Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Huyết Lãnh Tiên Lộ
Unknown
Chương 15: Hậu quả vi phạm giáo luật.
Tường Diễn kích động đẩy đám đông, vung một quyền đánh về tín đồ đang là tâm điểm chú ý.
- "Dạ" sẽ soi sáng con đường cho mọi ng.. AAAA!!!
Tín đồ áo trắng ăn trọn cú đấm toàn lực trong khi đang tận hưởng cảm giác được vây quanh rối rít biết ơn.
Hắn bay đi một đoạn lăn vài vòng trên đất, đánh mắt nhìn lên mới phát hiện mình b·ị đ·ánh lén bởi tín đồ khác.
- Bình tĩnh.. Là gia đình.. Các hạ là ai? Ta tên Phùng Dư..
Lời chưa nói xong, dưới sự khó hiểu của dân chúng, Tường Diễn im hơi lặng tiếng bay đến đánh thêm một quyền chấn gãy xương tay của Phùng Dư hoàn toàn.
Toàn thành cũng vào lúc này bỗng rực cháy lên một ngọn lửa lớn nơi không xa, để dân chúng loạn thất bát tao chạy tám hướng s·ơ t·án.
Tường Diễn nhìn đám lửa cháy, lòng cuối cùng cũng an tâm bởi tính thực hư trong lời nói của Mặc.
Phùng Dư đau đớn la thảm thiết, mắt thấy tín đồ trước mắt hoá điên, hắn cũng không dại gì trêu vào.
- Cứu mạng!! Ta cứu các ngươi, các ngươi cũng phải cứu ta!!
Phùng Dư rống to sợ hãi, nhưng chẳng ai lắng tai chịu nghe hắn vì đang bận chạy khỏi cơn hoả hoạn phía sau.
Xoay người hòng bỏ chạy, sát ý Tường Diễn đã nổi lên vì lòng tham, nào để Phùng Dư có bất cứ cơ hội sống.
Tường Diễn nhặt thanh thương trên mặt đất, chậm rãi đi đến Phùng Dư đang khó khăn lết đi vì xương cốt gãy vụn.
Một thương đâm xuống, mũi thương đục xuyên qua đại não của Phùng Dư, trực tiếp kết thúc đi một sinh mệnh sống.
- Hahahaha.. ta làm được rồi, làm được rồi.. Mặc, ta thành công rồi!!
Tường Diễn cười phá, thu thập chiếc đầu Đường Cát trong bao buộc sang hông.
Hắn quay đầu ra sau thông báo với Nhâm Huyền, hai đồng tử của hắn bỗng co rút.
Không phải vì đ·ám c·háy lan đến hắn, nhiệt độ ở mức này Luyện Khí Kỳ tu sĩ vẫn có thể chịu đựng mà băng qua được.
Đám cháy còn thảm hơn cả đêm qua, chặn hoàn toàn đường sống của dân chúng khi các lối thoát bị gỗ lớn vô tình chắn ngang b·ốc c·háy.
Khói lửa mịt mù, người dân bên trong biển lửa hít phải khí độc thải ra từ đ·ám c·háy, vài người trực tiếp t·ử v·ong, vài người thì ngất lịm đi.
Mà trong biển lửa hung tàn, Tường Diễn thấy được hai người mặc áo trắng đang chậm rãi bước đi về phía hắn.
Trong đó, có một người làm tâm thần Tường Diễn phải tự động sản sinh ra sợ hãi.
- Mặc..?
- Ngươi là kẻ nào mà lại dám g·iết gia đình của bọn ta?
Hai thân ảnh một thấp một cao áp sát phía Tường Diễn, một đạo thanh âm từ người thấp hơn chất vấn:
- Đã theo "Dạ" đồng nghĩa ví chúng sinh như gia đình. Cớ gì lại phản bội đường lối tư tưởng giáo phái đặt ra sẵn? Phóng hoả, sát sinh, g·iết hại người thân trong gia đình. Ta phán ngươi tội c·hết!
Một bên thân ảnh cao lớn trầm giọng, nghe ra là giọng của Nhâm Huyền:
- Vũ Nương sư tỷ, ngươi nghĩ hắn là một phần của gia đình ư? Loại moi rợ này, ta cảm thấy rất không giống.
- Mặc? Là ngươi sao?
Tường Diễn ngưng đọng hơi thở, nghe giọng nói từ thân ảnh cao kều kia lại cảm thấy có chút không đúng:
- Ngươi nói gì vậy? Phải phải.. ta hiểu, ta hiểu rồi, là gia đình.. gia đình..
Tường Diễn cặm cụi cho tay vào túi ngang hông dò xét, lại mò vào trong áo, sau đó móc ra một que gỗ.
- Đây.. đây rồi.. không phải!? Lệnh bài của ta đâu rồi!?
- Ngươi đang đùa ta?
Giọng nói Vũ Nương lạnh ngắt làm đáy lòng Tường Diễn cũng chùn xuống đáy.
- Sư tỷ, việc này cứ để ta giải quyết đi?
Nhâm Huyền sến súa cầm lấy tay Vũ Nương nhẹ hôn lên, nhẹ giọng nói đủ để hai người nghe:
- Đêm qua vận động mạnh, nàng còn chưa hồi phục. Giúp ta đánh vào cổ hắn, đừng để hắn thuận lợi nói chuyện.
- Đáng ghét.. Ngươi phải thưởng cho ta khi xong việc đấy ♡.
- Aiz.. rõ.
Vũ Nương nhẹ giọng mắng hắn, người ngoài nhìn vào đều hiểu hai người này chắc chắn có gian tình với nhau.
Cô đi đến bên cạnh Tường Diễn, dưới sự hoảng loạn của hắn, dứt khoát đạp một cước làm ngay cuống họng làm Tường Diễn tắt thở khó khăn hô hấp.
- Aaaarrgh!!!
Cùng là Luyện Khí Kỳ, nhưng cũng có Luyện Khí này Luyện Khí kia, Vũ Nương căn bản đã tu luyện hơn 3 năm Luyện Khí, cường độ cơ thể nghiễm nhiên sẽ cứng cỏi hơn người mới vào nghề như Tường Diễn rồi.
Xong cước, cô an tâm vui vẻ rời đi, để lại hai người đứng giữa đống tàn tro nóng hổi.
- Mặ..
- Ta nghi ngờ liệu ngươi có phải là Tường Diễn huynh hay không?
Không để Tường Diễn nói, Nhâm Huyền trầm giọng c·ướp lời:
- Không phải hắn thì cũng thôi đi, ngươi lại còn giả dạng bọn ta? Quần áo là ai đưa cho ngươi? Người đang nằm đó có khi là Tường Diễn.
Bị Nhâm Huyền ép vào thế bí, Tường Diễn cũng không biết đáp lại thế nào, cổ họng b·ị đ·ánh cho tắt tiếng để hắn khó khăn phun ra vài chữ khàn khàn:
- G-g-g..
- Thật tình ta cũng muốn tin ngươi là Tường Diễn huynh, ta với huynh ấy sớm chiều như huynh đệ ruột thịt.
Nhâm Huyền thở dài lắc đầu buồn bã:
- Tiếc rằng ta tin huynh ấy quá nhiều, để huynh lại với một mình tín đồ khác thật sự không an tâm.
Tường Diễn trầm mặc không nói gì, Nhâm Huyền lại tiếp tục:
- Dù chỉ có 1% cơ hội, ta muốn tin ngươi là huynh ấy. Dân thành ta đã khảo sát qua toàn bộ, mặt mũi căn bản có thể nhớ rõ, tháo mũ ra, ghi tên của ngươi xuống đất, để ta xem có trùng với họ không.
- Nếu không.. vậy thì ngươi c·hết đền mạng cho huynh ấy đi!
Tay Tường Diễn hơi do dự đặt xuống nền cát, nhưng vẫn là ngoan ngoãn viết ra.
- Tứ Lang, Vương Đô.
Mũ vải che mặt được tháo ra, là một dạng anh tuấn bị vết sẹo ngang mắt làm giảm đi nhan sắc ba phần.
Không có gì xảy ra? Nhâm Huyền chau mày, vậy là có thể cởi bỏ thân phận giáo phái bên ngoài?
- Cũng tốt, sau này thuận tiện làm việc.
Hắn một bên quan sát toàn bộ mọi thứ, biết rõ tên này chắc chắn là Tường Diễn.
Thì sao? Làm việc trong tối cùng Nhâm Huyền, hắn đã chẳng có ý định buông tha.
Nhâm Huyền chỉ tin lời n·gười c·hết.
Bỗng nhiên khuôn mặt Tường Diễn vặn vẹo méo mó, từ thái dương của hắn lòi ra một cái sừng, rồi lại hai ba cái mọc chi chít lên khắp khuôn mặt.
- AH... RAHHH!!
Cả thân người hắn cũng bị vật nhọn từ bên trong mọc ra đâm xuyên qua da thịt như con nhím, để máu tươi lênh láng chảy xuống đất.
Tường Diễn vốn đã hô hấp khó khăn, bị sừng gai gây sát thương liên tọi vào các nơi yếu trọng dày vò càng làm hắn thêm suy yếu.
Não và tim đồng thời bị xuyên qua trong khoảnh khắc cuối cùng, đôi tay Tường Diễn triệt để buông thả.
Một mạng người cứ như vậy chấm dứt dưới mắt Nhâm Huyền một cách khó hiểu.
Toàn thân Nhâm Huyền dựng tóc gáy run nhẹ, đây là vi phạm luật sao? Thứ gì đã g·iết hắn?
Chạm vào sừng gai, Nhâm Huyền muốn tìm hiểu nó là thứ gì.
- Cứng giòn, lạnh, lại có thể dễ dàng bóp gãy. Thứ này mọc ra từ đâu?
- Luật lệ "chắc chắn phải c·hết" là thật, dẫu thế nào ta cũng không được để lộ thân phận.
Bóp gãy sừng gai trên đầu Tường Diễn, hắn định mổ xẻ cơ thể Tường Diễn nghiên cứu bên trong, liệu gai có phải mọc từ trong máu hắn ra hay không?
Một bàn tay chợt vỗ nhẹ lên vai Nhâm Huyền gọi hắn tỉnh trong lúc thần trí đang tập trung vào việc nghiên cứu:
- Mặc đệ, đến lúc phải đi rồi.
Vũ Nương nhìn xuống đống xác c·hết bầy nhầy, ánh mắt không chứa bất kì tia cảm tình.
- Tín đồ của giáo phái nhưng lại vi phạm điều lệ, c·hết đẹp lắm. Phần thưởng cống hiến lần này ta sẽ không lấy, nhưng ngươi nhớ rõ lời hứa, phải làm lô đỉnh của ta ♡.
Nhâm Huyền khuôn mặt lạnh tanh, đêm qua hắn thúc giục Tường Diễn đi ngủ, sớm đã canh thời cơ đột nhập c·ướp lệnh bài, muốn dùng Tường Diễn để chứng thực luật lệ "không để lộ thân phận" khó hiểu.
Cũng không ngờ đến cơ sự bị Vũ Nương phát hiện rồi ép làm lô đỉnh.
Mất đi thân đồng tử, hao hụt một phần tinh khí trong tay yêu nữ, Nhâm Huyền cũng không có dự định an yên một chỗ cung cấp tinh khí cho người ta mãi.
Trinh tiết đổi lấy mạng sống và công cụ, xem như phen này có lãi.
Chỉ là bây giờ Nhâm Huyền không đánh lại, hơn nữa cô ả còn rất điên. Vụ phóng hoả toà thành đêm qua cũng là một tay ả gây nên, hỏi ra mới biết, cô có cùng nhiệm vụ với Nhâm Huyền, nhưng muốn đồ sát toàn thành để nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, không cần phải điều tra hay lựa chọn làm gì cho mệt.
Vũ Nương biết quá nhiều, ngã xuống trong tay Nhâm Huyền là điều sớm muộn.
Bởi, Minh Dạ Thần Giáo, toàn bộ đều phải tận diệt!