Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13: Họa phù 4
Trần Cảnh chỉ tay, vậy là khối khoai bị bóc ra thành một lớp sáu mảnh dính vào nhau thành hình cây thánh giá.
- Nếu bóc ra như vậy thì ta nhìn thấy cả sáu mặt của nó nhưng bây giờ nó lại có thêm sáu mặt khác ở phía sau. Mỗi lần bóc ra, các mặt phía sau lại biến đổi khác nhau, lật mặt phía sau lên xem thì mặt phía trước lại biến đổi.
Trần Cảnh khua khua ngón tay, miếng khoai kia bắt đầu tahy đổi theo rất nhiều hình thái khác nhau, cuối cùng thì nát vụn. Trần Cảnh chỉ tay, nước súp trong bát bắt đầu tạo thành tia và ngưng kết lại một hình khối phù văn.
- Ta gọi cái này là phù văn dạng lập phương, là dạng hoàn hảo nhất của phù văn ở hiện tại. Hôm mà nó ra đời, tất cả kiến thức phù văn trước đây đều hóa thành rác rưởi. Sự phân loại phù văn sẽ rơi vào vị trí của điểm khởi nguyên trên trục tọa độ ba chiều cùng hệ thống mạch dẫn gốc. Mạch dẫn này chính là thân cây và nó cố định, chỉ có cành cây tức mạch dẫn phụ là không ngừng phát triển và biến ảo mà thôi…
Trần Cảnh vừa giải thích vừa khua tay làm ví dụ, những khiến thức anh truyền thụ là thành quả tối cao trong sáu năm cải cách của Đào Đô tại thế giới song song. Tất nhiên là không thể nói hết tất cả trong một hơi nhưng Trần Cảnh đã chắt lọc tính túy và nói thật dễ hiểu nhất có thể. Dù sao thế giới đó và hiện thực là khác biệt, nên chỉ truyền kiến thức cơ bản cỏn lại thì hãy để nó tự phát triển, như vậy thì nền văn minh mới có thể tiến thêm một bước được.
Miêu Nhị cùng Cửu Nhi nghe một cách say mê, quên cả ăn uống. Hơn nữa ngộ tính cùng thiên phú cực cao. Trần Cảnh chỉ cần nói qua là nhớ, thậm chí còn hỏi vặn lại anh nhiều câu khó. Sau đó Cửu Nhi còn bắt anh truyền dạy đao pháp, Trần Cảnh cũng dốc túi truyền dạy Vô Nguyệt đao pháp cùng tuyệt chiêu Cửu Bộ Trảm Hiên Viên cho hai nàng. Đến gần trưa thì buổi giảng đạo này cũng kết thúc, Trần Cảnh mệt đờ người, anh núp sau tảng đá kia chợp mắt một chút còn hai cô tiểu thư ki thì lại rủ nhau đi tắm.
Trần Cảnh quăng cho Cửu Nhi cùng Miêu Nhị thanh Vong Xuyên và Hoàng Tuyền, như vậy nếu gặp thủy quái thì có thứ mà chống đỡ. Còn anh thì nằm đó ngắm hai mỹ nữ không mảnh vải che thân đang ở dưới nước luyện kiếm.
Ở bên kia nữ vương thành chủ cũng mặt mày tái xám, nàng cong đuôi lên, rời ghế mà đi đi lại lại.
- Việc này có nên báo với Đào Đô hay không? Nhưng Đào Đô đang do đám giòi bọ kia quản lý. Bọn chúng vậy mà dám lập nam đế, còn phỉ báng hơn là cho tên đấy hưởng dụng đại lễ huyết trì. A, tức quá đi mà! Nguyệt Hoa tiên đế thì không nhúng tay vào, cái gì mà nhường lại vũ đài cho thế hệ mới, cái gì mà chưa tới lúc lâm nguy sẽ không can thiệp… Thật là tức quá!
Nàng ta vừa đi vừa hò hét phẫn nộ. Mỗi bước chân của nàng ta đi tựa như thiên quân vạn mã cùng tiến bước. Cung điện vì thề mà rung chuyển, sàn ngọc vì thế mà vỡ nát.
- Thanh Tuyền, bình tĩnh đi! Em khỏi báo cáo thì bên kia cũng biết, quan sát ba thùng thuốc nổ này đâu phải chỉ có mình chúng ta. Hơn đồ đệ của người kia quả là một tên tâm cơ, công pháp đạo pháp… Hắn truyền dạy ẩn dấu sát cơ nồng đậm, nữ luyện thì công thủ song toàn nhưng nam luyện thì khó mà nói trước. Còn về vấn đề phù văn, hắn mới chỉ nói sơ bộ, có thể gỡ một vài nút thắt cho bình cảnh của hai ta cũng như thay đổi cách nhìn nhận về phù văn. Nhưng cũng chỉ có thế, nếu tự mày mò chắc phải mất vài ngàn năm… Chúng ta là con lai mang dòng máu Phạm gia nồng đậm nhất vậy mà còn gặp khó vậy thì những tên kia không có cửa.
Nữ vương thành chủ nghe người kia nói vậy thì liền bình tĩnh trở lại. Nàng ngồi lại ngai vàng của mình và lên tiếng than vãn:
- Vậy giờ chúng ta cần làm gì? Giá trị của tên Trần Cảnh này quá lớn, hơn nữa hắn vậy mà dám giao hoan cùng Cửu tiểu thư, hết nói nổi. Tên ngụy đế kia để ý tới nàng ta lâu rồi, thậm chí gia tộc còn dịnh hôn sự nhưng nay bị cắm sừng. Tệ hơn là phát trực tiếp buổi cắm sừng này cho tất cả mọi người cùng xem,…
Người kia nghe nữ vương thành chũ than vãn thì chỉ cười nói:
- Để Quang lão đi theo bảo vệ bọn chúng là được. Ta thấy tên đó không đơn giản nhưng dễ trị, nắm đầu nhỏ của hắn là được. Người chúng ta cần đề phòng là vị tiểu thư kia, kế trong kế, sẵn sàng hy sinh máu thịt của mình để đưa tên đó vào thế vạn kiếp bất phục. Ta tin rằng nàng ta sẽ đánh về Đào Đô sớm thôi.
Nữ vương thành chủ gật gật đầu tỏ ý tán thành, nàng nói:
- Thanh Tuyết, chị nói phải! Việc âm thầm bảo vệ chúng em sẽ để Quang lão làm, đám lão già kia gan không đủ lớn để trực tiếp ra tay với chúng. Cùng lắm là phái thế hệ trẻ tuổi ra thôi, vũ đài dành cho thế hệ trẻ, người thuộc thế hệ chúng ta không được phép trực tiếp nhúng tay vào. Còn lại vấn đề của vị tiểu thư kia mới thật sự đau đầu! Chị có cách gì không?
Người kia mỉm cười và xoa xoa bụng mình và nói:
- Kệ nó! Em đừng quên, chúng ta là Cửu Vĩ. Chỉ cần đó là hạt giống tốt thì nữ nhân chúng ta có quyền lấy, bọn người kia muốn áp đặt luật lệ của Văn Thánh lên chúng ta nhưng họ quên một điều. Nữ tử nhân tộc thễ chất yếu hơn nam nhưng với chúng ta thì ngược lại. Ngoài ra ông trời ưu ái cho nữ tử Cửu Vĩ khả năng thôn phệ huyết mạch, khả năng cường hóa thiên phú… Những thứ này nam nhân không hề có. Muốn chúng ta chọn phe sao? Vậy thì ta chọn Cửu tiểu thư!
Người kia nói xong thì cởi bỏ mạng che mặt, để lộ ra một ngương mặt không khác nữ vương thành chủ tí nào. Nàng ta bước tới ngồi cành nữ vương thành chủ mà nói:
- Hai ta cai quản vùng đất này đã sáu ngàn năm. Sau trận Táng Thần sơn năm ấy Lý Nhị của ta cùng Trần Khôi của em c·hết đi, giường hai ta để trống từ đó. Chưa từng có nam nhân nào vượt qua được bọn hắn cả. Lần thai nghén đó tạo ra được một thế hệ tàm tạm, thiên phú cũng được nhưng tố chất kém cha chúng nhiều lắm. Hai ta chỉ còn lại ba ngàn năm để mang thai, sau thời kỳ này tuy chúng ta không già đi nhưng sẽ khó lòng mà đậu thai tiếp… Vậy nên giờ hai ta sẽ bế quan tu luyện và tìm cách đột phá, tu vi càng cao thì khả năng đậu thần thai càng lớn. Khi xác định được huyết mạch của con cái Cửu tiểu thư và hắn, chúng ta sẽ ra tay, vắt kiệt tên đó tới tận giọt cuối cùng! Ta thấy ưng kỹ thuật tay của hắn rồi đấy…
Hai người ngồi đó nhìn nhau và nở một nụ cười xấu xa, bên này Trần Cảnh vẫn đang lim dim mơ về tối nay được nằm trên mà không biết rằng có người đang âm mưu móc thận của mình.
Lúc Trần Cảnh tỉnh dậy thì trời đã về chiều. Một giấc ngủ dài đúng là có thể khiến con người ta cảm thấy khỏe khoắn hơn một chút. Hai người Cửu Nhỉ, Miêu Nhị vẫn đang hăng say luyện tập đao pháp. Trần Cảnh quan sát một hồi thì giật mình thốt lên:
- Nguyệt Lượng Triều Tịch, chiêu này đao quang tựa ánh trăng, đao mang tựa thủy triều. Thế đao tấn mãnh như sóng nước vỡ bờ, tầng tầng lớp lớp không thể cản phá. Ta phải mất nhiều tháng mới ngộ ra được vậy mà hai cô nàng này mới có nửa ngày đã ngộ được rồi. Thiên phú cùng ngộ tính thật đáng sợ!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.