Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 10: Chạm trán tai ương.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Chạm trán tai ương.


Không hẳn là Nhâm Huyền không muốn cho nó ăn, hắn chính là cố tình không để nó ăn.

- Hay là cứ truyền linh khí vào?

Hắn không dám đánh cược thêm, đã giải quyết được phiền phức đầu tiên, để mầm sống hy vọng trong Nhâm Huyền lại nảy mầm thay vì liều c·h·ế·t.

- A.. là chớp mắt, chớp mắt trong 0.1s cũng mang đến nguy hiểm!?

Biết gặp phải chuyện không may, Nhâm Huyền nâng cao cảnh giác nhìn chằm chằm nó.

Hơi thở lành lạnh phảng phất sau gáy cổ, tựa như có con dao đang kề vào gáy làm Nhâm Huyền lạnh sóng lưng.

Trấn an lại tâm tình đang trên đỉnh kích động, Nhâm Huyền chùi đi dòng chảy bên má, rời khỏi Hắc Phường dưới sự ngạc nhiên của tiếp tân.

- Haha.. không ngờ có thể bắt được các ngươi sớm như vậy..

Trong lúc loay hoay giữa đường xá, một cánh tay vỗ lên vai Nhâm Huyền:

Đối với những thứ mà ta không hiểu rõ, tâm thần sẽ tự nhiên sản sinh ra một tia sợ hãi, trong trường hợp hiện tại, Nhâm Huyền cũng rơi vào tâm lý đó.

Âm thanh kỳ lạ từ phía sau vang lên cùng với tiếng xé gió rơi vào trong tai Nhâm Huyền, để hắn phải cảnh giác quay đầu lại.

Bỗng ma nơ canh vèo một cái đã áp đến bên cạnh người Nhâm Huyền, vẫn cái khuôn mặt nở nụ cười tươi kinh dị kia, doạ Nhâm Huyền một phen:

- Cược!

Qua một phút sau, Nhâm Huyền đau đớn hét thảm, trên vai hắn ứa máu tươi róc rách chảy xuống.

Lần này may là bị hắn đoán đúng, ma nơ canh không có dấu hiệu di chuyển.

Ngựa đi hơn 50m bỏ xa ma nơ canh vẫn đang đứng yên tại chỗ, khoảnh khắc tầm nhìn của Nhâm Huyền dần khuất khỏi nó sau bóng đêm. Thì từ phía đó, một bóng người dùng tốc độ siêu phàm lại vượt lên trong tầm mắt Nhâm Huyền.

Hắn đi chuyến này trong lòng đã xác định không biết khi nào mới có thể trở lại, thư từ nhờ bưu cục gửi cho muội muội chìa khoá và vị trí nhà của hắn tại Phong Lâm Thành, để hắn có bỏ mạng, muội muội vẫn có chút gọi là tài sản kế thừa.

- Ngươi nhìn thấy ta, ngươi nhìn thấy ta, phải ăn ngươi thôi..

Hai mắt Nhâm Huyền căng ra nhìn con ma nơ canh, khi phía sau liên tục vang lên giọng nói bên tai:

- AAAA!!!!!!

Nội dung đến đây là dừng.

- Hả..?

Nhâm Huyền hét lớn hai tay mò ra sau xác định vị trí mắt ngựa liền thô bạo kéo ra ngoài, để ngựa vốn đã suy yếu, giờ lại bị người đào mắt khiến nó ngã lăn ra c·h·ế·t tươi để Nhâm Huyền ngã xuống đường tuyết.

Phía sau là bị bóng tối và gió tuyết gây hiểm trở làm Nhâm Huyền không có cách nào xác định được.

- Nghĩ xem lúc nãy sao ta lại bị tấn công? Quay người ra sau kiểm tra rồi đi? Không, nếu thế thì lần này ta cũng sẽ bị tấn công vì đã quay, tuy nhiên hiện tại vẫn lành lặn.

Nhâm Huyền run người, nếu là thế thì khó đối phó rồi, gió tuyết vù vù thổi quanh khiến mắt hắn khó mà tập trung mở to được trong thời gian dài.

Không có cảm giác đau nhức, ngược lại hài hoà dễ chịu, tiếp thu cũng rất dễ.

- Cái đ.. sao lại đến rồi!? Ta đoán sai ư? Là khoảng cách!?

- Là vậy sao? Thế thì dễ rồi.

Lạch cạch lạch cạch.. vù..

- Đoán đúng rồi.

- Ngươi nhìn thấy ta.. Ngươi nhìn thấy ta..

- Chỉ nhận những người có khốn cảnh, lâm vào đường cùng.

Khác biệt ở chỗ, Nhâm Huyền vốn đã chuẩn bị tinh thần có thể c·h·ế·t bất cứ lúc nào, tia sợ hãi trong tâm trí nhanh chóng được hắn cưỡng ép thuyết phục xua tan đi.

- C·h·ế·t tiệt, sao lại có cả hai con cùng lúc.

Nhâm Huyền giật mình, nhìn lại đối phương là một phàm nhân đang gánh hoa quả bèn chắp tay đa tạ.

Có lẽ do thời tiết khắc nghiệt, suốt cả hành trình bốn ngày Nhâm Huyền không gặp bất cứ một ai.

Đưa ra kết luận, Nhâm Huyền xoay người hẳn ra sau đối diện với ma nơ canh khi cho ngựa tiếp tục đi về trước.

- Bình tĩnh, nó không tấn công ta, nghĩa là ta chưa phạm vào quy tắc của nó.

- Ta bỏ lỡ điều gì ư!?

Một người một ngựa cứ chậm rãi đi trong đêm đen đầy tuyết.

Giây phút hoảng hốt, bên vành tai hắn vậy mà đau nhói lên, nhìn con ma nơ canh trước mắt, khuôn miệng nó không biết từ lúc nào đã rướm đầy máu.

Tấm da dê đang cầm trong tay cũng hoá thành tro tàn.

Hắn không trở về nhà vội, tay cầm ngọc giản trên tay ngắm nghía qua lại trên đường về.

- Sao lại có khôi lỗi ở đây? Ban nãy làm gì có?

Khởi hành vào lúc trời tờ mờ sáng, từ Phong Lâm Thành tới Vương Đô phải mất hơn 6 ngày đi ngựa nếu nghỉ ngơi theo khoa học.

Có hai trường hợp, một là quay ra sau nhìn thấy nó liền bị g·i·ế·t, hai là thấy, nhưng giả vờ không thấy, đừng để nó biết được.

- Nếu vậy, chỉ còn một thứ, chính là quay người ra trước tiếp tục đi e rằng là sai. Nói cách khác, phải quay về hướng nó.

Không, bình tĩnh, ta vẫn chưa đủ thực lực.

Nhâm Huyền vừa băng bó cầm máu phần vai vừa nhảy loạn suy nghĩ:

Nhâm Huyền mở mắt, trong đầu vạch ra vài thứ, không nói không rằng tiến bước rời khỏi Phong Lâm Thanh cùng với ngựa của mình và một bao chứa đầy kim tệ vác trên vai.

- Minh Dạ Thần Giáo, có tổng thể ba chi nhánh, một cái ở Vương Đô, hai cái còn lại ở Tây Hà và Hàn Đông.

- Khà..

Nhâm Huyền không biết cách dùng thứ này.

- ARRGH!!!

- Ta hiểu rồi, buộc phải có mắt nhìn nó, khuất tầm nhìn không tính.

- Còn một con phía sau!? Ta nhìn thấy nó.. nghĩa là giờ ta chưa nhìn thấy nên nó không hành động? Nhưng ngựa thấy có tính không?

- Ngọc giản không phải dùng như thế, đặt vào mi tâm của ngươi ấy.

Hắn vừa quay ra sau, trên vai đã bị mất đi một miếng thịt, đến cả cơ thể hắn còn chưa nhận thức được người mình vừa mất một miếng thịt. (đọc tại Qidian-VP.com)

- C·h·ế·t tiệt, là tai ương! Ta thế mà lại gặp tai ương!?

Nắm hai mắt ngựa, Nhâm Huyền đặt nó hướng nhìn về ma nơ canh, khẽ nhắm mắt lại liểu mạng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Linh khí truyền vào, không có gì xảy ra. Linh khí của hắn như truyền vào hố sâu không đáy, hoàn toàn không bỏ bèn gì.

Nghe theo người bán hoa quả, Nhâm Huyền đặt ngọc giản lên mi tâm, một lượng thông tin tràn vào đại não.

Từ phía sau lưng, bốn bàn tay với ngón tay dài hơn 1m vươn qua người hắn ngoe nguẩy các ngón trước mặt Nhâm Huyền. (đọc tại Qidian-VP.com)

Xoay ra trước định tiếp tục đi thì đạo âm thanh kia lại vang lên, lần này Nhâm Huyền không phản ứng kịp, trong giây lát, máu tươi một bên toé lên mặt Nhâm Huyền.

Chân đi lùi ngược hướng đến Vương Đô, bất an dâng trào trong lòng, hắn không thể nhìn ra sau nên là chẳng thể biết được có thứ gì sau lưng hay không. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Là gió sao?

- Argh!!!

Một hơi khí lạnh từ sau chợt thổi vào cổ Nhâm Huyền, để lòng hắn lạnh ngắt.

- Tập hợp những kẻ cuồng tín dị đoan về một thực thể "Dạ".

- A, cái kia đa tạ.

- Không.. bình tĩnh, phải bình tĩnh.

Nhâm Huyền đứng ngây người, hai quyền nắm chặt, huyết lệ tuôn từ một bên chảy xuống.

Quan trọng hơn hết, phía sau Nhâm Huyền là một con ma nơ canh với mọi chi tiết y hệt con người đang cười tươi, lý do khẳng định nó là ma nơ canh, bởi vì khuôn mặt của nó bị các đường thiết kế chém ngang dọc trông rất xấu xí, nó bất động đứng chỉ cách Nhâm Huyền 1m.

Chương 10: Chạm trán tai ương.

- Mẹ nó!? Ta đang quan sát mà!? Chả nhẽ..

Phiền phức chưa dừng lại ở đó, còn một con ở phía sau, tạm thời Nhâm Huyền không dám xác định. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhâm Huyền bất động, ngựa cứ tiếp tục đâm đầu về phía trước với cước bộ rùa bò bởi sức nó cạn kiệt do hơn vài ngày không ăn gì, mà chỉ một đường du hành.

Phù..

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Chạm trán tai ương.