Kẻ Bắt Cóc
否极泰来
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7
“Ơ kìa, mẹ!” Tần Lãng có chút sốt ruột.
Nói xong họ rời đi.
Đột nhiên một thông báo WeChat vang lên.
“Lâm Thư.”
Giá Hàm hai mắt đỏ hoe, ôm lấy tôi: “Chúng ta nghĩ cách khác, sẽ luôn có cách thôi!”
“Đúng vậy.” Anh ta im lặng một lúc “Nói thật, anh rất tò mò, sao em không trực tiếp t·ố·n·g· ·t·i·ề·n Tần Lãng mà lại muốn t·ố·n·g· ·t·i·ề·n chú Tần?
Anh ta bỏ đi sau khi nói điều đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hahaha, con trai ngoan!” Đột nhiên một người phụ nữ trung niên mặc sườn xám đỏ rất có khí chất từ ngoài bước vào, tươi cười nói: “Nói, con có bạn gái từ lúc nào?
Viên cảnh sát sửng sốt một chút, sau đó nghi ngờ nhìn tôi với Tần Lãng.
Tôi biết đây là một loại thuốc chống trầm cảm.
Tôi cùng Lâm Thư xem phim hoạt hình, có lẽ bởi vì thằng bé bị bệnh nên đã sớm ngủ thiếp đi.
“Là sao?”
Trong tích tắc, tôi như rơi xuống hầm bang.
Tôi kiểm tra số dư trong thẻ ngân hàng của mình, chỉ còn lại đúng 20.000 tệ.
Vậy là chú Tần chưa bao giờ nhận được hơn mười bức thư t·ố·n·g· ·t·i·ề·n của tôi.
Tôi bật khóc: “Tớ không có 500 vạn, c*̃ng không bao giờ tống được 500 vạn nữa rồi!”.
Khoe mắt tôi ươn ướt: “Tần Lãng…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi đến quầy thanh toán, dự định thanh toán các hóa đơn y tế còn nợ mấy ngày hôm nay.
Mặt khác, tôi sợ rằng càng ở bên anh ấy lâu, tôi càng không muốn rời xa anh ấy …
“…”
Với vẻ mặt nghiêm trọng, cậu ấy đưa cho tôi danh sách cần kiểm tra c*̉a Lâm Thư: “Tình trạng của em cậu ngày càng tệ, thằng bé phải ghép thận càng sớm càng tốt.”
Tần Lãng mời tôi c*̀ng đi ăn tối, nhưng tôi từ chối. Một mặt tôi phải quay lại chăm sóc Lâm Thư, mặt khác …
Nhưng tôi không ngờ nhân viên thu phí lại nói có người đã thanh toán chi phí y tế với phí phẫu thuật cho ca ghép thận của Lâm Thư rồi! (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi nhìn xuống, thấy trên hộp thuốc có ghi Fluoxetine Hydrochloride Capsules.
Cos … cosplay?!
Sau khi Tần Lãng cảm thấy khá hơn, chúng tôi đến đồn cảnh sát lập biên bản.
Anh ta thở dài vỗ vai tôi: “Tần Lãng anh ấy… hiện tại anh ấy rất cần em.”
Tôi ngắt lời cậu ấy “Tớ không tống được 500 vạn”
Tôi lắc đầu: “Không phải, bác gái. Tần Lãng tính tình rất tốt, anh ấy chỉ là vừa mới ốm dậy. Hơn nữa bác sĩ Triệu cũng nói rất có hy vọng chữa khỏi mà.”
Bác sĩ Triệu xen vào: “Tôi ở đó, tôi có thể làm chứng, hai vợ chồng nhỏ này đang chơi trò nhập vai đó, các anh còn không biết cái gì mà xen vào!”
Công an đã phê bình và giáo d·ụ·c chúng tôi: “Mấy cặp đôi bày trò yêu đương lãng mạn chúng tôi không cấm, nhưng có điều phải chú ý an toàn. Đừng lên núi, sông, biển, hay mấy chỗ tương tự … để tìm kiếm k*ch th*ch. Được rồi, không làm phiền các vị nữa. Các vị nghỉ ngơi cho tốt. ”
Tôi nói: “Tần Lãng, cám ơn anh.”
Em đừng sợ, đừng lo nữa, nửa đường anh có ghé về nhà mà, cảnh sát sẽ không nghi ngờ đâu. Em cứ nghĩ mà xem, con tin làm sao có thể chủ động quay lại với kẻ b·ắ·t· ·c·ó·c được cơ chứ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“…”
Tôi trả lời: “Anh không buồn em sao? Hồi đó em đã trói anh mà.”
Anh nhẹ nhàng sờ sờ đầu tôi: “Không có gì, mầm đậu nhỏ.”
—-
Tôi hỏi anh ta “Bác sĩ Triệu, có phải Tần Lãng đã trả tiền thuốc men và phí phẫu thuật cho em trai em không?”
“Chị đừng khóc, em sẽ không ăn kẹo m*t nữa.”
Mẹ?! Mẹ của Tần Lãng!
“Còn nữa, chính tôi là người viết bức thư t·ố·n·g· ·t·i·ề·n này.” Tần Lãng vừa ăn dưa hấu vừa nói “Tôi chỉ viết cho vui thôi. Bạn gái tôi thấy nó thú vị. Nếu không tin các anh có thể so sánh nét chữ.”
Tôi nhìn lại, là bác sĩ Triệu.
Cô ấy kéo tôi sang một bên nói chuyện không ngừng, một lúc thì giới thiệu cho tôi những loại dầu gội kiềm dầu, một lúc lại nói về Tần Lãng.
Tôi lấy điện thoại mở ra, là Tần Lãng: “Mầm đậu nhỏ, anh thích em. Làm ơn, đừng từ chối đi ăn với anh nữa.”
Chúng tôi nói chuyện phiếm một hồi, mẹ của Tần Lãng nói bà ấy phải về, cuối cùng bảo Tần Lãng nhân thời gian gọi điện cho chú Tần, nói chú Tần vừa rồi đi nước ngoài công tác, hôm qua nhận được tin nhắn t·ố·n·g· ·t·i·ề·n sợ đến mức nóng lòng muốn nhảy xuống biển bơi về.
Đi nước ngoài?
Lúc đang ôm Giá Hàm khóc, Lâm Thư tỉnh lại: “Chị, sao chị lại khóc?”
Không biết vì sao, cứ nghĩ đến Tần Lãng, nước mắt của tôi lại không ngừng chảy ra.
Tôi đứng ngây ra đó, một cảm xúc không thể giải thích được trào dâng trong lồng ngực.
“…… Em không nghĩ tới.”
Tôi lau nước mắt: “Không phải em chỉ muốn nói, Tần Lãng, em xin lỗi.”
Tôi vội vàng lau nước mắt: “Chị thật vô dụng, đến kẹo m*t Thư Thư thích ăn c*̃ng không mua được.”
Vừa nói, mắt cô bỗng đỏ hoe: “Cô gái, dì c*̃ng không dám giấu gì con. Kỳ thực Tần Lãng mắc bệnh trầm cảm, trạng thái cảm xúc lên xuống thất thường. Nếu con không thể chấp nhận được, dì c*̃ng không ép con ở bên nó. ”
Trên đường đến đó, Tần Lãng dặn tôi đừng nói toẹt ra hết, thân phận của tôi chính là bạn gái của anh.
Tần Lãng, Tần Lãng. Cái tên Lãng Lãng nghe rất vẻ vui vẻ và tỏa nắng, nụ cười của Lãng Lãng c*̃ng rất ưa nhìn, thế nhưng vì sao anh lại bị trầm cảm?
Hai cảnh sát lúng túng nhìn nhau.
Vừa định thừa nhận, Tần Lãng đột nhiên nói: “Các anh hiểu lầm rồi. Cô ấy là bạn gái tôi, chúng tôi chỉ đang đùa giỡn mà thôi.”
Đến khi ghi xong biên bản thì trời đã muộn.
Lời nói của Tần Lãng không chê vào đâu được, chỉ có điều, một đứa con trai làm sao có thể ngoảnh mặt giúp kẻ b·ắ·t· ·c·ó·c t·ố·n·g· ·t·i·ề·n cha mình?
Tôi lau nước mắt, kể cho cậu ấy nghe những gì đã xảy ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi ngây người nhìn Tần Lãng, anh … điên rồi sao? “Tần Lãng, anh…”
Chương 7
Đợi mẹ Tần Lãng đi, tôi hỏi Tần Lãng “Vậy mấy bức thư t·ố·n·g· ·t·i·ề·n c*̉a em đâu rồi?”
“Mặc dù cậu thực sự cần tiền, nhưng tớ vẫn nghĩ cậu không nên…”
Anh ta đưa cho tôi một gói thuốc, nhờ tôi chuyển giúp cho Tần Lãng.
Anh cắn một miếng dưa hấu: “Anh đâu chỉ về nhà một lần, mấy bức thư đó anh ném vào máy hủy rồi.”
Tôi sững người tại chỗ, ai nhỉ? Có phải là Tần Lãng không?
“Con đừng hòng phủ nhận, vừa rồi mẹ đứng ngoài cửa nghe rất rõ ràng!” Mẹ Tần Lãng trìu mến kéo tay tôi “Ai cha, cô gái nhỏ trông dễ thương quá đi, có điều mái tóc này, có vẻ hơi nhiều dầu, xem ra phải chăm thật kĩ. ”
Lúc tôi trở lại bệnh viện, Lâm Thư đang ngủ.
Tôi rửa mặt sạch sẽ, vừa đẩy cửa bước ra liền gặp Giá Hàm đã quay lại với một danh sách kiểm tra.
“Nhã Nhã, đã xảy ra chuyện gì, rốt c*̣c là sao?”
Mẹ Tần Lãng đưa tay lên lau nước mắt: “Được, được.”
“…”
Nhìn thấy Lâm Thư hiểu chuyện như vậy, tôi càng ngày càng cảm thấy bản thân thật vô dụng. Nếu bố mẹ còn sống, không phải đã có cách để cứu Lâm Thư rồi hay sao?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.