Huyết Lãnh Tiên Lộ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 26: Trở lại Song Sơn Trấn.
Đợi hơn năm phút, Nhâm Huyền biết bên trong xảy ra vấn đề, đành phóng người trèo lên tường thành cao hơn 10m bằng sức bình sinh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tuyết bụi phủ đầy che kín các ngôi mộ bằng đá được hắn dốc công xây nên, Nhâm Huyền theo thói quen đã đi tới trước nhà hắn.
- Luyện Khí Kỳ tu sĩ? Ai cho hắn cái gan đến đây một mình?
- ....
Mỏ đá bên trong trái với ký ức là một khu mỏ đầy khoáng thạch chắn đường, trước mắt Nhâm Huyền hiện tại là một cánh cửa to lớn vĩ ngạn uy nghiêm đặt ở nơi chắn.
- Mở cửa! Minh Dạ Thần Giáo giá lâm!
Đáng mừng là yêu thú không tồn tại xung quanh đây, bởi thời xưa đã có cường giả dẹp loạn, phân chia rõ rệt các đường ranh giới nơi mà lũ yêu thú có thể x·âm p·hạm bén mảng.
Ánh mắt cô mờ mịt nghĩ đến thế giới gọi Lam Tinh đầy hoà bình, so với ở đây như thiên đường và địa ngục vậy.
Nghị luận vang lên xì xầm bàn tán về Nhâm Huyền một thân một mình đi vào bên trong, lưu lạc giữa các thế lực lớn mà hắn không biết. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ta xuyên việt rồi? Còn là của một người cùng tên? Hay đây là phần ký ức của ai đó nhét vào đầu ta?
- Dư âm của rung chấn đây sao?
Cơn buồn chán của cô vì phải chờ đợi cuối cùng cũng có thứ để tiêu khiển, nên dĩ nhiên cô sẽ không bỏ qua.
Nhâm Huyền lắc đầu, đi sâu vào màn bão tuyết chặn ngay lối ra trước mắt. Dần dần, thân ảnh biến mất nơi cuối con đường.
Chương 26: Trở lại Song Sơn Trấn.
- Là một tên tín đồ của cái tà giáo.
Trang phục giáo phái của Nhâm Huyền nằm trong tình trạng "khố rách áo ôm" ròng rã 4 ngày trời, cánh cửa thành quen thuộc rốt cuộc cũng hiện ra trước mắt.
- Này, ngươi không tò mò à?
Nhâm Huyền khẽ tháo bỏ mũ che mặt, lấy ra một bó hoa cúc vàng đặt lên mộ phần, tiếp đến tháo nút chai rượu ra đổ lên trước mộ của Nhâm Đông Từ.
- Ngươi mới vào giáo phái đúng không?
Xung quanh có hơn trăm người đến từ các phương thế lực khác nhau ngồi ở các góc như đang chờ đợi điều gì.
Hắn lại nhắm mắt ngưng thần tiếp tục vận chuyển chu thiên tu luyện, trực tiếp bỏ qua thiếu nữ trước mắt.
- Con sẽ sớm đoàn tụ với hai người.
.....
- Ngươi đến khi nào?
- Cô nương, hai ta không thân không thiết, ta cũng không có nhu cầu kết giao. Cảm phiền đừng quan tâm đến ta.
Phong Lâm Thành phồn hoa ngày nào, bây giờ đã chìm vào trong dĩ vãng, nhà cửa tan hoang chỉ còn các vụn đổ nát thương hải tang điền.
- Lạnh lùng quá đi, nhưng mà ngươi đánh giá cao mình quá rồi đấy. Chỉ là một tên giáo đồ, còn chưa đủ để ta đặt vào tầm mắt đâu.
Tưởng niệm xong xuôi, hắn lại đội mũ vào theo dấu hàng trăm bước chân trên tuyết đi vào sâu trấn nhỏ.
Nhâm Huyền hé mắt nhìn thiếu nữ mặc áo bào màu đỏ trước mắt, mái tóc của cô nàng có màu đỏ rực tựa như hoả diễm, đặc biệt là gương mặt ngũ quan tinh xảo, cánh môi hồng trái tim, đôi gò má xoan hồng, đầy đủ tiêu chuẩn của một mỹ nhân hại nước hại dân.
- Ngạo Diễm cô nương cũng thật uy phong, giáo đồ không đủ, vậy thì tư tế thế nào? Trêu chọc giáo đồ của ta rất vui sao? Để ta bồi Nhật Nguyệt Ma Giáo của các ngươi đi.
- Cái này.. đi gặp sư tôn của ta! Sư tôn là cường giả Nguyên Anh cảnh, chắc chắn biết điều gì đó.
- Phụ thân, mẫu thân, hài tử bất tài trở về nhìn hai người một chút. Hy vọng trên trời đừng trách con vì quyết định dại dột, tâm ý đã quyết, chỉ cầu hai người phù hộ biểu muội bình an. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nơi này tồn tại tu tiên và các loại yêu ma quỷ quái, đặc biệt thứ gọi là tai ương kia dường như cô từng ở đâu nghe qua rồi.
Đồng thời, Nhâm Huyền cũng cho bọn họ cái nhìn đánh giá qua một lượt lướt mắt, đại khái có hơn 6 khu đang tụ lại một nhóm, còn các vị trí khác là đi riêng lẻ, tán tu.
- Xuyên việt.. ta dĩ nhiên là có bàn tay vàng. Thế giới này, để ta khám phá thay ngươi đi.
Như thường lệ, lẽ ra trước cổng là hai người thị vệ quen thuộc với phụ tử Nhâm Huyền giờ lại chẳng thấy đâu.
- Mạn Nhi, được nhặt về bởi Nhâm Đông Từ và Lý Nhã, tu vi Luyện Khí Kỳ? Còn có một người anh trai không rõ tung tích? Thiên tư siêu phàm?
Sát tâm trong lòng Nhâm Huyền thậm chí đã nổi lên, nếu không nhầm thì cô ả này đang gây chú ý cho hắn.
Mặc định phụ nữ mà tìm đến hắn thì chỉ có hai khả năng, không lừa đảo thì cũng là một dạng mời gọi đi khách. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phàn Kiến Quy nhìn về phía Nhâm Huyền cất giọng hỏi: (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhâm Huyền đại khái đã đi gần đến Phong Lâm Thành hơn 4 ngày độc hành, đồng môn toàn bộ c·hết cóng, tiểu đội thất lạc.
Nhâm Huyền bắt được cọng rơm cứu mạng bèn hành lễ, nhanh nhẹn bước về phía sau Phàn Kiến Quy yên vị.
- Hahaha, dám chắc ngươi còn không biết ta là ai?
Mạn Nhi nhàn nhạt đáp:
Nhâm Huyền biết điều chọn cho mình một vị trí trống trải toạ thiền, ngưng thần tu luyện một chút, tranh thủ đợi Minh Dạ Thần Giáo đến.
Hắn nhảy khỏi tường thành, chậm rãi đi đến lối ra còn lại khi mắt vẫn đảo quanh tìm kiếm ít nhất người còn sống. Đáng tiếc, chẳng còn ai ở đây.
Đích đến của Nhâm Huyền sững lại trước một hang đá lớn, đây là điểm cuối cùng của Song Sơn Trấn, và là nơi cuốc khoáng của dân làng từ xưa.
Dĩ nhiên Mạn Nhu sẽ không tự chui đầu vào lưới, gặp sư phụ của chủ cơ thể để bị cưỡng ép đẩy ra ngoài, vậy linh hồn của cô tính thế nào đây?
Đáp lại sự lạnh nhạt của Nhâm Huyền, thiếu nữ kia không những không tức giận mà còn tỏ thái độ bỡn cợt:
Giọng nói kỳ lạ trong đầu cô vang vẳng, làm cô cảm thấy phiền muộn cực kỳ, bèn nói:
Thiếu nữ cười khanh khách, tiếp tục làm phiền Nhâm Huyền:
Phàn Kiến Quy rõ ràng cũng không ngờ còn có người đến trước hắn, cứ ngỡ lần này tiểu đội toàn bộ đều bị tiêu diệt.
Có chăng là các loại tạp nham thú hoang biến dị cản trở. Nhâm Huyền có đánh, có chạy, đủ các loại hình di chuyển làm chuyến hành trình chẳng khác gì một cuộc trốn chạy.
Chẳng bao lâu đã thuận lợi đứng trên đỉnh tường thành, nhìn xuống bên dưới, Nhâm Huyền không khỏi thở dài tiếc nuối.
- Haizz.. bỏ đi, thời thế thay đổi, ta buộc phải thay đổi.
- Trả cơ thể cho ta! Trả đây!
Dấu vết sự sống hoàn toàn không có, các tro tàn kiến trúc bị tuyết trắng chôn vùi phủ bụi, làm nơi đây có một loại cảm giác khác lạ, dường như bị lãng quên từ lâu.
..
Đi đến trước cổng bị khép chặt, Nhâm Huyền bên ngoài hô lớn:
Nhâm Huyền nhẹ thở phào một hơi, đi ngang qua đây là đến được Song Sơn Trấn.
Nồng độ linh khí tăng cao, dẫn đến yêu vật được kích thích thúc đẩy tốc độ sinh trưởng, khiến thú hoang giờ đây đã là một loại yêu vật phiền phức, kèm các loại côn trùng khác nhau, khả năng sinh tồn của chúng cũng được tăng cao cùng với kích thước.
Mạn Nhi sắp xếp lại mọi việc trong đầu một lượt, căn bản nắm được một số thường thức về thế giới này cũng như mối quan hệ của chủ cơ thể.
- Được, trước tiên để ta kiểm tra vài thứ đã. Ngươi nói ngươi là chủ cơ thể nhỉ? Vậy gọi ta là Mạn Nhu đi.
- Thưa tư tế, ta mới đến trước ngài vài phút không lâu.
Mạn Nhi choàng tỉnh bật người dậy, cô không tò mò mình đang ở đâu, thái độ cô bình tĩnh đến kỳ lạ nhìn ra ngoài khung cửa sổ đang lăn dài nước mưa.
Đối với cô nàng trước mắt, hẳn là vế đầu.
Dây vào phụ nữ xinh đẹp sẽ kéo theo hàng vạn thứ phiền phức khác nhau xảy ra, Nhâm Huyền không muốn rước phiền phức vào người.
Không một âm thanh nào đáp lại hắn ngoài tiếng bìm bịp kêu vang.
Nói rõ tín đồ trước mắt là một viên kim cương thô, chấp hành nghiêm chỉnh mệnh lệnh kể cả khi nguy hiểm rình rập khắp nơi.
- ?
Nhâm Huyền thở dài lạnh nhạt đáp:
Đi dọc theo tường thành xuống cầu thang, Nhâm Huyền khởi động cơ quan kéo cửa thành lên cho người sau nếu có.
Hành trình kế tiếp phải dùng hai từ "hèn hạ" để hình dung.
Lại thêm hai ngày trôi qua, Nhâm Huyền đã đứng trước cổng Song Sơn Trấn, tâm trạng hắn có phần nặng nề đi vào trong.
Lúc này bên ngoài cổng vang lên giọng của Phàn Kiến Quy, theo sau hắn là vài chục tín đồ ngang nhiên bước vào.
- À không, hình như.. chủ cơ thể cũ vẫn còn sống? Nói vậy ta là nhất thể song hồn?
Nhẹ nhàng đào xới đi một ít tuyết để lộ ra hai ngôi mộ còn y nguyên.
Tíc.. tắc..
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.