Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Huyết Tiêu
Unknown
Chương 10 - Giải cứu Cửu Vĩ hồ
Từ trong bóng tối hiện ra hai thân ảnh khi nãy, một hắc y nhân, một hồng y nhân. Hồng y nhân vừa nói vừa dùng tay phủi đất cát trên quần áo, khuôn mặt trắng ngần xinh đẹp cũng lấm lem không ít. Người cười vừa rồi không ai khác là Kỷ Nhược Yên, cô nàng bĩu môi:
- Cỡ như các ngươi làm sao động được vào Tà quân chứ. Nực cười.
Bốn đệ tử thất thanh la lên:
- Hai ngươi còn sống. Các người làm sao thoát ra được kiếm trận. Tốc độ của nó quá nhanh.
- Không giấu gì các ngươi. Chúng ta vừa đáp xuống đất, liền biết các ngươi chuẩn bị tung ra đạo kiếm khí tiếp theo nên dùng hết tốc lực mà nhảy sang hai bên. – Kỷ Nhược Yên cười nói.
- Nhưng đạo kiếm khí còn lan rộng ra xung quanh, chẳng lẽ các ngươi không bị ảnh hưởng gì sao? – Đệ tử đứng hành Thổ thắc mắc.
Kỷ Nhược Yên lắc lắc đầu:
- Các ngươi nên biết rằng Tà quân chúng ta không chỉ biết g·i·ế·t người, chúng ta còn biết bảo vệ mình nữa. Chúng ta còn tu luyện cả công pháp tăng sức phòng thủ. Muốn g·i·ế·t được người khác, trước tiên mình phải sống đã. Chẳng phải sao?
Phụt. Dây kim tuyến của Kỷ Nhược Yên như kim xà xiên qua cổ họng của đệ tử hành Thổ, hắn chỉ kịp rú lên một tiếng đau đớn rồi ngã lăn ra đất, tắt thở. Ba người còn lại mặt cắt không còn giọt máu nhưng vốn là đệ tử của môn phái lớn mạnh, họ cầm chắc vũ khí, định lao lên tấn công Kỷ Nhược Yên.
Tinh. Mục Vô Nhân đánh đàn bắn ra đạo hoàng âm khiến cả ba ngã chổng vó, lồng ngực nhộn nhạo phun ra búng máu đỏ thẫm.
- Trung Sơn là một tên ngu ngốc, hắn biết trúng độc âm của ta mà còn bảo các ngươi dùng Ngũ Hành trận. Hắn huy động tiên khí càng nhanh càng mạnh thì độc xâm nhập vào tâm càng nhanh. Sao hắn không rút lui cơ chứ? – Mục Vô Nhân thở dài vẻ nuối tiếc nhưng lại nói bằng giọng mỉa mai.
- Đệ tử Tản Viên môn dù c·h·ế·t cũng không bao giờ bỏ chạy. – Cả ba người đồng thanh dù khí lực đã gần cạn kiệt nhưng khí điệu vẫn hùng hồn.
Đệ tử hành Mộc khe nheo mày:
- Khoan đã. Độc âm… Âm độc cầm công pháp… Không lẽ ngươi là…
Tinh. Không đợi hắn nói hết câu, Mục Vô Nhân đã cho cả ba cái đầu lìa khỏi cổ, máu tươi phun ra xối xả.
Kỷ Nhược Yên cong cớn:
- Ngươi độc ác hơn ta tưởng. Sao ngươi không để hắn nói hết câu. Sợ bại lộ thân phận à?
Mục Vô Nhân hừ lạnh một tiếng rồi quay sang nhìn mặt hồ cuồn cuộn sóng và đám khí đen từ mặt hồ bốc lên. Kỷ Nhược Yên nói:
- Cửu Vĩ hồ đúng là Cửu Vĩ hồ. Đạo hạnh đã cao mà sát khí xem chừng còn nặng hơn.
Mục Vô Nhân xem như không nghe thấy, vẫn lặng im điều tức khí thở. Có vẻ để chống lại Ngũ Hành trận, hắn đã mất khá nhiều sức. Kỷ Nhược Yên lại tiếp tục nói:
- Ta nghe nói nước ở đây rất trong, rất thơm. Tắm ở đây không những tốt cho da mà còn giữ được tuổi xuân. Nếu không sợ luồng tà khí này thì ta cũng muốn thử một lần.
Cô nàng bất giác cười rộ lên vì sung sướng. Trông cô nàng không khác gì một đóa hoa lan trắng tinh khiết đang nở trong màn đêm u tối. Bất kì người nào nhìn thấy cô nàng không khỏi vác quỷ đặt vào tim mình. Nhưng đứng cạnh cô nàng là Mục Vô Nhân. Hắn là nam nhân mà lại không động tâm, lạnh lùng nói:
- Chúng ta chỉ còn nửa canh giờ. Bắt đầu thôi.
Kỷ Nhược Yên khẽ lườm. Cô nàng và Mục Vô Nhân vốn chức vị ngang nhau, đều là phó Tà chủ. Lần này, nếu Ngọc Diện Tà quân không nói mọi việc nghe theo Mục Vô Nhân thì không chừng cô nàng sẽ giận dỗi mà bỏ đi. Bàn tay búp măng, trắng trẻo của cô nàng khẽ phất, dây kim tuyến bay ra mặt hồ, chính lúc nó chuẩn bị rơi xuống hồ thì bỗng dừng lại, tỏa ra hồng quang. Kỷ Nhược Yên hai tay bắt chéo nhau, kim tuyến tạo thành hình xoắn ốc, dựng lên trời. Cô nàng tiếp tục đưa tay trái ra thành chưởng, ngón trỏ, ngón giữa của tay phải đưa ra chỉ xuống mặt hồ, thuận thế vung cánh tay phải lên đỉnh đầu hô:
- Lên.
Cả người cô nàng phát ra hồng quang sáng rực. Nước trong hồ như nghe lệnh cô nàng, từng cuộn, từng cuộn theo lỗ hổng của đường xoắn ốc đi lên, lao vút lên bầu trời đen ngòm. Kì lạ là tà khí không theo nước đi lên mà còn lơ lửng trên không.
Trán của cô nàng đã bắt đầu xuất hiện những giọt mồ hôi, mặt mày nhăn lại, không còn cười nổi nữa. Đây là một việc quá sức tưởng tượng. Vừa dùng đạo hạnh hút nước từ dưới hồ lên, vừa dùng đạo hạnh giữ nước không bị chảy xuống. Hơn nữa, vừa rồi giao đấu với năm đệ tử Tản Viên đã hao tổn không ít nguyên khí. Đạo hạnh của cô nàng tuy cao nhưng dù gì cũng vẫn là cô bé mười lăm tuổi, sức chịu đựng có hạn. Nước cứ cuồn cuộn chảy ngược lên, phong độ của cô Kỷ Nhược Yên lại đang đi xuống, tưởng chừng như sắp bỏ cuộc.
Mục Vô Nhân đằng sau khẽ đặt tay lên vai trái của Kỷ Nhược Yên, cả người phát ra hoàng quang bao phủ. Sắc mặt của Kỷ Nhược Yên hồng hào hơn, cô nàng khẽ nguýt dài:
- Ngươi hơi chậm chạp đấy.
Mục Vô Nhân không nói không rằng, Kỷ Nhược Yên cũng im miệng. Cả hai người cùng tập trung nhìn cột nước đang cao dần, cao dần, tưởng chừng cao đến chín tầng mây. Cột nước cao bao nhiêu, nước trong hồ rút bấy nhiêu. Chừng cạn chén trà, nước trong hồ đã cạn, cột nước dã cao ngất trời, nhìn mỏi mắt không thấy đỉnh. Dưới đáy hồ hiện ra một con hồ ly có chín cái đuôi với bộ lông trắng muốt. Nó đang nằm ngủ, hơi thở đều đặn. Dường như nó đã ngủ lâu lắm rồi.
Từ bộ lộng trắng của nó tỏa ra tà khí đều đặn như hơi thở của nó vậy. Hai chân trước và hai chân sau bị xích lại. Trên mỗi cái xích còn dàn một lá bùa. Trên đỉnh đầu nó cũng dán một cái tương tự. Kỷ Nhược Yên nhìn nó, đôi mắt sáng rực lên, hét to:
- Ra tay nhanh lên.
Mục Vô Nhân buông tay khỏi vai Kỷ Nhược Yên, lao xuống đáy hồ, nhanh như cắt giật lá bùa trên đầu hồ ly. Hồ ly mở đôi mắt mèo hẵng còn mệt mỏi, lộ vẻ buồn ngủ, miệng ngáp dài một cái. Trong lúc đó, Mục Vô Nhân đã lấy một lá bùa màu tím trong áo đặt lên đỉnh đầu hồ ly. Ngón tay trỏ vẽ đồ hình kì lạ lên tấm bùa. Những hành động đó diễn ra trong tích tắc. Tấm bùa phát ra ánh sáng quỷ dị, dần dần thu nhỏ đến khi chỉ còn lại là một dấu chấm màu tím nhỏ giữa trán của hồ ly. Sau đó, hắn lộn vài vòng ra phía sau, người đứng thẳng lên, tay nâng Hắc Tâm cầm, gẩy:
- Tinh, tinh, tinh, tinh.
Bốn tiếng đàn mang theo toàn bộ tu vi còn lại của hắn bao nhiêu năm tích lũy. Bốn tiếng đàn như bốn nhát đao xé gió, bay đến chém rơi bốn lá bùa trên bốn sợi dây xích. Xong xuôi, hắn lại nhanh như tên bắn lao thẳng lên bờ. Đặt chân xuống đất, hắn thấy Kỷ Nhược Yên mồ hôi như tắm, khuôn mặt trắng bệch, hô hấp khó khăn, khóe miệng khẽ rỉ máu, chân tay run rẩy. Cô nàng hô lên:
- Thu.
Tức thì, dây kim tuyến đang giữa không trung bay lại, chui tọt vào ống tay áo của cô nàng. Kỷ Nhược Yên ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển, đôi mắt mệt mỏi nhìn cột nước đang ào ào đổ xuống như thác chảy mùa lũ.
Ào. Ào. Một vài giọt nước rơi vào khuôn mặt Kỷ Nhược Yên khiến cô nàng cảm thấy khoan khoái. Cô nàng nói trong từng hơi thở:
- Vừa kịp nửa canh giờ. Ta sắp c·h·ế·t mất thôi. Tản Viên môn tạo ra năm lá bùa lợi hại thật. Bảy thành hỏa hầu còn lại của ta cũng không thắng lại nó. May mà có ngươi.