Lữ Hành Giả Khải Huyền
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 47: Biển Máu
"Hay vốn dĩ không có căn phòng nào nhỉ?"
Minh Nhất ứng phó một tiếng.
"Thế giới này có làm ngài hài lòng chứ?"
Nói đùa cái gì, Thủy Nguyệt bí cảnh nơi đó hiện tại không phải một cái Nội Cương cảnh như hắn nói tra là tra.
"Giữ kín việc này hết mức có thể, sẽ có cường giả Thiên Nhân cảnh tới tiếp viện ngay,..."
Tin này truyền lên đừng nói mấy phân bộ, dù là tổng bộ ắt hẳn cũng sẽ thấy hứng thú!
Trần Duyên sau khi nghe Minh Nhất thuật lại chi tiết mọi chuyện hắn gặp trong nhiệm vụ Thổ Du thôn liền thở ra một hơi.
Nhưng hắn chưa ngủ ngay, vẫn còn đang nghĩ ngợi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giọng nói người bí ẩn trong phòng kia lần nữa vang vọng trong đầu Minh Nhất.
Đích đến của con chim có hai nơi. Một là hai huynh đệ Tào Canh, Tào Hợp và hai là Tử Vô Nam.
Thân nó cao khoảng nửa mét, lông xanh biếc, phần đầu có mỏ dài khoằm, cả người trông có nét uy vũ. Nhưng ngược lại ánh mắt nó lại phản bội cái sự "uy vũ" đó.
Cũng không đợi Minh Nhất trả lời, người đó tiếp tục nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
"Thứ lỗi không tiễn."
Minh Nhất vùng vẫy, cảm giác đau nhức lan ra toàn thân hắn. Hắn càng vùng vẫy thì chìm xuống càng nhanh. Trong tâm thức, những chiến hồn đều đang nhốn nháo.
Minh Nhất thấy rợn tóc gáy, hắn vừa có cảm giác nếu muốn hắn có thể nhìn rõ ràng mặt người này. Nhưng nếu làm vậy khả năng hắn sẽ c·h·ế·t! Không phải do người kia ra tay, nó như là một cái quy tắc bắt buộc nào đó!
Điều mà Trần Duyên nghĩ tới sao Minh Nhất lại không biết đâu. Ngay từ lúc nghe Tinh Lão kể chuyện về Lang gia hắn đã đoán được...
Hắn ném trả miếng ngọc cho Minh Nhất.
Trong giấc mơ, Minh Nhất thấy mình ngồi giữa căn phòng tối, giơ tay chẳng thấy được năm ngón.
Hết viên này tới viên kia, tới gần ba mươi viên mới dừng lại. Hoa văn trên cái hộp đã sáng lên toàn bộ.
Bể máu? Bể máu nào?
Trước khi Minh Nhất nhận ra là hắn đang ở trong một biển máu thì người hắn đã bị cầm cố.
"Chuyện này để ta xử lý, chi tiết sẽ được trình lên trên. Nếu đúng như ngươi nói vậy xong xuôi chắc chắn ngươi sẽ nhận ban thưởng, ta lấy danh dự đảm bảo, không để ngươi thiệt thòi."
Cả ba cũng đang đều bên ngoài tham gia vụ lần này. Trần Duyên biết ba người bọn họ sẽ không bị những nơi khác lôi kéo. Để họ chú ý một chút mấy về món đồ có khả năng xuất phát từ Lang gia sẽ không có vấn đề.
"Lại đây."
Minh Nhất gật đầu, khách sáo một câu rồi đứng dậy.
Hai câu tiếp sau đó làm Trần Duyên hoàn toàn bất ngờ.
Ngọc giản bên trong hộp của Trần Duyên là tử ngọc, chỉ có thể truyền tin đến mẫu ngọc chứ không tới được những tử ngọc khác.
Một bầu trời đêm không trăng sao, sắc màu đen đỏ pha lẫn vào nhau trên trời. Minh Nhất đang ở giữa một biển lớn, tứ phía đều chẳng trông thấy bờ.
Cái hộp để cung cấp năng lượng truyền tin đi, được kết cấu rất phức tạp. Bản thân nó đã là một tuyệt tác nghệ thuật, có tính bảo mật vô cùng cao.
Trần Duyên thấp thỏm, lo lắng đi lại. Nửa tiếng sau, cái hộp một lần nữa sáng rực lên. Trần Duyên vội vàng cầm lấy miếng ngọc bên trong.
Suy nghĩ linh tinh nửa tiếng, cuối cùng Minh Nhất cũng buông lỏng xuống, muốn ngủ.
Minh Nhất muốn chửi mẹ, ngươi bị điên à? Nói thì nói toẹt ra đi, cứ mù mù tất tất giả thần giả quỷ! Tốt nhất đừng để ta biết ngươi là ai hay thứ gì.
Hốt hoảng, Minh Nhất vẫy thật mạnh tứ chi đẩy ngươi lao lên. Đầu hắn cuối cùng cũng ngoi lên mặt nước.Hắn ngước lên, sững sờ trước cảnh tượng mình thấy.
Hắn hơi cắn lấy hai môi, lấy ra một cuộn giấy nhỏ.
Trong bí cảnh có gì là một ẩn số, nhưng kể cả không có gì thì bản thân bí cảnh cũng đã là một lợi ích theo nhiều mặt không thể bỏ qua.
"Chỉ là một tương lai có thể xảy ra!"
Quỷ tộc sợ là tình huống bắt buộc mới làm ra động tĩnh lớn vậy.
Cái hoàn cảnh hiện tại đã rất không đúng rồi, nhưng mà nước xung quanh càng không đúng hơn! Nó hơi đặc quánh lại, sền sệt và tanh tưởi.
Viên linh thạch nhanh chóng bị rút hết năng lượng, sụp xuống chỉ còn cái vỏ rỗng. Hoa văn trên hộp sáng lên một phần, Trần Duyên tháo linh thạch xuống đặt thêm viên khác lên.
Không! Ta không thể c·h·ế·t! Dù thứ này có là gì đi nữa cũng không nên xuất hiện ở đây. Là mơ! Đây không phải hiện thực!
Minh Nhất thấy người mình đã cử động được, người hắn nhẹ bẫng. Rồi hắn bàng hoàng phát hiện ra bản thân đang không thở được, hình như là ở trong "nước".
Trên đời không gì là không thể, ắt hẳn Quỷ tộc cũng đã lường trước được hoàn cảnh bị các thế lực khác đoán được rồi. Minh Nhất nếu mạo muội tham gia vào, có khi ngày mai trên đời liền không có Minh Nhất.
Người tới mục đích không rõ, khái niệm nhận thức của Minh Nhất trở nên trì trệ. Làm sao hắn cứ gặp mấy điều quái gở như này đâu? (đọc tại Qidian-VP.com)
"Thủy Nguyệt bí cảnh có thứ gì hấp dẫn chúng đây?"
Người Minh Nhất bỗng nhẹ bẫng, hắn cảm giác sau lưng đang có vô số cánh tay nâng hắn lên. Thân thể hắn xuyên qua căn phòng đó tiến tới thế giới bên ngoài cũng tăm tối y chang bên trong.
"Có gì đấy không đúng!"
Bên cạnh chân người kia có thứ gì đó trông như bia mộ bằng đá. Trầm lắng... cứ như người kia đã ngủ quên khi đang đứng vậy.
Trần Duyên ghi chép một lúc nữa xong mới ngẩng đầu nhìn lên. Người này... giống như phúc tinh của hắn! Không! Là của phân bộ này!
Chi bằng cứ sớm một chút công bố thông tin bản thân có, có thể cứu được một ít người. Dù sao, sẽ không có khả năng Minh Nhất đứng về phe của Quỷ tộc được.
Những câu chuyện đưa ra những câu hỏi, tìm được câu trả lời thì trong chính câu trả lời đó lại luôn đưa ra thêm những câu hỏi khác.
Không phải là một sinh vật hay sự sống nào, tự "nước biển" xung quanh đang kéo hắn xuống. Minh Nhất không thể dãy dụa, hoàn toàn vô lực, đầu hắn dần chìm xuống nước.
Thông tin bên trong rất ngắn gọn:
Trần Duyên vẫy tay, trước cửa sổ phòng hắn đang đậu một con chim nhỏ.
Minh Nhất cũng thắc mắc rốt cục có lý do gì mà mọi chuyện lại cuốn vào với nhau nhỉ? Vận mệnh?
Trần Duyên buộc mảnh giấy vào cái ống được giấu kỹ trong lớp lông của con chim, cho nó hít một loại mùi hương kỳ lạ rồi đứng ra cửa sổ tung nó bay lên.
Trần Duyên lấy ngọc giản ra cầm trên tay vận chuyển linh khí lẫn ý nghĩ. Ngọc giản từ từ phát sáng. Sau đó hắn đặt lại miếng ngọc vào trong hộp gỗ, lấy ra một viên linh thạch hạ phẩm đặt lên trên cái rãnh ở nắp hộp.
Còn giấu diếm à nha... giấu không được, đã Minh Nhất vô tình phát giác được chuyện này, có gì đảm bảo sẽ không có người tương tự đâu?
"Ngươi ngược xuôi mấy nay cũng vất vả rồi, có thể đi nghỉ ngơi."
Tuy vậy, điều đó là vô ích. Cuối cùng Minh Nhất vẫn bị chìm xuống dần dần.
Có lẽ là cách mặt "nước" năm mét, mười mét... hay vài chục mét?
"Lách tách, ùm!"
"Xoẹt xoẹt"
Hắn muốn mở miệng hỏi lại nhưng không không thể. Cố gắng đứng lên di chuyển cũng không được, chỉ có thể bị động ngồi im ở đó.
Trần Duyên vừa nói chuyện, tay thì liên tục ghi chép.
Tiếp đó hắn tiến tới cái bàn làm việc của mình mở hộc bàn lấy ra một hộp gỗ vuông nhỏ bằng hai gang tay. Mở nó ra, bên trong chỉ có một miếng ngọc giản.
Phát hiện của Minh Nhất là một tin có thể gọi là chấn động.
Phó mặc an nguy bản thân cho vận may rồi đi liều lĩnh là thứ Minh Nhất sẽ không làm.
Trần Duyên gửi tin đến phân bộ Hoài Vũ, là phân bộ có tên riêng gần nơi này nhất.
Cả người đều lộ ra tối tăm mờ mịt, cái chỗ lẽ ra là gương mặt lại hoàn toàn bị bóng đêm che phủ.
"Khả năng cao sẽ không sai."
Tiếng nói lại một lần nữa vang lên, nghe không ra nam nữ. Minh Nhất rùng mình, hắn lại gặp quỷ?
Trần Duyên hiểu điều này có nghĩa là gì, bí cảnh kia rất có thể thực sự tồn tại, Quỷ tộc biết cách để tiến vào đó!
Không thể nhìn, không thể nói, không thể cử động! Cảm giác tim đập nhanh này không phải là lừa dối!
Tiếng nói thình lình vang lên làm Minh Nhất giật mình.
Minh Nhất không bỏ cuộc, hắn không muốn c·h·ế·t một cách rất không minh bạch thế này. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Mơ? Nhưng làm sao ta lại cảm giác được mình đang mơ?"
Hắn lật người, lưng dựa sát vào tường. Đây là bản năng khi đi ngủ của Minh Nhất, chẳng biết sao chỉ khi làm vậy hắn mới ngủ được.
Hả?
"Còn quá sớm để hai ta gặp nhau, cũng như ngài vẫn đang tìm kiếm thứ mình mong muốn nhỉ?!"
Bây giờ Quỷ tộc đổ xô muốn lấy mấy thứ đó, nói thế nào cũng không thoát quan hệ.
"Ngài tới rồi, phán quyết giả vĩ đại!"
"Vậy ta xin cáo lui, lâu chủ chú ý sức khỏe."
"Được rồi... cầu chúc lý trí sẽ dẫn đường cho ngài. Tạm biệt, mong ngài thực sự tìm thấy thứ ngài cần sau khi thức giấc, phán quyết giả đại nhân!"
"Ta... c·h·ế·t sao?"
Chương 47: Biển Máu
Đôi mắt nó đang mỗi bên nhìn một hướng, cứ như có tật. Thêm cả cái điệu bộ nghiêng đầu làm nó lộ ra có chút xuẩn manh.
Hắn không tin mình có thứ may mắn gì có thể giúp tự thân hoành tảo giữa chốn đầy rẫy nguy hiểm này mà vẫn vô sự.
"Ta chỉ tới để nhắc nhở ngài... hãy tránh xa cái biển máu đó! Hiện tại ngài chưa đủ mạnh để tiếp xúc với thứ đấy!"
Bóng người ẩn hiện trong phòng, là một thân hình cao lớn, núp mình dưới tấm áo choàng rách dưới tua tủa bay xung quanh.
Thứ kinh khủng là cái cảm giác này... nó rất quái lạ... Dường như... vừa hư ảo mà lại chân thật!
"Không giữ lấy điều tra?"
Bỏ đi, bên trên nói hắn làm thế nào thì hắn liền cứ làm như vậy đi!
Đúng lúc này, những cánh tay lại một lần nữa xuất hiện nâng Minh Nhất lên, một cách thật dịu dàng.
"Không cần, chỉ là miếng ngọc làm bằng chất liệu bình thường. Quan trọng là xuất xứ của nó, không phải còn mấy nơi đang bị tấn công sao? Dễ làm."
Năm xưa có bao nhiêu người đổ xô đi tìm Thủy Nguyệt bí cảnh, người nghĩ đến tìm di vật của Lang gia dùng theo cách nào đó cũng có. Nhưng thật sự chưa có ai tìm ra!
Lần đầu đối phương đến đây liền giải quyết sớm tai họa ngầm của vụ "Liệp Huyết" lần này thì là người cung cấp manh mối quan trọng cho vụ nhức nhối này.
Giờ phút này Minh Nhất đã tìm một quán trọ, chăn ấm đệm êm, muốn kê cao gối mà ngủ. Minh Nhất giơ tay, cản chút ít ánh trăng chiếu theo khe hở chiếu vào mặt hắn.
Sự tình đã đi chệch khỏi quỹ đạo mà Quỷ tộc muốn. Lẽ ra bản thân Minh Nhất có thể lựa chọn giữ kín chuyện này rồi tự mình đi điều tra trục lợi. Nhưng hắn không làm như vậy.
----
"Nói như vậy, Quỷ tộc là nhắm tới Thủy Nguyệt bí cảnh rồi."
Minh Nhất thấy vô lý, rõ ràng hắn đang nằm trên giường của nhà trọ. Mở mắt cái đã là đang ở đây rồi. B·ắ·t· ·c·ó·c?
---- (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đáng giá như vậy sao?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.