Lữ Hành Giả Khải Huyền
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 49: "Hiểu lầm"
Minh Nhất lập tức ngửa người, nằm luôn ra mặt đất. Sau đó dùng chân gạt ngang khiến tên kia ngã nhào xuống, thân hình Minh Nhất lách sang một bên. "Rầm" một cái, bụi đất bay lên, mặt tên đó chạm đất.
"Từ từ đã."
Lưỡi đao được rút ra, đường nét hình cung lóe lên, cứ vậy chém xuống thủ cấp kẻ đối diện. Đến c·h·ế·t người đó cũng không hiểu tại sao người trước mặt lại dứt khoát đến vậy.
Hai tên cuối cùng còn đứng đằng xa cũng lao tới, bọn chúng tản ra có ý vây quanh Minh Nhất. Bốn tên trước mặt, năm tên đằng sau.
Hắn cúi thấp người, tra lại Lạc Nguyệt Ảnh vào bao rồi băng lên, nhoáng một cái đã đứng ngay cạnh một tên vẫn còn giơ cung tên lên trong sự sững sờ của tất cả những kẻ xung quanh. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Aaaaa!"
"Cùng tiến lên đi! Kẻ này rất mạnh!"
Không quan trọng, Minh Nhất vừa nghe chúng đã thông tri ai đó tới, vậy cứ tới đi rồi nói. Còn mấy tên này thì c·h·ế·t cả đi.
Bất quá cái này không nằm trong diện quan tâm của Minh Nhất, ba người kia đều là tu luyện giả. Tiểu cô nương là Nội Cương tiểu thành, nam nhân là Nội Cương đỉnh phong. Nữ tử dẫn đầu thình lình lại là một kẻ mới vào Ngoại Cương.
Là không hề lo lắng hay là một sự vụng về thiếu kinh nghiệm?
Chương 49: "Hiểu lầm"
Mấy tên đằng trước hét lên cảnh báo. Nhưng muộn rồi, hai tay Minh Nhất giơ đao cao quá đầu rồi chém nghiêng một đòn chặt phăng đi hai cái đầu của hai kẻ còn đang "ôm ấp".
Những tên xung quanh không nói, cũng không liếc nhìn tên đồng bạn vừa bị Minh Nhất chém đôi người, chúng chậm lại, dàn trải ra, vũ khí trong tay sẵn sàng.
Hắn vội vàng xoay người, muốn đâm tới Minh Nhất, cánh tay hắn vừa hất lên đã bị nắm lại, sau đó gần như bị thô bạo bẻ quặt lại đằng sau cắm ngược về thân thể cố chủ. Một con mắt, chính giữa miệng, rồi đâm thẳng vào yết hầu và rạch nát qua một bên.
Nghĩ đã nhanh, Minh Nhất di chuyển còn nhanh hơn. Lưỡi đao được cầm ngược, hắn đẩy đi cây thương trong tay một kẻ địch rồi xoay đao cắm phập xuống.
Bên tai Minh Nhất quanh quẩn tiếng rên rỉ khi hắn tàn nhẫm giẫm thật mạnh lên ngực tên cuối cùng. Không có chút thương hại nào cả, muốn g·i·ế·t người nhưng bị phản sát, vậy liền phải gánh chịu phản sát thống khổ.
Phía trước nhất là một nữ tử một thân hồng y, da trắng nõn như ngọc. Gương mặt nàng ngũ quan tinh xảo đều đặn, thoạt nhìn lộ ra khí chất lãnh đạm, tuổi khoảng hai lăm hai sáu gì đó.
Xác nhận kẻ nằm đó đã c·h·ế·t đến không thể c·h·ế·t lại, Minh Nhất liền nhanh chóng đứng lên, một lưỡi rìu sượt qua mạn sườn của hắn. Dùng chân hất Lạc Nguyệt Ảnh bay lên, Minh Nhất chụp lấy rồi bổ xuống chẻ đôi xuống gương mặt của kẻ đứng đối diện, máu bắn ra đầy tay. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mới vừa ra hai bước tên đó liền khựng lại, tay của Minh Nhất tìm thấy tóc hắn, và lưỡi đao trong tay còn lại thì tìm được phía cái cổ. Thi thể không đầu đổ gục xuống, máu phun ra khắp nơi nhuộm đỏ thảm lá cây mục rữa.
Tên đó hơi giãy dụa, rồi cả người lả xuống mềm oặt đi, đã hoàn toàn mất đi sinh cơ.
Thêm nữa bản thân hắn dám đánh dám c·h·ế·t, không sợ máu me, c·h·ế·t thôi coi như bỏ. Cái sự mạnh mẽ này tới từ chính trong linh hồn hắn. Tóm lại, chém g·i·ế·t đối với hắn đã không đáng sợ.
Trong ánh mắt tuyệt vọng của ba kẻ còn lại chỉ mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh mang theo từng đạo ánh đao thường thường không có gì lạ tại xung quanh bọn chúng bay múa, mỗi một lần bay múa là một đạo huyết dịch chảy ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ta nghĩ có lẽ là hiểu lầm cái gì, ngươi có thể tạm thời thu vũ khí không?"
Nàng hít sâu một hơi, đôi mắt đặt lên mặt Minh Nhất, âm thanh dịu nhẹ êm tai nói ra:
Hậu phương là một nam một nữ, người nam gương mặt hơi có nét gian xảo, y phục có chút đơn giản hơn, dường như thân phận thấp hơn, cũng khoảng hai lăm tuổi.
Người c·h·ế·t cũng đã c·h·ế·t rồi, chỉ là một đám thuộc hạ thôi, về gia tộc tuyển thêm một nhóm là được, giờ nàng phải ổn định người trước mắt đã.
Con ngươi của nữ tử áo đỏ co rụt lại, nàng hoàn toàn không nghĩ Minh Nhất sẽ làm như thế! Nàng ngước nhìn người trước mặt, giọng nói mang âm điệu trung tính, còn có nét hiền hòa từ hắn vang lên:
Nhờ chút ánh sáng nhập nhòe sót lại của buổi xế chiều, Minh Nhất nhìn về hướng phát ra tiếng kêu thấy được ba người đang chạy tới.
Minh Nhất cau mày, cái tuổi này, còn tu vi này nữa, rất giống là đệ tử của thế gia hay môn phái nào đó, chí ít là cấp Hoàng Kim! Hắn cảm giác tự thân nếu liều mạng liền trảm được ba kẻ này, nhưng sẽ trọng thương.
Ánh mắt Minh Nhất thoáng qua vẻ hung tàn.
"Chúng ta là người Tần gia, bằng hữu cớ sao lại đi tới đây rồi g·i·ế·t người của chúng ta?"
"Hự... A A A A!"
Nữ tử áo đỏ tự giới thiệu, đồng thời tỏ ra không có địch ý.
Thoáng cái ổn định lại thân hình, Minh Nhất nhẹ nhàng lướt lưỡi đao ngang qua tim một tên rồi tung người lên né khỏi tên đang lao đến làm hắn đâm sầm vào một tên phía đối diện.
"Này thật là hiểu lầm! Ta vừa giải quyết xong rồi, giờ chúng ta nói chuyện. Các ngươi tới từ đâu ấy nhỉ?"
"Từ từ... chúng ta có thể nói chuyện. Ngươi đến đây là vì nơi đó đúng không? Ta có..."
"Rắc rắc! Cạch!"
"Vô sỉ!"
Sự nghiêm chỉnh này làm Minh Nhất ngạc nhiên, nhưng chỉ một chút. Đám người có thấy máu, tuy vậy chỉ là có thấy thôi, tư thế của chúng trong mắt hắn tràn đầy sơ hở.
Minh Nhất nhấc lưỡi đao ra, vung vẩy cho máu bắn ra đồng thời khẽ thả lỏng cánh tay. Hơi nhấc chân ra sau lấy đà rồi tiếp tục tiến lên. Mỗi một bước chân của Minh Nhất đều khiến mấy kẻ đối diện lùi lại, thiếu điều quay đầu chạy thẳng.
Tại vừa xong, nàng thấy được chút ít phân đoạn cuối cùng của trận chiến. Tự nhiên biết được Minh Nhất không dễ chọc, ra tay rất dứt khoát, đao đao tận xương, hoàn toàn phong kín đường lui của thuộc hạ nàng.
"Cẩn thận!"
Minh Nhất mặt không đổi sắc, cái gì hiểu lầm với không hiểu lầm gạt qua một bên. Hắn chỉ biết đám này tự dưng chặn giếtvhắn, vậy liền c·h·ế·t đi.
Minh Nhất đá thân hình của tên vừa bị hắn g·i·ế·t ra trước người mấy tên phía trước.
Vài kẻ nghiến răng nghiến lợi nói, bất kể rằng kẻ vô sỉ trước là bọn chúng.
Xoay một vòng chém ngược ra sau, Minh Nhất còn thuận chân đá chéo vào đầu một tên đang đứng. Tiếng kêu gào đau đớn hòa lẫn với bối rối phát ra, lần này là không phải một nhát c·h·ế·t ngay, Lạc Nguyệt Ảnh sắc bén phá da thịt truyền lại cho Minh Nhất một cảm giác thật êm tay.
Bốn tên còn lại đã đứng lại, chúng bị sốc trước phong cách chiến đấu máu me của Minh Nhất. Tên thanh niên trước mắt họ quả thật là một sát thần!
Thấy này mấy người sắc mặt hơi mới hơi giãn ra, tên nằm dưới đất nhìn họ với ánh mât cầu cứu, phổi của hắn đã dập nát, cố gắng nói chuyện sẽ rất đau.
"G·i·ế·t hắn!"
"Xoẹt!" Lưỡi đao đã đâm xuyên qua cổ hắn.
G·i·ế·t cũng đã g·i·ế·t, g·i·ế·t mười một hay mười hai tên, thật chẳng khác nhau là bao! Bao gồm cả ba người trước mắt, nếu lát nữa mà nổi lên xung đột cũng làm thịt luôn.
Giờ phút này, Minh Nhất đã đem cảm giác nâng cao đến cực hạn, một bên nhìn chằm chằm mấy địch nhân trước mắt, một bên suy tính chiến lược kết thúc giao chiến nhanh nhất có thể.
Bảy, tám bóng người đánh tới.
"Chúng ta nói chuyện được chứ?"
Tiếng kim loại va chạm vang lên chói tai, Minh Nhất dựng thẳng đao qua vai đối diện rồi vung lên thật mạnh, một vệt đỏ thẫm xuất hiện.
"Đã thông tri tiểu thư rồi, nàng sẽ nhanh chóng đến!"
"Dừng tay!"
Mười cái hô hấp qua đi, một tên nằm xuống, đã không thể đứng dậy. Một tên khác nữa bị chặt mất hai chân đang cố lật người. Tên cuối cùng còn đầy đủ phụ kiện xoay người muốn chạy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một tên học khôn, biết rằng chiến đấu sát người như bây giờ dùng vũ khí dài là tự hủy nên đã rút ra con dao găm được cuốn bằng vải rách bên hông ra. Hắn chớp ngay thời cơ Minh Nhất hạ đao xuống mà đâm tới, chọn ngay chỗ cái cổ.
Nữ tử áo đỏ định mở miệng tiếp, có thể ngay lúc này Minh Nhất đột nhiên giơ chân, trực tiếp đạp lên cổ họng tên đang nằm.
Đôi môi Minh Nhất nhếch lên một cách kiêu ngạo, Lạc Nguyệt Ảnh đẫm máu lóe lên, thoắt cái lại biến mất tại chỗ.
Tiểu cô nương còn lại một bộ mới chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, rất là xinh đẹp, từ gương mặt đến hai mắt đều lộ ra thanh thuần đáng yêu.
Hắn đã sớm nhìn ra, đám người này vậy mà không hề lùi lại, vẫn đang thỏa sức nhắm thẳng chính mình phóng tên.
Ngược lại mấy người này, kể cả là nữ tử Ngoại Cương kia, Minh Nhất đều thấy một sự e dè nhất định trong mắt họ. Hắn thật không hiểu, cuộc sống ở đại lục Phi Thế nói bình yên liền có bình yên, nói tàn khốc liền rất tàn khốc. Đều là người ăn người, cớ sao còn e ngại?
Trong ánh hoàng hôn mờ nhạt, tầm mắt Minh Nhất phóng qua những tán cây cối um tùm, dừng lại trên gương mặt từng kẻ địch một.
Tiểu cô nương hét toáng cả lên, che tay lên miệng, ngăn cản cái dạ dày đang kháng nghị. Tên nam nhân bên cạnh không nói gì nhưng sắc mặt cũng trắng bệch, chẳng tốt đi nơi nào.
Minh Nhất ném cái thủ cấp trong tay qua một bên, xoay người lại đi tới kẻ cuối cùng, ánh mắt kẻ đó chỉ sót lại sự khó tin và nỗi kinh hoàng.
Minh Nhất thu cái chân đang đặt trên ngực tên đang nằm, Lạc Nguyệt Ảnh cắm ngay dưới dân, khẽ vươn vai hai cái.
Ba người kia chạy tới, nữ tử đi đầu nhìn quanh, sắc mặt khó coi mở miệng.
"Nói đi! Làm cho ta tin tưởng các ngươi, hoặc c·h·ế·t." (đọc tại Qidian-VP.com)
Đột ngột, một tiếng hô lớn vang lên:
"Ngươi dám!"
Minh Nhất sở dĩ mạnh, ngoại trừ được Đại Tư Tế trui rèn huấn luyện ban đầu, còn là dùng thêm đan dược giúp hắn ổn định căn cơ, so với người khác cất bước liền cao hơn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.