Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 53: Chuyến du lịch và thăm đền thờ
Điều làm Leon thắc mắt là làm thế quái nào dị giới lại tồn tại cổng torii cơ chứ ?!
“Phù !” Leon thở hắt ra.
Thấy bọn họ đã cầu nguyện xong, cô bé vu nữ đứng bên cạnh liền chìa tay ra, trên tay cô là 3 chiếc túi.
Artermia gật đầu:
“Sao hình dáng kỳ lạ thế nhỉ ?” Mở ra thứ bên trong, Leon ngắm nghía một hồi liền khó hiểu gãi đầu.
“Đây là bùa đặc biệt đến từ bổn đền gửi tặng cho mấy vị khách, mọi người hãy nhận lấy xem như quà kỷ niệm nhé.” Cô bé gật gù đắc ý.
Có lẽ là một loại trực giác cũng nên…
Đến nơi khi trời chập tối, sau khi tất cả các học viên cất hành lý thì đều như ong vỡ tổ tràn về khắp nơi trong thị trấn.
Chưa kể đến nhà trường đã báo trước nội dung thi thực hành chính là vượt qua tầng 10 Dugeon “Mê cung ngầm học viện” vậy thì họ cũng chỉ còn cần lo lắng mỗi phần thi lý thuyết mà thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cầm ra một đồng bạc, Ophelia quăng vào hòm công đức và chắp tay cầu nguyện. Leon cũng lấy ra túi tiền và cầm ra một đồng bạc bỏ vào.
“Chúng ta sẽ có 1 chuyến tham quan du lịch kéo dài hai ngày ba đêm, 8 giờ sáng mai sẽ xuất phát, các em chuẩn bị đi nhé. Được rồi, các em có thể ra về.”
Nhưng tình hình này đúng là nó không chỉ đặc biệt một cách binh thường…
Tuy khá xa nhưng thị trấn này lại là một điểm du lịch cực kỳ nổi tiếng, dù sao chỉ cần cái danh “nơi Anh Hùng sinh ra” thì cũng đã đủ để nơi này trở nên cực kỳ có giá trị rồi.
“Leon-san, cậu cầu nguyện điều gì thế ?” Nói xong chợt cô giật mình rồi bối rối giải thích:
“Etou… cầu nguyện ?” Ophelia tỏ ra tò mò.
“Biết thế mình đã không đi.” Hắn oán thầm.
Tất cả học sinh đã thành quần kết đội tập hợp trước cổng trường.
Chợt Leon lắc đầu.
Hôm nay, Leon lại nhàm chán ngáp dài trong tiết học, còn cô bạn Ophelia-san thì lại đang rất nghiêm túc ghi chú những gì giao viên đang dạy. Đống ghi chú dày đặc đến nỗi nhìn như một cái ma trận.
Leon chỉ ngồi nghệch mặt ra.
Leon tuy không tin tưởng vào mấy thứ hư cấu này nhưng cũng không ngại thử. Còn hai cô gái bên cạnh thì lại đang rất nóng lòng muốn thử.
“Thật ra bỏ bao nhiêu cũng không quan trọng đâu, quan trọng là lòng thành thôi.”
Đó là lý do tại sao bọn họ phải học lễ nghi, phải cư xử như một quý ông và còn phải tổ chức các bữa tiệc trà xa xỉ. Chuyến đi chơi lần này cũng là cơ hội hiếm có để các bạn nam tìm đối tượng, dù sao nó bao gồm cả các senpai năm 2 và năm 3.
Cả ba người làm theo hướng dẫn, rửa tay, rung chuông, bỏ tiền.
Bỏ qua Ophelia đang cố gắng hoảng loạn giải thích, Leon mỉm cười:
“Mình đã cầu nguyện tất cả bạn bè và người thân của mình được hạnh phúc.”
Hiển nhiên cả hai người kia cũng không phải đối.
“Bùa á ?” Artermia cũng là lần đầu nhìn thấy thứ như thế này.
Đang đi lang thang không mục đích, hắn đột nhiên nghe được ai đó gọi mình.
Cả ba người cũng không khách sáo mà nhận lấy. Cầm trên tay Leon cảm giác được chút trọng lượng, có vẻ trong túi không phải chỉ là một tờ giấy như hắn nghĩ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dẫn theo đoàn người đông đảo, mấy vị giáo viên dẫn đội dắt theo học sinh lớp mình ồ ạt tiến về phương hướng ma pháp trận dịch chuyển như một dòng lũ.
Không phụ sự kỳ vọng từ một trong những học sinh có học lực cao nhất lớp.
Dễ hiểu thôi, họ là lớp tinh anh mà, dù đã trải qua nhiều kiểm tra khắc nghiệt nhưng danh sách thành viên lớp vẫn chưa từng biến động qua.
Vì nhóm hoàng tử đã bị cấm túc ở nhà cho đến cuối tháng này, nên hiện tại xung quanh cô nàng Army đang có những vị trí trống, từ bên ngoài nhìn vào cứ như cô gái này đang bị cả lớp cô lập vậy. Mặc dù sự thật là do không ai dám ngồi vị trí “đặc thù” của nhóm 4 anh chàng ngự lâm.
Ban đầu thị trấn có một cái tên khác, chỉ là sau khi Anh hùng Carl hoàn thành hành động vĩ đại thống nhất đại lục thì thị trấn này cũng đổi tên thành Carl, tên của anh hùng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi trải qua kỳ nghỉ dài có vẻ cô nàng đã phấn chấn trở lại và quên việc của tên hoang tử nào đó, dù không biết là cô ấy quên thật hay đang cố giả vờ, nhưng tóm lại Leon cũng vui vẻ khi bạn của hắn đã vượt qua được cú sốc.
Vỗ tay ra hiệu cả lớp im lặng, Claudie-sensei nói tiếp:
Hơi suy nghĩ một chút, Leon cũng không phản đối mà gật đầu.
Quả nhiên cô giao canh giờ rất chuẩn, vừa kịp nói hết câu thì chuông báo ra về cũng reo lên.
Cô cũng thường xuyên đến cùng Ophelia bắt chuyện, mà hiển nhiên đã bắt chuyện với cô nàng kia thì Leon cũng sẽ bị lôi vào cuộc. Dù sao bọn họ cũng đã thành bạn rồi mà.
Khi tất cả học sinh đều đã dồn sự chú ý về mình, cô giáo hơi đẩy kính mắt nói:
Dĩ nhiên hắn có muốn hay không thì cũng phải leo thôi, vì hai cô gái kia đã kéo hắn theo rồi.
“Không hổ là cậu.”
“Gì đây ?” Leon thắc mắc.
“Chào mừng các vị, mọi người đến cầu nguyện đúng không ?” Một cô bé ăn mặc theo phong cách tương tự vu nữ ở thế giới trước đột ngột chui ra và đặt câu hỏi.
“Mọi người thấy phía trước không ? Đó là khu cầu phúc, mọi người cần rửa tay bằng nước ở chiếc thùng được đặt kế bên, rung chuông, sau đó bỏ tiền vào hòm công đức và cầu nguyện. Bất cứ ước nguyện gì cũng được, tình duyên, tài lộc hay sự nghiệp đều có thể… Đền chúng tôi nổi tiếng linh nghiệm đấy.”
“Chậc, hai cậu có vẻ thân nhau quá nhỉ ?” Leon liếc mắt.
Vừa có một kỳ nghỉ dài, bây giờ lại có chuyến du lịch ? Kỷ cương đâu ? Tinh thần học tập đâu ?
“Mình… mình còn tưởng phải quăng càng nhiều càng tốt chứ… nói thật hôm nay mình không mang nhiều tiền mặt…”
Lời của Leon đã khiến Ophelia đỡ bối rối hơn, cô thở phào:
“Mọi người có thích chúng không ?” Cô bé híp mắt vui vẻ hỏi.
Chào tạm biệt cô bé vu nữ, bọn họ cũng trở về khách sạn, kết thúc một ngày chuyến du lịch tại đây. (đọc tại Qidian-VP.com)
30 phút sau…
Leon bởi vì sở hữu khả năng ghi nhớ siêu phàm nên hắn thường không quá quan trọng việc ghi chép, dù sao hắn có thể nhớ rất nhanh cho dù chỉ lật qua vài lần.
Trong khi đó Ophelia chỉ im lặng nhìn Leon với ánh mắt lấp lánh.
“Cậu định đi đâu thế ?” cô gái tò mò hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thế giới này kỳ lạ thật đấy !
Chỉ là trong lòng hắn không hiểu có một cỗ bất an.
Không ít bạn học tỏ ra khá tò mò với mối quan hệ của bọn họ. Nhưng mặc cho bọn họ có nghĩ vỡ đầu cũng sẽ không nghĩ ra, và Leon cũng sẽ không rảnh đi để ý sự tò mò của họ.
Leon tách khỏi nhóm người và một mình đi du ngoạn, hắn cũng muốn biết là thế lực thần kỳ nào có thể khiến một nơi như thế này trở thành quê hương của Anh Hùng.
“Vâng, cảm ơn rất nhiều.” Leon cùng hai cô gái gật đầu cảm ơn.
Nó không gây mệt mỏi về thể xác, nhưng là một sự tra tấn cho những người vừa ăn no.
Những ánh đèn chiếu sáng mỗi con phố, và vô số các sạp hàng đủ thể loại.
Thay vì là một tờ giấy, nó lại là thứ tương tự như móc khóa trang sức hơn. Của hai cô gái là một ngôi sao 6 cánh với viên ngọc ở trung tâm, Artermia là màu lam, trong khi Ophelia là màu trắng, còn của Leon lại là thứ có hình dạng giống như một thanh kiếm mini.
Thật ra hắn cũng đoán được nguyên do.
Trên ngọn núi cao nhất của thị trấn Carl có một đền thờ.
Nghĩ lại thì khu vực này nằm ở nơi giao giới với Cộng Hòa Cetraln, nếu có chuyện gì xảy ra thì quân tiếp viện căn bản không tới kịp.
“Mình chỉ tò mò thôi, cậu không nói cũng không sao đâu. Nghe nói nếu điều ước nói ra sẽ không còn linh nghiệm…”
Đích đến của chuyến du lịch lần này là một khu vực xa xôi, nghe đồn đây là nơi mà Anh hùng đã xuất sinh. Nó nằm cách Vương đô khoảng 1200 Km về phía tây.
Ophelia ở bên cạnh vẻ mặt cứng đờ lắp bắp:
Các giáo viên chỉ biết nhìn theo và than thở.
---------------------------
Có lẽ Leon cũng nên đề phòng một chút.
“Hì hì…” Ophelia cười vui vẻ khoác lấy tay Artermia.
“Nói ra cũng không sao, dù sao đây không phải chuyện gì bí mật.” Nhìn qua hai cô gái, Leon nói:
Leon cũng không rảnh đi phỏng đoán tâm tư của cô gái này, chỉ là không hiểu sao hắn luôn cảm thấy có chút bất an.
Vì là một địa điểm du lịch nên dù là ban đêm thị trấn cũng vô cùng náo nhiệt.
Trong khi đó Artermia chỉ nghi hoặc hỏi lại:
Về phần người có học lực cao nhất lớp không còn ai khác ngoài Artermia. Kỳ thi cuối tháng 2 cô ấy đã thanh công lấy lại ngôi vị hạng nhất toàn trường, đặt song song với Leon.
Muốn đến nơi không thể trực tiếp đi bằng pháp trận dịch chuyển, vì thị trấn này nằm ở trong phạm vi Cộng Hòa Cetraln. Đám người chỉ có thể dịch chuyển đến 1 thị trấn gần đó rồi thuê xe ngựa đến nơi.
Đền thờ thật ra không có gì quá mức đặc biệt, hai bên là 2 bức tượng một loài c·h·ó nào đó, trung tâm khuôn viên dựng lấy một bức tượng lớn của một chiến binh hai tay chống kiếm mang theo vẻ oai nghiêm, chắc là tượng của anh hùng rồi.
Nhưng tới đoạn này cả đám liền trở nên lúng túng. Nguyên nhân là do Artermia sau khi tìm kiếm một lúc liền lôi ra trên người 5 đồng Jelly bằng vàng và thảy hết vào.
Ngoài quan hệ của ba người Leon, còn có một chuyện khác tương đối đáng lưu tâm.
Với việc tất cả các chi phí đều có thể tiến hành quẹt thẻ, rất ít ai mang theo tiền mặt trên người là chuyện bình thường.
“Chà, ăn xong lại phải tiến hành vận động à…” Nhìn lấy các bậc thang lên đỉnh núi, Leon có ảo giác rằng mình bắt đầu đau bụng.
“Này các em, nhớ đừng đi đâu quá xa đấy !” Cô Claudie hét lớn theo bóng của đám học sinh lớp mình.
Biểu cảm trên mặt Leon mang theo sự bất lực.
Biểu hiện của Army cũng trở nên trầm lắng hơn, thỉnh thoảng vô tình Leon cũng bắt gặp cô ta liếc về phía bàn của mình. Và nếu tình cờ bị trông thấy thì cô nàng sẽ mỉm cười và gật đầu với hắn làm Leon không hiểu ra sao.
Quả nhiên đúng như đầu năm lúc vào học cô đã nói nhỉ ?
Nếu ở trường hợp bình thường thì ngược lại Leon cũng không lo lắm, nhưng có một vài tin đồn rằng khoảng 1 năm nay quan hệ của Vương Quốc cùng nước Cộng Hòa đang trở nên rất căng thẳng.
Giáo viên vừa nói dứt câu, đám học sinh liền la hét um sùm.
Cô bé vu nữ chào hàng một cách nhiệt tình, nhìn không khác gì bọn bán hàng đa cấp.
Cả ba im lặng tiến hành cầu nguyện.
Có lẽ là do hắn đa nghi cũng nên, cảm giác như hắn sắp có chứng vọng tưởng bị hại luôn rồi.
Nhưng Ophelia bị hỏi lại cũng trở nên bối rối.
Mà dù có xảy ra vấn đề gì, hắn đoán cũng không cần phải lo lắng. Ngoại trừ Claudie-sensei, vẫn còn có 2 vị giáo viên khác và một giáo viên dẫn đội, cấp độ của bọn họ đều là 95 trở lên, hẳn sẽ không phát sinh sự cố an toàn nào đâu.
Xoay người lại, quả nhiên không ngoài Leon dự đoán, là Ophelia, cô đang đi tham quan cùng con gái Công tước.
“Vậy đi chung với bọn mình thì sao, bọn mình đang định đi đến ngôi đền trên núi.” Artermia hỏi.
“Vì còn nửa tháng nữa là đến bài thi cuối kỳ, như thường lệ, hằng năm vào cuối thời gian này nhà trường sẽ tổ chức 1 chuyến du ngoạn cho các em để giải tỏa căng thẳng.”
“H-Hể ? Phải bỏ nhiều tiền vậy sao ?”
Hôm sau…
Sau khi hoàn tất, Ophelia lại hiếu kỳ hỏi dò:
Cô bé vu nữ đứng quan sát cũng gật đầu tán thành.
Dù sao lần trước hắn đã đại diện Artermia đấu với Hoàng tử và dành chiến thắng, vậy mà cô gái này lại tỏ vẻ không hề để tâm. Sự rộng lượng bất hợp lý này là một điểm rất đáng ngờ !
Chương 53: Chuyến du lịch và thăm đền thờ
“Bên trong hình như có đồ này, chúng ta cùng mở ra chứ ?” hắn đưa mắt hỏi dò.
Hiện tại đã là giữa tháng 3, khoảng cách thi cuối kỳ diễn ra chỉ còn lại nửa tháng. Tuy thời gian không còn nhiều nhưng ngược lại lớp A gần như không ai có vẻ lo lắng.
Vậy mà nhà trường vẫn dám chọn chỗ này làm điểm đến cho chuyến du lịch, không rõ họ đang nghĩ gì nữa.
Artermia và Ophelia đi bên cạnh Leon, bọn họ đều mặc thường phục và tỏ ra cực kỳ hứng khởi với các gian hàng xung quanh.
Giọng nói quen thuộc này…
Sau khi qua cổng Torii, bọn họ đã tiến vào khuôn viên đền.
Tiện đường đi lên núi, nhóm bọn họ cũng đã mua được không ít đồ ăn vặt.
Về phần tên ban đầu của nó là cái gì đã không ai còn nhớ rõ nữa.
“Mong ước muốn của mọi người đều sẽ thành hiện thực nhé.”
“Leon-san.”
“Rõ !”
Tuy nói đây là học viện, nhưng đây cũng là nơi để các quý tộc tìm bạn đời, nếu nhà trường không tạo cơ hội cho các học viên thì mọi người sẽ rất khó khăn.
Ophelia cùng Artermia trao đổi ánh mắt, sau đó cô cười nói:
Gần cuối tiết học, Claudie-sensei đột nhiên gõ bảng để thu hút sự chú ý.
Đường lên đỉnh núi là 100 cấp bậc thang, nhìn thì không bao nhiêu nhưng mới ăn vặt xong khiến Leon không quá thích ứng khi phải leo thang bộ kiểu này, nhất là nó còn nhiều bậc như vậy…
“Nhiều lắm sao ? Mình tưởng quyên góp cho đền thờ thì bấy nhiêu là chuyện bình thường ?” Đúng thôi, nhà công tước đâu thiếu tiền, và hiển nhiên đối với cô nàng này thì mấy đồng tiền đúng là tiền lẻ.
Không còn cách nào, Leon nói:
“Không biết nữa, mình chỉ đi dạo quanh thôi, vẫn chưa nghĩ ra cụ thể nên đi đâu.” Leon lắc đầu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.