Kẻ Ngốc Có Phúc Khí Của Kẻ Ngốc
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5
“Chàng không sợ thiếp làm mất mặt ư?”
Còn trách ta mộng tưởng viển vông, bảo ta đừng làm bẽ mặt hoàng thất.
Không nói ra, nhưng trong lòng ai nấy đều rõ mười mươi.
Trong phủ bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều nữ tử xinh đẹp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có điều hôm nay quần áo cùng trang sức nặng quá, cổ ta cứng đơ, chẳng khác gì tượng gỗ.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
À, đây là lần đầu tiên ta thấy hắn tinh thần phấn chấn đến thế.
Là một vị hoàng tử, chắc là huynh trưởng của phu quân.
Ta cũng muốn bước ra tranh tài một lần, nhưng lại sợ mất mặt.
Phu quân nhìn ta chằm chằm, ánh mắt sâu như giếng cổ.
Ta không hiểu.
Lần đầu tiên ta nhìn thấy phu quân có vẻ mặt kinh ngạc đến thế.
Nàng nói đúng.
“Không tin! Không tin!”
Ta ngẩng đầu, ưỡn ngực, giơ tay cao lên như muốn nói:
Nay được ngồi danh chính ngôn thuận bên cạnh phu quân, ta quyết ghi nhớ lời Tiểu Đào căn dặn:
Ta... vốn cũng muốn viên phòng trước, nhưng phu quân không chịu.
Yến tiệc thật náo nhiệt, còn có cô nương xinh đẹp ra múa.
Hai là chúc mừng chân phu quân đã khỏi.
Tiểu Đào kéo ta sang một bên, ghé tai thì thầm:
Chương 5
Ngay cả Phụ hoàng cũng lộ vẻ khó xử.
Tam hoàng tử — người nổi tiếng sát phạt quả quyết, lại gắp từng miếng một cho ta?
Phu quân lên tiếng, giọng lạnh như sương:
Hồi còn ở mẫu quốc, Phụ hoàng ta không cho dự — sợ ta ngốc nghếch gây mất mặt.
“Thần nữ chỉ nghĩ, công chúa và Cần Vương... chưa cử hành hôn lễ chính thức.”
Trước kia nằm mãi trên giường, sắc mặt xanh xao, hơi thở cũng yếu.
Bởi họ đều cho rằng ta ngốc.
“Há miệng.”
Mọi người đều dõi nhìn ta.
Có người bên cạnh đùa cợt:
Dẫu sao… ta cũng đã lén luyện rất lâu rồi.
Chu quốc… là mẫu quốc của ta.
Một là để mọi người nhận mặt ta — tân nương hòa thân.
Giống như… giống như có thể nhìn thấu tâm can ta.
“Nữ nhi của Liễu Thượng Thư, sao không biết hành lễ, cũng không gọi Khánh Dương một tiếng Vương phi?”
Phu quân… cũng sợ bị ta làm mất mặt sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nghe nói Công chúa Chu quốc tinh thông cầm kỳ thi họa, lại giỏi ca vũ. Thần nữ bất tài, nguyện xin so tài một phen.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiểu Đào nghiêm nghị đáp: “Cái này gọi là — thua người không thua khí thế!”
Trước đó đưa về một vị công chúa, nào ngờ lại là một kẻ ngốc.
Tiểu Đào từng căn dặn, lời nói phải nhỏ, càng nhỏ càng tốt.
Phu quân gắp thức ăn, đặt vào chén ta.
Cô nương kia nói giọng mềm mỏng, nhẹ nhàng như gió xuân:
“Mỹ nhân mời rượu, tam đệ cũng đừng lạnh lùng quá.”
Ta len lén so sánh — cùng là con của một người, sao lại khác xa vậy trời?
Không ăn, không uống, không cử động, không nói chuyện.
Nhưng ta nói với Phụ hoàng bao nhiêu lần, người đều không tin.
--------------------------
Các vị hoàng tỷ, hoàng muội thì chẳng ai muốn gần.
Hãn thê là gì?
Giọng nói của phu quân ôn hòa vô cùng, dịu dàng như gió xuân tháng ba.
Ta thật sự không có lén ăn vụng gì hết!
Mama cũng từng dặn — phải cử hành hôn lễ, sau đó mới viên phòng, mới tính là phu thê. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tự dưng trong n.g.ự.c nóng ran, cả người đều tràn đầy sức mạnh.
Giọng nói kia không lớn, nhưng đầy uy nghi.
Tiểu Đào vừa giúp ta chải tóc, vừa lầm rầm:
“Bản vương nhà có hãn thê, sợ là uống chén rượu này xong, về nhà sẽ không được yên ổn.”
Mà ta… ta chỉ là rất ngoan thôi mà.
-------------------
Có người thì thầm:
Thế mà hôm nay lại ăn mặc long trọng thế này, váy lụa thướt tha, trâm ngọc đầy đầu.
Không trách được, người người đều muốn gả cho hắn.
Về sau thì... thật sự lười quá, Tiểu Đào lại nói: “Dù sao Tam hoàng tử nhìn cũng quen rồi.”
“Ta đói...”
Mẫu hậu cũng chẳng yêu thương ta.
Lần đầu tiên ta được tham dự một yến tiệc long trọng như vậy.
Cô nương ấy... quả là xinh đẹp.
------------------
Tối nay, trong cung mở yến tiệc.
Một lời ấy, như suối ấm chảy vào lòng.
Không tin thì mọi người cứ nghe... bụng ta đang ùng ục đây này.
Ngay cả cung nữ cũng thì thầm: “Đáng tiếc cho Tam công chúa, mặt như hoa mà đầu óc lại như củ khoai.”
Nó bảo: “Người cái gì cũng đừng nói, cũng đừng làm, chỉ cần ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hoàng tử là được.”
Múa xong, nàng ấy quỳ xuống, dâng lời chúc:
Ta gật đầu như trống bỏi. Việc này dễ, ta làm được!
Ta muốn thi đấu!
A... ngon quá!
Cả yến hội râm ran bàn tán.
“Bản vương tàn phế, các ngươi liền xem thường đến vậy sao?”
Ta kéo nhẹ tay áo phu quân, thì thầm:
Ba là... phu quân được phong vương, lĩnh chỉ trong buổi yến.
Đến khi hắn bóc vỏ tôm, rồi bảo:
Phu quân không nói gì, chỉ mỉm cười, nhưng sắc mặt cô nương quỳ dưới điện thì tái đi.
Ta dù có ngốc, cũng là một công chúa.
“Bắt đầu lo đi là vừa.”
Ta lập tức mở to miệng, ăn một miếng đầy.
Ta hỏi, vì sao phải phiền phức như thế?
Trước kia, trong hoàng cung, Phụ hoàng không để ta ra gặp khách.
Ta từng giả làm cung nữ lén nhìn, kết quả bị phạt đánh vào tay.
Mất thể diện! Thật quá mất thể diện!
Cung nữ cạnh đó có phần bối rối — chắc tưởng bị đoạt mất việc rồi.
Chúng thần kinh ngạc nhìn.
Nay hắn ăn mặc chỉnh tề, bước đi đầy khí khái, ánh mắt sáng rỡ.
Phu quân mỉm cười, nói:
“Có người khiến Cần Vương cũng phải kiêng nể ư?”
Phụ hoàng của phu quân ngồi trên điện, sắc mặt thoáng lúng túng, hẳn là đang nhớ lại ta... chỉ biết ăn kẹo và đuổi c·h·ó.
Ta nghe ra được — phu quân đang tức giận.
“Khánh Dương, nàng muốn biểu diễn một chút không?”
Người thì mừng hắn thân thể bình phục, kẻ thì chúc hắn được phong vương.
Khi lời ấy vừa dứt, sắc mặt của cô nương kia lập tức trắng bệch.
Trước kia là vì hay lăn qua lăn lại, Tiểu Đào bảo: “Có chải chuốt cũng uổng phí thôi.”
Từ nhỏ ta đã biết — mình có thể mất mặt, nhưng không thể để quốc gia mất mặt.
“Đừng lo, ta sẽ không chê cười nàng.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Giờ có người đứng ra khiêu chiến, vậy mà công chúa kia lại không dám nhận lời.
Ta ăn, phu quân thì ngồi bên bóc vỏ tôm.
Phu quân gắp — ta ăn.
Ta biết... ta đẹp.
Bởi vì hoàng tỷ, hoàng muội thường bảo: “Một con ngốc mà lại đẹp đến vậy.”
Người thì là thiên kim của đại thần, người lại là công chúa phiên bang.
Trước kia ta cũng biết múa, nhưng Phụ hoàng không bao giờ cho ta múa nơi đông người.
Phu quân chỉ mỉm cười: “Không sao, bản vương muốn tự tay làm.”
Vậy nên... chắc là ta cũng xinh thật.
Ta nghe rõ ràng, nàng ấy muốn khiêu chiến với ta.
Ta ngoan ngoãn chờ, đợi có đồ ăn mới dám ăn.
Có lẽ sợ ta nhút nhát, phu quân lại nhẹ giọng an ủi.
Tiểu Đào từng nói, ta múa còn đẹp hơn cả các vị hoàng tỷ.
Lúc ta ăn ngon lành, thì cô nương xinh đẹp kia lại bỗng quỳ xuống giữa điện.
Ngẩng đầu nhìn phu quân một cái...
Rất nhiều người đến chúc rượu phu quân.
Ta dè dặt cất tiếng, khẽ như gió thoảng.
Thành thử ta… cũng chẳng rõ bản thân nhảy đẹp hay xấu nữa.
Không khí lúc ấy... thật sự lúng túng vô cùng.
Trong phủ, ta xưa nay ăn mặc rất tùy tiện.
“Việc thứ hai và thứ ba mới là quan trọng. Người phải đẹp một chút.”
“Hôm nay thần nữ hiến một điệu múa, kính chúc Cần Vương thân thể khang cường.”
------------------------
Vì sao mọi người đều quay lại nhìn ta?
“Nếu nàng không thích, thì cứ mặc kệ nàng ta.”
Cô nương kia múa thật duyên dáng. Nếu không bị dặn không được cử động, ta đã đập tay vỗ “bộp bộp” mà tán thưởng rồi!
Phu quân và ta đều phải tiến cung.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.