Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 75: Tặng đầu người

Chương 75: Tặng đầu người


Minh Nguyệt lâu hôm nay yên tĩnh lạ thường, từ ngày Kiến Long rời đi, cứ ba ngày là đánh một trận nhỏ, năm ngày đánh một trận lớn. Các phe phái trưởng lão hiện không bị quản thúc thi nhau tranh dành cái vị trí lâu chủ bỏ trống này.

Minh Nguyệt thương hội dường như cũng không quá để ý, vì dù sao với tình huống hiện tại thì ngay cả người mù cũng nhìn ra, Trấn Yêu thành này sắp xong đời rồi. Đặt cược vào một bức tường sắp đổ không mang lại cho họ lợi ích, tường nghiêng mọi người đẩy, đó mới là chân lý muôn đời.

Trần Cảnh lúc này cũng đang hướng tới Minh Nguyệt lâu nhưng khi gần tới, anh ra hiệu cho Miêu Nhị dừng lại và nói:

- Lạ nhỉ, bầu không khí này không giống như tin tức được trong tin tình báo lắm, quá yên tĩnh rồi thì phải!

Trần Cảnh nói nhớ là trong tin báo có ghi: “Minh Nguyệt lâu kinh donh trì trệ, ngày nào các phe cũng xảy ra tranh chấp, đánh nhau đến gà bay c·h·ó chạy. Dân chúng trong phạm vi vài dặm không dám ra đường.”

Nhưng hôm nay, trên con đường từ Thần Nông các đến đây làm gì có đánh nhau hay bạo loạn, một bóng người cũng không thấy. Chuyện này rất là lạ.

- Ra đây đi, theo dõi ta suốt cả dọc đường như vậy có vui không?

Trần Cảnh thở dài, vận nguyên khí mà hời hợt nói. Miêu Nhị cũng giật mình, nàng đã luôn đề cao cảnh giác nhưng cũng không phát hiện ra điểm bất thường nào vậy mà Trần Cảnh chỉ ngồi trên xe lăn ngủ gà ngủ gật mà lại phát hiện ra được, không hổ là nam nhân nàng lựa chọn.

Từ trong một hẻm nhỏ, từ trên các nóc nhà, có mấy chục bóng người từ từ xuất hiện. Trần Cảnh nhìn quanh thì cười nhẹ một cái, mấy người kia đều là Nhân tộc hơn nữa trên người của bọn họ còn có trang bị s·ú·n·g trường TYPE, loại khóa nòng sau. Xem ra trình độ kỹ thuật công nghiệp bên tòa thiên hạ kia lại được Lưu Tiểu Hoa thúc đẩy tiến thêm một bước rồi.

Sau đó đám người ở trục đường chính tách ra làm hai, một vị lão giả bước ra. Ngay lập tức có người mang bàn ghế và trà tới, lão liền khoan thai ngồi xuống, mặt đối mặt với Trần Cảnh. Lão vừa thưởng trà vừa nói:

- Không hổ danh là thập nhất thánh tử Thanh Khâu sơn, tuy tàn nhưng không phế. Ta đã từng tiếp xúc với thánh tử đến từ Đào Đô và Hiên Viên sơn, bọn chúng quả thực là những thế hệ ưu tú tuy vậy xét về tâm cơ, chúng không bằng ngươi.

- Quá khen, quá khen!

Trần Cảnh hai gò má má ửng hồng, tỏ vẻ hơi xấu hổ mà đáp lại, trên khóe miệng anh còn nở ra một nụ cười thật ấm áp.

Vị lão giả kia thấy nụ cười này thì liền nói:

- Nụ cười này của ngươi là thật hay giả? Khi ngươi g·i·ế·t người, ngươi cũng dùng nó mà khi ngươi cứu người ngươi cũng dùng nó. Một nụ cười mà lại dùng để thể hiện cả sự nhân từ lẫn tàn bạo, hình như không được hợp lý lắm!

Trần Cảnh nghe vậy thì nhàn nhạt trả lời:

- Tại sao không? Đạo vốn không phân thiện ác vậy tại sao lại phải cần một nụ cười dành cho thiện và một nụ cười dành cho ác, đâu để làm gì? Nếu trong lòng lão tiên gia ngài tồn tại thiện tâm, thì sẽ thấy nụ cười của ta chất chứa rất nhiều sự nhân từ và khoan dung đấy.

Lão giả nghe vậy thì cũng nở ra một nụ cười đôn hậu, lão quát:

- G·i·ế·t!

“Đoàng đoàng đoàng…” Sau một loạt đ·ạ·n tới tấp, một cảnh tượng kinh hãi đã xảy ra ngay tại trước mặt mọi người. Xung quanh Trần Cảnh xuất hiện một khối cầu nước trong suốt, hất văng tất cả những viên đ·ạ·n bay tới.

Trần Cảnh ngáp dài một cái rồi nói:

- Lão thần tiên à lão thần tiên, thứ đồ chơi này nay đã được cải tiến nhiều đấy, đầu đ·ạ·n có khắc phù văn xuyên phá, thuốc cháy hình như cũng đổi loại mạnh hơn. Nếu là hoang thú hạng tư hay là tu sĩ Kim Đan cảnh ăn phải viên kẹo đồng này, chưa chắc đã được c·h·ế·t toàn thây!

Lão giả nghe vậy thì hơi ngạc nhiên nói:

- Ngươi biết về thứ gọi là s·ú·n·g này? Tuy nói vậy nhưng ngươi. Một tên Linh Thai cảnh vẫn còn sống sờ sờ đó thôi!

Trần Cảnh nghĩ nghĩ một hồi liền nói:

- Đã từng nghiên cứu qua, thứ vũ khí này về cơ bản thì nó phải bắn trúng mới có thể g·i·ế·t người được. Mà thứ gì lao đi với vận tốc càng nhanh thì càng dễ bị chuyển hướng, nước nếu pha thêm một ít bột dính như bột mì hay bột năng sẽ trở thành chất lỏng phi Newton, viên đ·ạ·n này lao vào sẽ nhanh chóng mất đi động năng. Sau đó cho lá chắn này xoay tròn thật nhanh, phân thành nhiều lớp thì thứ vũ khí này lập tức trở nên vô dụng thôi!

Lão giả nghe vậy thì giật mình hỏi:

- Newton là cái gì? Mà ngươi giải thích như vậy không sợ ta tìm cách phá giải sao?

Trần Cảnh lúc này liền nhìn lão ta với ánh mắt kiểu lão bị ngu hay gì. Tuya vậy anh vẫn kiên nhẫn, mỉm cười giải thích:

- Newton là một vĩ nhân rất cổ xưa rồi, kể ra ta rất nay mắn, không ngờ viên ngọc rẻ tiền đó lại chứa một truyền thừa cổ xưa. Nhờ vậy ta mới có được những kiến thức cổ quái này. Ước mơ của vị thần tiên kia muốn ta phổ cập đạo thống này cho toàn thiên hạ nên ta quyết định giảng dạy nó miễn phí ở Thần Nông các. Tuy vậy nếu lũ nghiệt s·ú·c Hiên Viên sơn các ngươi muốn học thì cứ đến, chúng ta hữu giáo vô loại, nhưng đối với lũ nghiệt s·ú·c, mặt dày, vô sỉ như các ngươi thì cần phải trả tiền.

“Ha ha, cảm ta ngươi đã thay mọi người thăm dò lai lịch của ta. Việc khiến mọi người nghĩ ta là người kế nhiệm truyền thừa vẫn tốt hơn là nghĩ rằng ta là một kẻ đến từ thế giới khác nhiều.”

Nghĩ vậy, Trần Cảnh liền không nhịn được mà cười lên, còn vị lão giả kia tuy khá hài lòng về những thông tin mình có được nhưng vì Trần Cảnh đã nhân cơ hội mà chửi xéo lão nên lão bực lắm. Lão nói:

- Ngươi nói ra bí mật này, không sợ bị g·i·ế·t người diệt khẩu sao?

Trần cảnh nghe vậy thì bực tức nói:

- Lão ô quy, sống lâu nên bị ngu à? Nếu là trước kia thì tất nhiên phải giấu diếm nhưng hiện tại ta đã là thập nhất thánh tử Thanh Khâu sơn, khách khanh trưởng lão Minh Nguyệt lâu, hơn nữa còn là người lấy lại bộ mặt cho Đào Đô. Bây giờ tiết lộ điều này sẽ khiến nâng lên giá trị của ta, những người sau màn kia sẽ cố gắng tìm mọi cách để bảo vệ ta, khai thác lợi ích từ ta. Còn các ngươi, hôm nay c·h·ế·t chắc rồi.

- Ngươi, ngươi…

Lão giả kia nghe vậy thì hoảng sợ, chưa kịp nói hết câu thì “Vút” một thanh phi kiếm AC 1 đã từ trên trời lao xuống, cắt bay đầu của lão. Đám người kia thấy vậy lập tức bỏ chạy tán loạn “Vút vút vút” Một cơn mưa phi kiếm từ trên thiên không lao xuống như những quả đ·ạ·n pháo, nghiền nát tất cả, xới tung mặt đất. Ngoại trừ Trần Cảnh và Miêu Nhị, còn lại tất cả những kẻ đến vây công đều hóa thành thịt vụn.

- Trần thánh tử, tại hạ là là đội trưởng đội cảnh vệ! Nghe tin thánh tử bị đám phản tặc Hiên Viên sơn v6y công nên đã tức tốc chạy tới, may mà vẫn kịp. Thánh tử đã chịu khổ rồi!

Từ trên trời, một giọng nói sang sảng vang lên, tiếp đó là một đội quân cưỡi những con hoang thú khổng lồ nhìn như chim đại bàng, chỉ khác là bộ lông của nó màu đỏ như lửa, đuôi dài và phân nhánh, đẹp như đuôi công. Mỗi lần đập cánh còn sinh ra khí nóng cùng hoa lửa.

Trần Cảnh thấy một màn này thì mỉm cười. Trong lòng anh mắng thầm:

“Mẹ nó, ngươi xuất hiện khá đúng lúc đấy! Đây rõ ràng là mấy lão ô quy Đào Đô muốn thẩm định lại giá trị của ta đây mà. Hẳn là đã có người nghi ngờ ta rồi, cũng đúng thôi vì hiện tại ta đang giảng dạy tri thức đến từ thế giới khác. Ta có thể được xếp vào thành phần nguy hiểm cho quốc gia cũng là thứ có thể đoán được. Cũng may ta nhanh trí, đẩy hết cho cái bí cảnh không tồn tại kia không thì to chuyện rồi!”

Trần Cảnh chắp tay kết ấn nóiạ:

- Đa tạ đội trưởng đã ra tay cứu nguy, Trần Cảnh ta đây lấy làm cảm tạ. Hôm nay ra đường, Trần Cảnh ta không có mang theo thứ gì, vậy nên xin đội trưởng hãy nhận số rượu này để khao quân, coi như là lời cảm ơn của ta với mọi người.

Nói rồi Trần Cảnh vung tay, mấy chục hồ lô Thanh Thủy tửu rơi ra khỏi nhẫn trữ vật. Miêu Nhị nhanh chóng cột nó vào phi kiếm còn dính bô bết máu thị trước mặt. Ngay lập tức tất cả các phi kiếm đồng loạt bay lên trời. Giọng vị đội trưởng kia cũng một lúc một xa:

- Ha ha ha, Thanh Thủy tửu của Thần Nông các có mang núi vàng cũng chưa chắc mua được. Thay mặt anh em trong quân, xin cảm tạ tấm lòng của thánh tử.

Trần Cảnh nghe vậy thì mỉm cười, xem ra lại gặp phải một con sâu rượu nữa rồi. Anh quay đầu bảo Miêu Nhị:

- Em gói cái đầu này lại. Có người tặng đầu không nhận cũng kì lắm, chốc nữ còn phải nhờ Minh Nguyệt thương hội chuyển nó đến Hiên Viên sơn nữa chứ!

- Rõ, công tử!

Nói rồi Miêu Nhị lập tức chạy lại cầm cái đầu lão giả kia lên, nhét vào trong một cái túi vải rồi treo bên cạnh xe của Trần Cảnh. Sau đó hai người cùng nhau tiến vào Minh Nguyệt lâu.

Chương 75: Tặng đầu người