Huyết Họa Tu Chân Giới
Đang Cập Nhật
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
꧁༺༒ Chương 79༒༻꧂ Một Thoáng Vui Đùa
"Tiểu đệ đệ thật thú vị, mấy người này là đệ tử của Thiên Hải Tông, những kẻ này cũng không phải hạng người tốt lành gì, bọn tỷ vừa may phát hiện được một di chỉ thì đám người này vừa lúc đi ngang qua, thấy bên phía tỷ ít người liền muốn độc chiếm nơi này! Tiểu đệ đệ nói nên phải làm sao?”
"Thật lớn gan c·h·ó, dám đả thương đệ tử Thiên Hải Tông chúng ta, là ai cho các ngươi lá gan đó?”
Quả nhiên bọn người Thiên Hải Tông cũng không phải người ngu, lúc này cũng biết được Lãnh Băng đang ám chỉ tới bọn hắn. Sắc mặt người nào người nấy đều trầm xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ta đã nói rồi đừng có mà ỷ mình yếu mà ăn h·iếp kẻ mạnh. Cái gì cũng một vừa hai phải thôi, đánh người cũng vậy, ta nói là đánh hắn tàn phế thôi chứ đâu có nói là để cho tiểu tử ngươi g·iết người. Tiểu tử ngươi nhìn xem, nếu còn đạp hắn thêm hai cái thì có phải năm sau nhà hắn lại có giỗ to rồi không?" (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cút trở về uống…”
Lam Thào lúc này cũng nói:
Một tên đệ tử Thiên Hải Tông ở phía sau hùng hung hổ hổ nói lớn:
Nhìn thấy vậy một màn thì người của Bách Hoa Viện há hốc miệng ra, mắt chữ O miệng chữ A, về phần người của Thiên Hải Tông thì dụi dụi hai mắt, giống như không tin vào những gì đang xảy ra. Duy chỉ có người của Ác Ma Điện là cảm thấy bình thường. Lam Thảo tân là Ác Ma Hộ Vệ Tinh Anh, có được chân ma huyết mạch cường đại vô cùng, đánh một tên tu sĩ cảnh giới Hóa Thành chỉ đơn giản giống như ăn bánh.
“Là Pháp Vương đại nhân.”
Một người bên phía Ác Ma Điện trào phúng nói:
꧁༺༒ Chương 79༒༻꧂ Một Thoáng Vui Đùa
Đối với những kẻ này thì người của Ác Ma Điện không hề sợ hãi, đối phương mặc dù cảnh giới cao thật nhưng bọn họ cũng không hề thua kém.
Vừa nói người này vừa tản mạn ra một cổ khí tức Luyện Hư Kỳ để trấn trụ mọi người bên phía Ác Ma Điện. Có điều linh áp của hắn vô dụng.
Khi thấy bốn người kia xuất hiện thì nhóm người Bách Hoa Học Viện thì sắc mặt không khỏi đại biến, còn bọn người Thiên Hải Tông thì vui mừng quá đỗi.
Nghe hắn hỏi thì có một tên đệ tử Thiên Hải Tông tiến lên bẩm báo, nói lại hết sự tình vừa phát sinh. Nghe xong người này nói thì người thanh niên vừa mới tới sắc mặt lập tức trầm xuống, hắn nhìn về phía người của Ác Ma Điện quát lớn:
Còn đám người Thiên Hải Tông thì sắc mặt âm trầm tới đáng sợ, người nào người nấy đều dùng ánh mắt băng lãnh nhìn bọn người Xuân Đức. Bộ dạng muốn tiến lên động thủ g·iết người.
Xuân Đức nghe vậy thì trên mặt lộ vẻ tức giận, nhưng trong lòng lại không có giống bề ngoài, hết thảy chỉ là một trò đùa, hắn thích bóp c·hết những kẻ này lúc nào cũng được, nhưng mà như vậy còn gì là vui vẻ nữa, tốt nhất là cứ hùa theo rồi nhìn mấy con khỉ này nhảy múa.
"Thích thì cứ lên hết đây, ở đó mà làm bộ làm tịch, sống đầu rồi mà còn không đánh lại đứa bé, đã đánh không lại, không biết xấu hổ lại còn to mồm như vậy, mà thôi ta nghĩ các ngươi đi ra chỗ khác chơi đi, không bọn ta đánh cho lại kêu n·gược đ·ãi s·ú·c động vật."
Lam Thảo xuất thủ, nắm đấm nhanh như chớp đánh trúng ngực tên đệ tử Thiên Hải Tông, lực đạo của một đấm kia rất mạnh, trực tiếp đánh cho tên đệ tử kia bay lên cao cao. Lam Thảo thấy vậy lập tức đuổi theo, hắn lúc này liên tục tung ra chiến kỹ, đánh cho tên kia nôn ra mật xanh, mật vàng. Bị liên hoàn chiến kỹ của Lam Thảo đánh trúng tên kia t·ê l·iệt, một chút phản kháng cũng không có.
Có người kinh hô:
“Tiểu đệ nói đúng, người thấy có phần, không biết tiểu đệ có muốn hay không cùng với mọi người cộng đồng khám phá di chỉ nơi đây. Nếu mọi người đi cùng nhau thì sẽ an toàn hơn không ít, vào trong nếu có nguy hiểm gì thì tỷ cùng với những người khác sẽ bảo vệ mọi người. Không để cho mọi người bị tiểu nhân ám hại."
“Thật mất mặt, nếu ta là các người thì đã sớm đâm đầu vào đống phân c·hết đi cho đỡ nhục.”
Nhìn Lãnh Băng đang hướng chính mình cười ngọt ngào Xuân Đức hỏi:
"Bọn hắn sao? Còn chưa đủ tư cách để cùng chúng ta hợp tác."
Xuân Đức nghe vậy thì trong lòng xem thường, bảo về hắn cùng người của hắn, cô nàng này rõ ràng là đi vay còn muốn người ta mang ơn. Có điều Xuân Đức cũng không nói gì mà tiếp tục xem trò hề này diễn ra thế nào.
“Hự!”
“....”
Một người khác cũng cười lạnh nói:
Xuân Đức nghe vậy thì trên mặt lộ nụ cười quái dị, hắn biết đối phương đây là muốn dựa hơi hắn mà phân một chén canh từ bên trong cái di chỉ phía trước. Vốn lúc đầu hắn định độc chiếm nơi này, g·iết sạch những kẻ khác. Nhưng mà cảm thấy làm vậy rất không thú vị, hắn này muốn dùng người của Bách Hoa Viện cùng Thiên Hải Tông làm đá dò đường.
Nhìn vào thảm trạng tên b·ị đ·ánh, mặt mũi không ra nhân hình, quần áo rách nát, tứ chi vắt vẹo, lại còn nghe thêm lời của Xuân Đức thì mấy người Bách Hoa Học Viện khóe miệng co giật liên hồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người của Thiên Hải Tông nghe vậy thì sắc mặt không khỏi sa sầm xuống. Có điều người dẫn đội của bọn hắn không nói gì nên những người ở phía sau tuy giận nhưng cũng không dám phát tác.
Tên kia nhìn thấy Xuân Đức lộ vẻ tức giận thì châm chọc một câu:
Hắn lúc này ưỡn ngực, hùng dũng tiến về phía trước, đi tới trước mặt tên đệ tử của Thiên Hải Tông. Người của Bách Hoa Viện nhìn thấy vậy thì ngẩn ra, không hiểu như thế nào mà người của Ác Ma Điện lại để cho một đứa bé ra ứng chiến. Về phần người của Thiên Hải Tông thì cười to. Riêng tên tên vừa mới khinh miệt Xuân Đức lúc này lại nhìn Lam Thảo nói:
Những người khác nghe vậy thì đều cười to, nguyên một đám dùng ánh mắt xem thường nhìn về bọn người Thiên Hải Tông.
Hắn còn chưa dứt lời thì…
Trong lúc mọi người còn đang sững sờ thì Xuân Đức tiến lên giữ lấy Lam Thảo, sau đó mang hắn về trong đội ngũ, rồi ở trước mặt mọi người giáo d·ụ·c hắn.
“Vâng, từ này Tiểu Thảo sẽ không cậy yếu mà khi dễ người mạnh nữa đâu ạ.”
.......
Đã quan sát đám người Xuân Đức, phát hiện bọn hắn người đông thật nhưng mà cảnh giới cũng không cao, kẻ cầm đầu bên phía Thiên Hải Tông nhìn về phía Xuân Đức cùng người của Ác Ma Điện cao ngạo nói:
Bọn họ tu vi tuy không cao nhưng có được chân ma huyết mạch, lại còn có thể kế thừa sức mạnh từ Xuân Đức thì đánh với Huyền Thăng Cảnh cũng được. Chưa kể tới trên người bọn họ bảo vật được trang bị từ đầu tới chân. Bóp c·hết đám cá tạp trước mặt hoàn toàn không phải vấn đề.
"Bọn hắn không có tư cách? Xin hỏi các ngươi lại lấy tư cách gì?" (đọc tại Qidian-VP.com)
[Đã viết lại ngày 5.7.20. Bộ truyện đang được chỉnh sửa do vấn đề về câu từ, nếu có chi tiết nào bất đồng ở chương sau mọi người thông cảm. Xin lỗi vì sự bất tiện này. Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện.]
Một người thanh niên vừa mới tới trầm giọng lên tiếng:
“Vị sư đệ này là bị làm sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cút đi, đừng để bọn ta lấy yếu khi dễ cường giả.”
Đúng lúc này từ phương trời nơi xa xuất hiện mấy vệt cầu vồng. Trong nhưng đạo cầu vồng kia có một lão già và ba người tuổi trẻ, dựa vào quần áo trên người bọn họ thì có đến tám chín phần là người của Thiên Hải Tông.
Tốc độ của bốn người kia rất nhanh, thoáng cái liền tới bên ngày, ánh mắt vừa chuyển thì bọn họ liền thấy tên đệ tử Thiên Hải Tông bị Lam Thảo đánh tí c·hết.
“A, là như vậy sao! Những người này cũng thật quá đáng mà, người thấy có phần nhưng đã tới sau mà còn muốn độc chiếm quả thực không thể chấp nhận được. Thảo nào nhìn xa thì giống thổ phỉ, nhìn gần mới biết là phường bất lương.”
Xuân Đức lông mày nhíu lại, hắn lúc này truyền âm cho Lam Thảo, Lam Thảo nghe xong hắn truyền âm thì lập tức từ bên trong đội hình của Ác Ma Điện bước ra bên ngoài. Có điều tên mập kia sau khi bước ra bên ngoài thì liền dùng một ánh mắt u oán nhìn Xuân Đức, hiển nhiên là rất không cam lòng. Nhưng khi hắn nhìn về phía sau, nhìn thấy Lam Nguyệt đang dơ nắm đấm nhỏ cổ vũ thì Lam Thảo u oán lập tức tan biến.
“Sao? Tức giận? Tức giận thì lại thế nào? Ta nói cho tiểu tử ngươi biết trên đời này chỉ có cường giả mới có tiếng nói, còn loại cặn bã như các ngươi thì vĩnh viễn chỉ thể làm người câm. Hắc hắc, tức lắm sao? Ta đứng ở đây này ra mà đánh. Nếu các ngươi có can đảm đó.”
Riêng về phần người của Ác Ma Điện thì đều mỉm cười, nụ cười vô cùng có thâm ý. Lam Thảo lúc này cũng học theo Xuân Đức nói:
Vốn vẻ mặt của Lãnh Băng cũng giống như tên của nàng, băng lãnh giống hàn băng vạn năm, nhưng đột nhiên Lãnh Băng nhoẻn miệng nở nụ cười duyên, nụ cười kia ấm áp như gió xuân khiến cho cảnh vật xung quanh cũng phải nhạt nhòa, nàng nhìn Xuân Đức nói:
Nghe được lời này thì Lãnh Băng sắc mặt thoáng cái trở nên lạnh lẽo, nàng trầm giọng nói:
Nghe được Xuân Đức nói ra lời này thì Lãnh Băng nhìn Xuân Đức càng thêm thuận mắt, nàng nhìn Xuân Đức cười híp mắt nói:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.