Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 1 - Biến cố ngư thôn

Chương 1 - Biến cố ngư thôn


Nắng- Gió-Cát-Lưới. Là những sự vật có thể nói là những người bạn không thể thiếu của những người dân nơi đây. Nơi đây được gọi bằng một tên quen thuộc mà dân dã- ngư thôn. Hôm nay vẫn như mọi ngày, vẫn là lớp sương dày đặc ôm ấp làng chài đang dần tan ra bởi tia nắng ấm áp. Đầu tiên chỉ nhẹ nhàng xuyên qua tạo những lỗ li ti rồi dần dần lớn ra và cuối cùng là cả một vùng ánh nắng. Những ngôi nhà gỗ đơn sơ cũng dần hiện ra tràn đầy sức sống và cánh cửa bắt đầu lạch cạch mở ra. Duy nhất có ngôi nhà to nhất, đẹp nhất nằm ở trung tâm, tịnh không một tiếng động. Tiếng xôn xao phá tan bầu không khí yên ắng của sương sớm. Trong nắng mai những tấm lưới mộc mạc nằm yên trên sào lấp lánh như những hạt muối biển đã được những người đàn ông vạm vỡ mang ra khơi. Ai cũng tươi tỉnh như mong chờ một ngày bội thu. Ngư dân từ ngàn năm sinh sống ở đây vốn cách xa thế giới bên ngoài nên dù muốn cho con em đi học cũng vô cùng khó khăn. Thêm vào đó, họ muốn sống một cuộc sống bình yên hơn là đi vào giang hồ đầy bon chen hiểm nguy . Hầu hết những con người ở đây đều dạn dày sóng gió với công việc ra khơi hằng ngày. Ở đây có một người đàn ông không bao giờ đi đánh cá có lẽ vì chàng không biết đánh cá hay công việc chính của chàng là dạy học.12 năm trước, chàng cùng vợ con mình tới đây và giúp đỡ người dân nơi đây từ việc trồng rau, đan lưới, chữa bệnh...Biết chàng học rộng tài cao nên mọi người quyết định để chàng dạy học cho lũ trẻ và gọi chàng bằng một cái tên thể hiện sự tôn kính là lão sư mong rằng lũ trẻ sẽ sớm thành tài. Nơi chàng dạy học là 1 ngôi nhà khá chắc chắn và đẹp, nằm chính giữa thôn .Những người dân nơi đây cũng đẵn những cây gỗ cao nhất, chắc nhất đẹp nhất để xây một ngôi nhà để thể hiện niềm hiếu học và tôn kính đối với chàng. Họ mời chàng ở lại ngôi nhà đó nhưng chàng khước từ rồi tự mình xây một ngôi nhà tuy mộc mạc nhưng sạch sẽ và ấm áp tình người. Trông chàng vô cùng khôi ngô tuấn tú: mắt phượng, mày tằm trán cao cằm nhọn môi đỏ….Tóm lại bề ngoài của chàng giống như một viên ngọc, giống với tên của chàng- Mạc Thiên Ngọc. Năm nay chàng đã 34 tuổi nhưng dung nhan không khác gì với 12 năm trước chỉ khác là tóc đã lấm tấm sợi bạc. Không ai biết chàng đến từ đâu chỉ biết rằng chàng không hại họ mà còn rất tốt với họ. Thế là quá đủ rồi.

Cửa lớp học mở. Học sinh đã tới đầy đủ. Chàng đã giở sách, cả lớp bắt đầu học. Vừa lúc ấy có một người phụ nữ dáng vẻ khẩn trương nhưng vẫn không giấu nổi nét cung kính vào nói với Mạc Thiên Ngọc :

_ Lão sư ơi. Có một người nam nhân muốn gặp người.

Mạc Thiên Ngọc khẽ gật đầu “vâng” rồi quay xuống lớp dặn học trò học bài sau đó ung dung bước ra khỏi lớp. Học sinh ở đây nhỏ nhất 10 tuổi, lớn nhất là 15 tuổi, vốn là độ tuổi hiếu động nên bàn luận xôn xao. Một cô bé xinh xắn mặc hồng y, tóc buộc bím hai bên, nhìn vừa đáng yêu vừa tinh nghịch, quay xuống góc cuối lớp, hướng đến một cậu bé hỏi:

Chương 1 - Biến cố ngư thôn