Phương Xuân. Đã nghe danh đoàn quân đánh thuê uy danh uy dũng đã lâu, giwof mới có cơ hội gặp mặt trại chủ.
Minh Tùng lắc đầu lạnh lùng nói:
- Người ngươi nghe lúc trước chỉ là cái danh của đại ca lúc trước, Nguyễn Nhạc thôi. Còn ta chỉ là một tên tân trại chủ ngông cuồng mà thôi
Bùi Phương Xuân nghe thế thì vẫn kính cẩn nói:
- Trại chủ chớ đùa, việc Tây Sơn Nhất Chí dẫn năm mươi quân của mình để đánh tan một đạo quân hơn ngàn tên đã chấn động thiên hạ rồi.
Minh Tùng nghe thế lạnh lùng cười một cái nói:
- Quá khen, quá khen… Thế hôm ngươi đến tìm ta có việc gì. Ta thấy nhà ngươi không giống nữ nhân bình thường chút nào, người thì mặc kim giáp, hông thì đeo gươm đao, đây không phải là một bộ dạng mà nữ nhân nên có.
Bùi Phương Xuân nghe mình bị quy chụp như thế không tức giận, mà nàng ôn tồn giải thích cho Minh Tùng:
- Bùi Phương Xuân ta từ nhỏ đam mê võ học, trời sinh tính ghét ác như thù, nên hôm nay muốn nương nhờ theo khởi nghĩa của trại chủ ngài để mà cứu dân dẹp loạn.
Minh Tùng nghe thế thì trầm ngâm, nữ nhân học võ đã là hiếm, còn nữ nhân họ Bùi luyện võ trên thiên hạ chỉ có một người. Hắn từng nghe bọn binh sĩ dưới trướng mình đồn về một người con gái tuổi mới hai mươi đã dám cầm quân rượt quân Xích Long ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ, nếu so về chiến lực chắc không thua gì Tây Sơn nhất Chí thời kỳ đỉnh cao là mấy.
Minh Tùng đứng dậy, tay ôm quyền nói:
- Nữ tướng đến tham gia khởi nghĩa ta quả đúng là vinh hạnh.
Bùi Phương Xuân cười một cái thật tươi, trong lòng cảm thấy danh tiếng của mình cũng thật là lớn đi:
- Trại chủ đừng khách sáo như thế, ta biết mình chỉ có một thân mình không thể làm nên đại sự. Ta cũng không có cách nào thu phục được đám chuột nhắt dưới trướng mình đứng lên khởi nghĩa. Trại chủ làm được như thế thì Bùi Xuân này nể phục trăm phần.
- Vậy thì mời nữ tướng đây điền tên vào danh ngạch để ta tiện bề phân phó.
Minh Tùng nhìn cái tên Bùi Phương Xuân này lại nhớ thêm một điều nữa. Trong hai năm luyện võ với Hồ Nhu Thiền và Trần Tử thì hai người đó đã nói cho hắn chút chuyện, từ hồi xa xưa có một môn võ cực kỳ nổi tiếng được một người họ Bùi sáng tạo ra, chưởng môn hay tất cả trưởng lão của bọn họ chưa tới trăm năm đã luyện tới đỉnh cao của võ học, nhưng vì vẫn còn khiếm khuyết trong quyền pháp nên không thể nào đột phá khỏi võ học được. Trần Tử chính là lấy những bí mật của môn phái này để tạo ra bộ quyền pháp Bất Tử Bất Diệt của mình!
Bùi Phương Xuân theo Minh Tùng theo nghi ngờ chính là người đời sao của môn phái được họ Bùi này sáng lập.
…
Bùi Phương Xuân khi gia nhập thì đã trợ giúp Minh Tùng rất nhiều trong việc huấn luyện binh sĩ trong việc luyện võ và luyện binh kế. Nhưng nàng ta sớm đã nhìn trúng bầy voi ở vùng Tống Hành Sơn này nên nệ đơn cho Minh Tùng thành lập một đội tượng binh do nàng quản lý.
Minh Tùng từ trước đã có ý định có ý định thành lập tượng binh nên ngay lập tức phê duyệt cho Bùi Phương Xuân mang quân đi bắt voi.
Gù Gươm đang ở trong nhà ăn cơm thì đột nhiên nghe được việc Minh Tùng muốn bắt voi Tống Hành Sơn để phục vụ cho việc khởi nghĩa. Hắn ta giận dữ nắm chặt bát cơm đập mạnh xuống sàn, rầm một tiếng, cái sàn bị hắn đập thủng một cái lỗ to tướng.
Gù Gươm đứng dậy, đi ra ngoài. Hắn bước tới Minh Tùng nói:
- Ta cho nhà ngươi ba ngày để dọn khỏi nơi này đấy.
Minh Tùng khi nghe hắn nói như thế thì kinh ngạc, rõ ràng là Minh Tùng đã được trưởng làng cho trú chân ở lại rồi. Như nhìn ra vẻ đắc ý của Minh Tùng, Gù Gươm liền nói:
- Ngươi đừng tưởng có trưởng làng cho phép thì ngươi có thể tự tung tự tác như thế!
Minh Tùng lạnh lùng đáp:
- Đây chính là trưởng làng cho phép, ngươi không có quyền gì mà bắt ta phải rời khỏi đây cả!
- Ngươi... ngươi!
Chỉ bằng một câu nói không nể mặt người này của Minh Tùng đã chọc giận Gù Gươm. Hắn ta điên cuồng chạy ra phía đằng xa, phi cước đá bật nửa gốc một cái cây cho hả giận. Chứng kiến một màn như thế ai nấy đều hoảng sợ, bọn họ không nghĩ người vùng thượng lại khỏe như thế, một cước đã làm bật gốc một cái cây hơn chục năm rồi, cái loại sức khỏe quái quỷ gì thế?!
Minh Tùng thì lại nghĩ khác, nếu thu người này về dưới trướng của mình thì chuyện này chính là chuyện kinh hỉ. Thế nên hắn chủ động bước tới Gù Gươm nói:
- Một đá hồi nãy uy lực đấy.
Gù Gươm nghe thế thì trong lòng như nở hoa, nói:
- Đương nhiên, ta chính là người khỏe nhất làng này đấy. Trưởng làng còn phải thua ta!
Minh Tùng nghe một câu nói này có vẻ không thể nào tin được, Gù Gươm thì khỏe thật đấy nhưng không thể nào so được với một quái vật cao sáu thước được. Giàn Gông thấy ánh dị nghị của mọi người như thế thì ra ám hiệu điều đó là thật.
Mọi người thấy Giàn Gông ra ám hiệu như thế thì không biết nói gì cho phải đây, Gù Gươm quả thực quá trâu bò rồi. Minh Tùng khi biết dược Giàn Gông cũng chưa phải đối thủ của Gù Gươm thì phấn khích, kể từ khi hắn học võ với Trần Tử đến giờ thì Minh Tùng vẫn chưa thực sự có một trận chiến thực thụ nào cả, hắn muốn nhân cơ hội này để biết mình đã đi được đến đâu trên con đường võ học.
Minh Tùng đề nghị Gù Gươm:
- Ngươi chắc hẳn rất tự tin về sức khỏe của mình chứ gì? Vậy liệu có thể cùng ta so tài một trận không? Người thắng trước sẽ đáp ứng yêu cầu của người thắng cuộc, ngươi thắng thì ta sẽ rời khỏi đây trong vòng một ngày, ngươi thua thì ngươi phải lấy một cái tên ở miền xuôi như Phát rồi theo ta tham gia khởi nghĩa. Ngươi thấy thế được không?
Gù Gươm nghe thế liền đáp:
- Được, ta xem ngươi có bao phần bản lĩnh.
Trận chiến giữa Minh Tùng cùng Gù Gươm diễn ra. Khác với trận Hồ Bảo đơn thuần so sức lực, trận này của hai người chính là so chiến lực, ai mà bị đối phương đất ngất, hoặc bị đối phương đẩy khỏi vòng, kết liễu thì sẽ bị xử thua.
Giàn Gông cùng Giàn Hu tức Huỳnh Tấn Phát dựng lên một võ đài ngay giữa làng để chuẩn bị cho trận chiến tay bo của Minh Tùng cùng Gù Gươm, hai người khỏe nhất làng. Trần Bảo Tài cùng Hồ Bảo thì cầm trống cầm chũm chọe để rõ tạo uy thế, Bùi Phương Xuân thì cầm cờ hô to đẩy chiến khí.