Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 82: Nhiệm vụ bất khả thi

Chương 82: Nhiệm vụ bất khả thi


Thấy khuôn mặt cau có của mọi người, Trần Cảnh biết mình đã đùa quá trớn, vậy nên anh hắng giọng một cái, đổi một bộ mặt nghiêm túc rồi nói:

- Tin tình báo mới nhất mà nữ vương thành chủ nói với ta đã khóa chặt đường lui cuối cùng rồi. Trong mười mấy đại thế gia phản loạn, có Trần gia, Phạm gia và Lý gia. Ta không hiểu tại sao họ lại làm phản, mấy lão ô quy sống dai như đỉa đó mà không nhận ra ý định của Đào Đô mới là lạ đấy. Có thể họ đang diễn kịch hoặc cũng có thể là họ bị ép vào tình huống không thể không phản, điều này ta không biết!…

Mọi người nghe đến đây thì sợ hãi, ai cũng không ngờ mọi chuyện lại đi xa đến vậy. Mọi người luôn có những suy nghĩ như lửa từ Đào Đô sẽ không cháy đến đầu mình nhưng họ đã lầm. Lý Linh nghe thấy Lý gia cũng tạo phản thì lắp bắp nói:

- Vậy… Vậy…

Trần Cảnh thở dài, anh vỗ vỗ vai của nàng và nói:

- Không có vậy! Tạo phản chính là tạo phản, dù bị ép hay chỉ là diễn kịch thì cái mác tạo phản đã bị gắn lên rồi, không thể gỡ xuống. Xem ra sau cuộc thanh lọc này, Đào Đô sẽ không còn ai mang họ Lý, Trần, Phạm nữa!

Trần Thừa nghe vậy thì thở dài, hắn nói:

- Vậy còn chúng ta và những người thuộc ba họ Phạm, Lý, Trần ở Trấn Yêu thành thì sao?

Trần Cảnh hừ lạnh một cái và chỉ tay vào tấm quân lệnh nát kia mà nói:

- Hừ, tội tạo phản là tru di toàn tộc đấy. Nhưng Đào Đô lại đưa cho chúng ta tấm quân lệnh này nhưng lại không giao ra dù chỉ một binh một tốt. Ý bảo, lấy công chuộc tội, làm giống như tổ tiên các ngươi đã làm ở Táng Thần sơn ấy, con cháu của các ngươi sẽ nhờ công lao to lớn của cha ông chúng mà có được một cơ hội sống sót.

- Ép người quá đáng mà!

Trần Thừa hét lên trong tuyệt vọng. Hắn cũng chả quan tâm đến sống c·hết của mấy con lợn gọi là dòng chính ngụ tại Đào Đô. Nhưng vì hành động ngu ngốc của bọn chúng mà giờ đây bất cứ ai mang ba họ này đều phải đi qua trảm đầu đài một lượt thì hắn không thể nào chấp nhận.

Lý Linh là người đầu tiên lấy lại ý chí nhanh nhất, không hổ là con gái Lý gia mà! Nàng thấy Trần Thừa ẻo lả như vậy thì liền bực mình, Lý Linh lập tức túm lấy cổ áo của Trần Thừa rồi quật ngã hắn xuống đất. Một tay nàng b·óp c·ổ hắn trong khi tay còn lại liên tục đấm vào mặt hắn. Vừa đấm nàng vừa quát:

- Ngươi tỉnh lại cho ta, tỉnh lại cho ta…

Trần Thừa mang danh là kiếm tiên, dù mới chỉ là phàm cấp nhưng cũng rất oai phong rồi. Tuy vậy hắn cứ nằm yên đói để cho Lý Linh phát tiết cơn giận, mắt, mũi bị nàng ta đấm chảy máu, thâm lại nhưng cũng chả dám phản kháng, chỉ uất ức mà khóc thôi. Còn Lý Linh thấy Trần Thừa khóc khì càng hung bạo hơn, các cú đấm tung ra ngày càng mạnh hơn và mạnh hơn nữa.

Trần Cảnh thấy cảnh này thì kinh hãi, anh nhủ thầm thật may mắn khi vợ anh là đám Miêu Nhị thích được vuốt ve hơn là đấm chồng. Thấy Trần Thừa sắp tắt thở, Trần Cảnh vội nói đỡ cho hắn:

- Lý Linh, bình tĩnh đã nào! Ngươi đấm c·hết hắn giờ. Mọi chuyện vẫn còn có một đường sống mà, đâu cần tuyệt vọng như vậy!

Trần Thừa nghe vậy thì ngừng khóc, cố mở cặp mắt sưng húp ra nhìn anh. Trần Cảnh thấy hắn thảm không nỡ nhìn nên nói:

- Lý Linh, nể mặt ta chữa cho hắn đi. Chữa xong thì ta nói tiếp.

Lý Linh hừ lạnh một cái, nàng tiếp tục đấm Trần Thừa vài cái nữa rồi mới chịu chữa trị cho hắn. Sau khi Trần Thừa đã lành lặn trở lại, Trần Cảnh mới nói:

- Đường sống lần này là phải hoàn thành cái nhiệm vụ bất khả thi mà Đào Đô đưa ra, họ muốn chúng ta chứng minh lòng trung thành bằng cách đặt cược mạng sống, chúng ta không thể không theo.

Trần Thừa lúc này đã tỉnh táo trở lại, hắn trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Đánh thế nào? Hiên Viên sơn lần này xuất quân trăm vạn, chúng ta dù dồn hết quân cảnh vệ lại cũng chưa được hai ngàn. Ngươi định huy động chiến trnh toàn dân sao? Vô ích thôi, trước sức mạnh tuyệt đối của tiên gia, người phàm khác gì là kiến hôi, c·h·ó cỏ. Phất tay một cái cũng nghiền nát được một đám rồi.

Vừa nói đến đây Trần Cảnh ngay lập tức bắt lời Trần Thừa, anh nói:

- Chính là thế, cuộc chiến này tuy nói là tam tộc chi chiến nhưng thực tế là lớp tu sĩ trẻ mượn cơ hội sát phạt, thu thập tài nguyên, huyết khí cùng cơ duyên để phi thăng. Trong giới tu đạo, Kim Đan cảnh là cảnh giới ngáng chân nhiều tu sĩ nhất, vậy nên trong q·uân đ·ội, cảnh giới này chiếm quân số nhiều nhất. Tuy vậy ngươi nghĩ xem một tòa thiên hạ có thể điều ra một lúc trăm vạn tu sĩ Kim Đan cảnh à? Ngay cả Đào Đô, móc ra được mười vạn tu sĩ Kim Đan cảnh đã là cực hạn rồi.

Trần Thừa cũng mọi người nghe vậy thì bừng tỉnh, hắn nói:

- Vậy ý ngươi là…

- Phải, vì cuộc chiến này chủ yếu là để đột phá, nên tu sĩ Phá Hư cảnh đã là cực hạn rồi, Bán thần cảnh hay cao hơn chắc chắn sẽ không được phép nhúng tay vào. Mà tu sĩ Phá Hư khá hiếm nên cũng chỉ đâu đó một vạn là cùng, Hiên Viên sơn có mười một thành trì, nên một vạn tu sĩ này sẽ bị xé nhỏ ra và chia đều cho các thành, coi như lực lượng tinh anh. Ta nghe tin Long tộc bên kia đã bắt đầu t·ấn c·ông các thành trì và khu mỏ của Hiên Viên sơn, nên có thể dự đoán rằng đội quân mà họ đưa có thể huy động để đánh chúng ta sẽ không vượt quá mười vạn.

Trần Cảnh nói xong thì mọi người lại lần nữa rơi vào tuyệt vọng. Mười vạn đấu với hai ngàn, khỏi nói cũng biết thua chắc rồi. Trần Cảnh thấy vậy thì cười nhẹ, anh lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một khẩu s·ú·n·g thu được từ bọn sát thủ lần trước và nói:

- Đừng cứ hơi tí xị mặt ra vậy, mười vạn quân này có khoảng một ngàn Phá Hư cảnh và một vạn Kim Đan cảnh là cùng còn đâu là tôm tép, không đáng nói. Chắc chắn bọn tôm tép ấy sẽ được trang bị thứ gọi là s·ú·n·g này, thứ v·ũ k·hí này chỉ cần lên đ·ạ·n, bóp cò là có thể g·iết người. Tuy vậy nhanh hỏng, sức giật lớn. Nếu là khẩu này, tu sĩ Ngọc Cốt cảnh chỉ bắn một phát cũng đã bị phản lực đập gãy xương quai xanh rồi, sao mà chiến đấu tiếp. Vậy nên bọn tôm tép ấy chỉ có thể sử dụng phiên bản yếu hơn. Tuy yếu nhưng nếu xả đ·ạ·n với số lượng lớn và liên tục cũng có thể g·iết c·hết hoang thú đấy. Ngoài ra còn có pháo lớn này nọ, hỏa lực rất mạnh. Thứ này chỉ cần người thường có học thức là dùng được, khá nguy hiểm, nhưng tính cơ động kém, có thể khắc chế được.

Phạm lão nghe vậy thì liền nói:

- Vậy hãy để đệ tử nghiên cứu và sản xuất hàng loạt thứ gọi là s·ú·n·g và pháo này, sau đó phát cho dân chúng vậy là quân số của chúng ta đã tạm thời cân bằng.

Mọi người nghe vậy thì ồ lên mừng rỡ, còn Trần Cảnh thì chỉ xì một cái rồi vung tay, một thanh phi kiếm bay ra cắt nát khẩu s·ú·n·g kia thành từng mẩu vụn trước sự kinh ngạc của mọi người. Anh nói:

- S·ú·n·g tuy tốt nhưng chúng ta là tu sĩ, cuộc chiến này vốn là để đột phá nên dùng nó để làm gì. Với lại q·uân đ·ội cũng như dân chúng của Trấn Yêu thành không phải Nhân tộc, s·ử d·ụng s·úng chính là từ bỏ sở trường và ưu thế của bản thân, việc gì mà phải khó khăn như vậy. Còn về vấn đề pháo, Phạm Minh, không phải chúng ta có thứ đó sao?

Phạm lão lúc này cũng đã bừng tỉnh, ông lập tức nói:

- Ý sư phụ nói là nó?

Trần Cảnh mỉm cười gật đầu một cách bí hiểm. Sau đó anh dẫn mọi người vào một căn hầm. Sau khi thắp sáng minh châu, khung cảnh trước mặt mọi người là một trăm cỗ máy khổng lồ, nhìn rất giống pháo của Hiên Viên sơn.

Tuy vậy phần phòng thay vì tròn thì lại là hai thanh thép chữ u thật dài, khắc chi chít phù văn. Hơn thế, thứ v·ũ k·hí này vậy mà còn được gắn thêm bánh xe, trục xoay… Xem ra tiên tiến hơn so với pháo của Hiên Viên sơn rất nhiều.

Trần Cảnh đẩy xe lên trước và nói:

- Thứ này gọi là pháo ray điện từ, nguyên lý rất đơn giản. Linh thạch bị thiêu đốt sẽ chuyển hóa thành lôi năng và tích tụ trong hai thanh thép này. Đầu đ·ạ·n chính là phi kiếm AC 1. Chỉ cần điểu chỉnh góc độ trên cái bảng bày, gạt cái cần này… Sau đó ấn nút khai hỏa vật là được. Vận tốc của phi kiếm có thể lên tới 7.242 km/h, cộng với uy lực vốn có của đồ đằng trên thân phi kiếm, nếu nó va vào mục tiêu sẽ hủy diệt môi thứ, để lại một cái hố đường kính cỡ hai trăm mét.

Trần Thừa thấy thứ này thì bủn rủn tay chân, hắn run run nói với giọng có phần phấn khích:

- Ngươi làm thứ này từ bao giờ, mà tầm bắn của nó là bao nhiêu?

Trần Cảnh ung dung nói:

- Tầm bắn tối đa khoảng hai trăm ki lô mét, ta ban đầu vốn muốn tự làm một cái bệ phóng AC 1 cho ba trăm thanh phi kiếm hôi được kia nhưng vì chi phí quá mắc nên ta mới chuyển qua làm cái này.

Lý Linh bây giờ mới lên tiếng:

- Đào Đô có biết ngươi chế tạo thứ này không?

Trần Cảnh thở dài một cái và nói:

- Biết! Chính vì vậy nên chúng ta mới có thể còn sống mà ngồi đây. Kế hoạch ban đầu của Đào Đô là dùng Nhân tộc như một cái hố phân, để vạn tộc có cớ mà chỉ trích, đoàn kết lại với nhau. Nhưng sau khi ta tạo ra nó, có lẽ nhờ vậy họ đã thay đổi ý định nên mới có chuyện các tộc đánh nhau loạn cả lên như bây giờ. Ta đoán họ thấy chúng ta có giá trị hơn là mấy tộc nhỏ nhỏ kia đi, chỉ cần chúng ta không ngừng chứng minh giá trị của mình, thì sẽ không bị g·iết thịt như s·ú·c· ·v·ậ·t. Làm c·h·ó cảnh thì phải luôn luôn vẫy đuôi làm hài lòng chủ, chủ có mắng, có đ·ánh đ·ập thế nào thì cũng vẫn phải vẫy đuôi, như vậy mới sống được.

Lý Linh Nghe thế thì thở hắt ra một hơi, nàng than:

- Vì một trăm khẩu pháo ray điện từ này mà Đào Đô định dồn chúng ta vào chỗ c·hết sao. Một trăm khẩu pháo này dù có mạnh đến vậy thì cũng đâu đấu lại mười vạn quân toàn là tu sĩ kia chứ.

Trần Cảnh cũng bắt đầu cảm thấy tủi thân cho cái thân phận c·h·ó cảnh của mình, anh hít sâu vào một hơi và nói:

- Kệ đi, dù sao thì bọn họ chưa có ý định g·iết chúng ta là may rồi, đây tuy là tử cục nhưng vẫn có một cơ hội để cầu sinh. Nếu họ muốn g·iết chúng ta thì ngay từ đầu đã gắn cho chúng ta tội phản loạn và bảo tiểu lão sư đến g·iết chúng ta rồi, dù sao ông ấy cũng là Thần Đao Cửu Vĩ, được Đào Đô cử làm người giá·m s·át đặc biệt của Thần Nông các mà.

Mọi người nghe vậy thì cũng cảm thấy có lý, Đào Đô muốn g·iết họ thì đâu cần phải rườm ra như vậy, chắc hẳn là trong truyện này có uẩn khúc gì đó, hoặc có thể họ cũng chỉ là cái mồi câu nhỏ để Đào Đô bắt con cá lớn mà thôi. Nếu thực như vậy, vào lúc nguy nan hẳn là sẽ có người tới cứu trợ. Nghĩ vậy, khuôn mặt xám xịt của mọi người đã hồng hào hơn rất nhiều.

Chương 82: Nhiệm vụ bất khả thi