Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7: Đoàn người áo trắng, thảm kịch.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Đoàn người áo trắng, thảm kịch.


Chỉ trong mấy ngày đi bán thóc, từ một trấn nhỏ bình yên, giờ lại biến thành một t·hảm k·ịch máu me. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Mẹ nó.. cho ta tỉnh mộng..

Hoa tuyết rơi xuống đầu thanh niên, để mái tóc đen tuyền từ trong một ngày cũng hoá thành màu trắng bạch.

Nhâm Huyền bỏ qua hắn, nhận lấy giấy tờ rồi cất cùng một chỗ trong túi vải, nhanh chân đá Từ Phúc ra căn nhà mới của hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhâm Huyền lấy ra một bao kim tệ, mò mò đặt lên tay Từ Phúc.

Tay chân rơi rụng khắp đường xá, Nhâm Huyền xuống ngựa, chậm rãi từng bước đi vào bên trong với dáng vẻ không thể tin được.

- Không thể là thật..

- Mấy vị lão gia lại đi h·út t·huốc đến cháy ruộng à..

- ...

Nhâm Huyền cắn môi bật dậy đi đến trung tâm của làng, hắn nhìn thấy Tô thợ săn, nhìn thấy gia đình Ngụy lão, có cả Hạ thúc thân thiện cuốc lúa cùng hắn.

- Cái này.. ta cũng chưa đếm, nhưng đại khái chắc phải trên 5000 kim tệ đi.

Hắn chẳng nghĩ được gì nữa, không muốn tin vào hiện thực nghiệt ngã trước mắt.

- Ngươi có yêu cầu thế nào về phong thủy, đất đai?

- Vậy chốt căn này.

Nhâm Huyền dừng ngựa lại, do dự có nên đi tiếp hay không, nhưng vẫn là đánh ngựa tiếp tục đi ngay sau đó.

Từng vị thúc bá đều được Nhâm Huyền cẩn trọng đặt theo thứ tự cách nhau một mét nằm thẳng dù xác không còn vẹn nguyên.

Nhâm Huyền lệ rơi lã chã đầy mặt, hai tay cào mặt tuyết đến rỉ máu từ các ngón, hắn tình nguyện tin rằng đây là mơ.

Như được kẻ nào cố ý sắp xếp, các t·hi t·hể nằm theo một trật tự cố định thành hình chữ Dạ (夜).

Từ Phúc dùng bao chìa mở khoá cánh cửa ra, theo hắn tiến vào bên trong.

Nhâm Huyền xoa cằm:

- Thoải mái, thuận tiện, an toàn.

Sau cánh cửa là một sân rộng lớn phủ đầy tuyết bởi thời tiết bấy giờ, bù lại bên trong dường như không giống một căn nhà, thay vào đó, chúng trông giống biệt viện hơn.

Từ Phúc nhẹ nhàng nở nụ cười gợi đòn:

Ban đầu định viết hồi sinh mọi người, nhưng hắn lại sợ không thành công vì mang theo quá nhiều người.

- Ta muốn mua một căn đủ to để bốn người cùng ở.

- Tại sao.. tại sao..

Các cỗ t·hi t·hể dường như đã bị g·iết từ hơn tuần, có dấu hiệu phân hủy.

- Ngươi có bao nhiêu?

Nhâm Huyền run rẩy leo lên đống xác thịt, lăn từng người rơi xuống dưới đất, phá đi sắp đặt chữ Dạ(夜) hắn muốn xác nhận cho kĩ.

- 10..20..30..

Cộc cộc..

- P-phải rồi..

- Nhìn lượng tiền còn sót trong bao, ước tính mỗi bao 10000 kim tệ, vậy là ta còn 43000, đủ để gia đình sinh hoạt trên đây một thời gian tạm thời tìm việc khác để làm.

Tâm trang khoan khoái, Nhâm Huyền phấn khích đánh ngựa về Song Sơn Trấn, dự tính sẽ chừng 3 ngày.

Từ Phúc lại dắt hắn rời khỏi, khoá cổng đàng hoàng, dẫn Nhâm Huyền đi đến căn bên cạnh.

Phía trước người hắn là cặp t·hi t·hể của phụ mẫu Nhâm Đông Từ và Lý Nhã, Lý Nhã bị một thứ gì đó cắn nát khắp người, Nhâm Đông Từ khuôn mặt trắng bệch, gầy gò như một cái xác khô.

Đêm hôm đó, tuyết rơi dày hơn mọi ngày, có một cậu thanh niên vẫn quỳ gục trước đống t·hi t·hể bất động. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Lần này ngươi bán thật?

Nào để ý đến mấy thứ vặt vãnh, hắn dừng chân trước vị trí căn nhà tường thân thuộc.

Ngọn hắc hoả dĩ nhiên không có ngoại lệ, đốt sạch mọi thứ bị nó nhắm tới.

Từ Phúc đơ mặt nhìn Nhâm Huyền:

- Hê hê, chúc mừng đại gia đã mua được nhà mới. Cung hỷ cung hỷ.

Đi bộ khoảng chừng 7 phút, cả hai dừng chân trước một cánh cửa gỗ sẫm màu.

Biệt viện cao to, rộng rãi, có nhiều phòng khác nhau, đặc biệt còn có cả lò sưởi to lớn được lắp đặt sẵn ngay trung tâm biệt viện.

Đoàn người đi lướt qua Nhâm Huyền, chẳng để ý đến hắn, cứ như vậy mà ẩn mình tiêu thoát sau làn hơi sương của cung đường lạnh lẽo.

- Đi thôi, còn đứng đấy làm gì?

Con đường lên núi chỉ có một, dẫu thế nào cũng buộc phải đi qua, đành tới đâu tính tới đó.

Tiện nghi đầy đủ, hắn vừa bước vào trong đã ngã ụp xuống chăn ấm nệm êm tận hưởng giấc nồng say.

Nhưng vẫn không thấy phụ mẫu.

Chấn chỉnh lại tinh thần, cánh mũi bỗng nghe thấy mùi hăng của cháy khét.

- Nên nói thế nào với phụ mẫu đây? Ta vừa trúng số? Không, tốt nhất là cứ thành thật, cơ duyên cũng không có gì phải giấu giếm.

Ngọn lửa đen dù tồn tại trong gió lạnh phương đông vẫn không có dấu hiệu dập tắt, nó duy trì kéo dài đốt mãi các căn nhà dù căn nhà chỉ còn lại tàn tro.

Đầu bút nổi lôi đình đánh bật tay Nhâm Huyền ra khỏi bút, để Nhâm Huyền chính thức rơi vào tuyệt vọng.

- AAAAAAA!!!!!!

- Ngươi.. đừng bảo ngươi vừa c·ướp c·ủa mấy lão già bán kẹo đấy? Sao toàn 10 tệ thế này!?

Từ Phúc móc gỉ mủi không nghiêm túc đáp lại:

- Vậy thì để ta dẫn ngươi đi xem căn này, nhìn bộ dáng của ngươi hẳn là nhà quê mới lên.

Lửa đen bốc lên ồ ạt, từng căn nhà bị cháy đến khét đen, t·hi t·hể rải rác chất đầy thành núi ở trung tâm của trấn, nơi thường xuyên tổ chức lễ hội.

Không nhanh không chậm đã đi đến phụ cận của Song Sơn Trấn, Nhâm Huyền thở phào một hơi nhẹ nhỏm.

Phía trước hiện ra vô số thân ảnh, một đoàn người mặc áo trắng đội nón với ký tự "Dạ" in trên khăn che mặt chậm rãi bước ngược hướng Nhâm Huyền.

Tâm tư mang theo 1% hy vọng Nguyện Bút có thể thành công. Nhâm Huyền truyền khí vào bút viết ra bốn chữ: Hồi sinh phụ mẫu.

Tâm trí r·ối l·oạn, cảm xúc bị kích động mãnh liệt, tay Nhâm Huyền run rẩy lấy ra Nguyện Bút trong tay.

- Ồ? Ta đâu có nói sẽ bán căn này. Ta khoe với ngươi thôi.

- Lý gì lại s·át h·ại bọn họ!? Chúng ta không phân với đời, chỉ có bán thóc mưu sinh!!

Nhâm Huyền cảm thấy kì lạ, nhưng cũng không muốn dây vào bèn đánh ngựa sang một bên tránh đường cho bọn họ.

Nhâm Huyền khá hài lòng với căn này, chúng đáp ứng đủ cả ba tiêu chí:

- Đây là mùi máu?

- 5000..7800.

Chương 7: Đoàn người áo trắng, thảm kịch.

- Là có lễ hội gì sao?

Từ Phúc nhanh nhẹn lấy ra hợp đồng đã chuẩn bị sẵn, đưa cho Nhâm Huyền bút.

Vì là mặt đường lớn, nên nhà thế này cũng thuộc dạng phổ thông, bù lại giá cả khá đắt đỏ.

- Không thể.. không thể.. phải rồi, không có t·hi t·hể họ ở đây..

- Nghĩ đến biểu cảm của hai người kia chắc sẽ trố mắt vì số tiền này cho mà xem.

- Tiêu chí gì khác không?

- Các ngươi chỉ cần sống sót thêm một tháng, một tuần, ta có thể dẫn các ngươi rời khỏi đây sống thoải mái hơn.

Mùi khét ngày một nồng nặc, âm thanh náo nhiệt của trấn nhỏ cũng không nghe thấy.

Dạo bước trong chính căn nhà của mình, nhà lớn có tổng thể 4 căn phòng đúng như yêu cầu, Nhâm Huyền chọn lựa một căn gần cửa nhất.

Nhâm Huyền nhận lấy, nhìn kĩ hợp đồng một lượt rồi mới kí tên vào hoàn thành thủ tục chuyển nhượng.

Trái tim như muốn nứt vỡ thành từng mảnh, hơi thở cô đọng không ra hơi, miệng khô khốc há to không thành tiếng.

Đảo mắt, một ngày mới lại đến.

- Tiền trao cháo múc.

Lần này thì căn nhà nhỏ hơn nhiều, bù lại là nhà hai tầng có gác mái. Sân trước rộng tuy không bằng nơi vừa rồi, nhưng cũng đủ để phụ mẫu đi qua lại thể d·ụ·c.

Từ Phúc giơ ngón tay cái, nở nụ cười bỉ ổi:

Nhâm Huyền nhanh chóng cầm bao tiền chạy theo sau Từ Phúc.

Mũi khẽ nhăn lại một ít, cơn bất an dâng cao rõ rệt.

- Giá cả thế nào?

- Tốt quá.. tốt quá..

- Không phải chuyện của ngươi? Mau mau giải quyết..

Nhâm Huyền mua một số ít bánh ngọt, kẹo ngon lẫn chút ít nguyên liệu từ trên phố rồi bắt đầu rời khỏi thành.

Nhâm Huyền lắc đầu cười trấn an bản thân, một khắc sau, ngựa dừng trước cổng vào Song Sơn Trấn.

Nhâm Huyền lấy lại tinh thần, hì hục băng qua các ngọn lửa màu đen, dù chỉ mới đến gần thôi nhưng nhiệt độ nó mang đến làm da Nhâm Huyền bỏng cả lên phần thân trên.

- Tại sao!? Tại sao cho ta hy vọng rồi lại giẫm đạp nó!? Tại sao!?

Hai mắt Nhâm Huyền nghệch mở to ra, toàn thân run run nhìn cảnh tượng trước mắt.

- Ừ, nếu không thì ta dắt ngươi đi xem làm gì? 7800, cả giấy tờ đều ký vào một cái là xong.

Để Nhâm Huyền ngoài ý muốn, hai ngày tiếp theo an nhàn đến mức kì lạ, thú hoang cũng chẳng có con nào xuất hiện trên đường.

Từ Phúc nhún vai nói với giọng điệu hiển nhiên.

Từ Phúc gợi đòn cười khà khà, đứng dậy chắp tay ra sau bước đi: (đọc tại Qidian-VP.com)

- 5000? À, có rồi.

Đến cuối ngày, Nhâm Huyền hai tay ôm đầu gục người xuống hét thảm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương hướng đến từ trước mặt hắn, tinh thần rung động, Nhâm Huyền đánh ngựa tiếp tục tiến lên.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Đoàn người áo trắng, thảm kịch.