Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1: Chương 1
Bạch Nguyệt Quang khóc sướt mướt, đôi mắt đỏ hoe như thỏ con, trông vô cùng đáng thương.
Tôi nhắm mắt lại: "Làm ơn cho tôi một nhát đi. Đàn ông đúng là không đáng tin mà!"
Hắn chậm rãi nói: "Ồ, thật sao? Hai người, chọn một."
5
Thằng gầy chơi ngu đến mức tôi chỉ muốn giật bài trên tay hắn mà đánh hộ.
Hai tên đàn em của bọn b·ắ·t· ·c·ó·c thì đang… chơi bài. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Đình cau mày nhìn tôi và Bạch Nguyệt Quang.
Ủa, chuyện ngon vậy sao?
Tôi không hề che giấu niềm vui trên mặt, chỉ thẳng vào bọn họ: "G·i·ế·t! G·i·ế·t c.h.ế.t bọn họ cho tôi! Tất cả đều phải c·h·ế·t! C·h·ế·t hết đi!"
Nhưng tôi cảm giác anh ta nhìn cô ta trước.
Anh ta im lặng.
Tên gầy cười như bà thím, giật giẻ ra khỏi miệng tôi rồi hỏi: "Thấy nhục không?"
3
Tên đầu sỏ vẫn ngồi trên sô pha, trông chẳng khác gì một kẻ đứng ngoài cuộc điều khiển trò chơi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi làm ồn đến mức… đánh thức luôn đại ca của bọn b·ắ·t· ·c·ó·c.
Có điều, có vẻ tôi khóc to quá nên tên gầy bực mình, nhét giẻ sâu hơn.
4
Tên gầy nhếch mép cầm d.a.o tiến lại gần.
Thấy tên gầy nhét giẻ vào miệng tôi, Lục Đình nghiêm mặt nói: "Đừng động vào cô ấy. Muốn bao nhiêu tiền, tôi đều đưa."
Tôi đã theo đuổi Lục Đình suốt năm năm.
Chương 1: Chương 1
Thấy tôi lầm bầm chửi bới, hắn bỗng bật cười: "Không phục?"
Tên đầu sỏ ung dung ngồi dậy từ chiếc sô pha đằng sau, mặt đeo mặt nạ cười nhưng khí thế lại cực kỳ đáng sợ.
Nói sớm chứ?! Nếu biết Lục Đình khó cưa vậy, tôi đã đổi mục tiêu lâu rồi!
2 (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi cảm động quá, ú ớ muốn khóc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi: Đậu má! Đồ khốn! C·h·ế·t đi cho rảnh nợ!
Vừa nắm cằm tôi, Lục Đình liền quát lên: "Dừng tay! Các người muốn gì?! Thả Dư Kiều Kiều ra!"
Ngón tay nâng cằm tôi lên, hắn ghé sát tai thì thầm, giọng mang theo ý cười:
Hắn đột nhiên đứng dậy, bước đến trước mặt tôi, cúi xuống.
Lục Đình nhìn tôi, rồi nhìn Bạch Nguyệt Quang.
Mà đôi cẩu nam nữ kia thì lại đang ôm nhau nhớ về quá khứ?!
Vào ngày trước lễ đính hôn, tôi và Bạch Nguyệt Quang của anh ta cùng bị b·ắ·t· ·c·ó·c.
Tên gầy liếc mắt nhìn tôi: "Lão đại, con nhỏ này đúng là không giấu được gì trên mặt thật."
Lục Đình nhìn tôi áy náy, như thể muốn nói lời xin lỗi: "Tôi chọn Bạch Tuyết Nhi."
Vừa nhét xong thì Lục Đình cũng đến nơi.
Nhìn hắn sắp đánh sai nữa, tôi không nhịn nổi, phun cái giẻ trong miệng ra: "Đánh sảnh!"
Hắn cười càng vui hơn.
Tên gầy lập tức cắt dây trói, Bạch Tuyết Nhi khóc nức nở lao vào lòng Lục Đình.
Tôi trừng mắt: "Đưa d.a.o đây! Tôi đ.â.m anh một nhát xem anh có phục không?!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Lỡ cắt nhầm "bảo bối" của người ta rồi lấy gì mà đòi tiền?!
Hắn ngả người dựa vào ghế, giơ tay chỉ tôi rồi lười biếng nói: "Cắt lưỡi cô ta đi."
"Nói thích tôi đi, tôi g.i.ế.c bọn họ giúp cô."
Nhưng đúng lúc đó, tên đầu sỏ lại nhìn tôi chằm chằm như thể đọc được suy nghĩ của tôi.
Tôi đơ người.
Hắn hơi nghiêng người, cánh tay gác lên đầu gối.
Mặc dù đeo mặt nạ, nhưng tôi dám chắc là hắn đang nhìn tôi đầy thích thú.
Tôi: Oa, đàn ông tốt! Tôi yêu anh trọn đời!
Khoan?! Kịch bản này sai rồi?! Không phải nên đàm phán trước sao?!
Cả hai ngồi trên sàn nhà kho, mắt to trừng mắt nhỏ.
Tôi: "Mày chờ đấy… Ư ư!!"
Tên cầm đầu cười khẽ, xoay xoay con d.a.o trong tay như thể bàn chuyện g.i.ế.c người chỉ đơn giản như g.i.ế.c gà làm bếp.
Tên gầy khen tôi đánh bài giỏi, rồi nhặt cái giẻ rách dưới đất nhét lại vào miệng tôi.
Tim tôi chợt trùng xuống.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.