Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ

Ngọc Công Tử

Chương 126: Hồi Ức

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 126: Hồi Ức


“ Lên làm tí đi em, thử xong rồi nói cho anh biết cảm giác nó như nào.”

Thằng Quang lập tức thể hiện vũ điệu co giật cả người uốn ẽo những điệu nhảy huyền thoại, ba người còn lại nhìn thằng Quang biểu diễn mà cười hô hô ôm bụng lăn lộn.

Anh Sơn cùng thằng Quang, thằng Minh, thằng Đạt cũng gật gù, hắn thì phất phất tay nói. “ Chiều câu được con cá em để ngoài bể nước kìa, mấy ông làm gì thì làm, thằng em đi tắm cái đã.”

Trần Quốc Hưng bĩu môi nói. “ Gọi anh ra sớm lăn vào bếp mà làm thì mới có cái ăn chứ.”

“ Vào nhà thôi.”

Không cho mấy người kia nói thêm câu nào, hắn đã vắt chân lên cổ mà chạy về phòng, để lại đằng sau vài tiếng chửi vọng theo.

Thằng Minh tái mét mặt khi thằng Quang chập chập hai đầu dây điện vào nhau, toé ra cả tia lửa.

Hắn ở trong phòng tắm khẽ nhíu nhíu mày, thiên nhãn mở ra mà nhìn xuống, thiên nhãn có tác dụng nhìn xuyên thấu vì vậy hắn thấy thằng Quang đang co giật, lại nhìn thấy sợi dây điện, khoé miệng hắn giật giật.

Trần Quốc Hưng quét khí cảm kiểm tra thằng Quang thấy nó không bị gì nghiêm trong mới khẽ nhếch miệng, rồi mặc kệ đi lên phòng tắm. (đọc tại Qidian-VP.com)

“ Ô thằng em không nhảy nữa à ?”

Anh Trường nhìn con cá trắm đang bơi trong bể nước khẽ gật đầu, mấy người khác cũng ngó vào gật gù, thằng Quang xoa xoa tay nói.

Thằng Quang g·ạ g·ẫm, vậy là cả đám vừa đủ team 5.

“ Em làm sao mà bắt được, con cá to thế kia nó mà cắn một cái không khéo lại cụt mẹ trym, em không bắt đâu.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“ Mày nhớ mẹ mày sao ?”

Mấy người kia cũng vậy thế là cả đám liền giải tán, anh Sơn là người có vợ vì vậy liền về nhà còn mấy người còn lại đều qua nhà hắn mà ngủ lại, mẹ hắn thì do quá nhớ cháu nội nên đã lại bay qua Mĩ mà thăm cháu vài hôm, hắn thấy cũng hơi vất vả cho mẹ hắn, nhưng cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi.

Nghe thằng Đạt nói mấy ông kia cũng gật gù, rồi đảo mắt mà tìm kiếm dụng cụ bắt cá nhưng không có, cả đám còn đang tìm kiếm thì thằng Quang đã chạy vào nhà bếp lấy ra một quận dây điện, miệng cười hắc hắc nói.

“ Ha ha con cá nhỏ lên.”

“ Nhổ cỏ cho mẹ mày, với anh chị của mày nào !”

Anh Trường cười hỏi, thằng Quang đang nằm trên đất, mắt trợn trắng vùng dậy gào thét.

Mấy anh em cũng chỉ đành ngậm mồm lại, đi ra ngoài bể mà ngó vào trong bể.

Sợi dây điện trượt rơi khỏi tay thằng Quang, vẻ mặt vui vẻ của thằng Quang liền biết mất, chẳng kịp nói thì sợi dây điện đã rơi xuống chân.

Cắm cả con cá vào một cái xiên rồi cắm thẳng xuống đất, ném rơm lên rồi châm lửa mà thui.

Trần Quốc Hưng nhìn đống rơm cháy đỏ rực thì huých vai anh Sơn nói.

“ Nhảy cái shit, mẹ nó tí nữa thì toi.”

“ Anh Quang bình thường cứ ngu ngu, nhưng nhiều lúc lại thông minh phết.”

Hai thằng nhìn nhau mà lắc đầu xua xua tay, rồi 4 người đều nhìn sang thằng Đạt với ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Hắn nhìn mô đất to nhất nằm ở giữa, trong đầu những hình ảnh của con c·h·ó Mực lại tràn về, những mảnh ghép kí ức về một đứa trẻ cứ i a chơi cùng một con c·h·ó, rồi những lần đứa trẻ gặp nguy hiểm thì con c·h·ó là người bảo vệ đứa trẻ, nếu không có con c·h·ó, thì đứa trẻ bây giờ đã không có trên đời, con Mực là một người bạn của mẹ hắn, là một người bạn luôn ở bên cạnh một đứa trẻ ngu ngơ đến khi đứa trẻ đó trưởng thành, biết đi biết nói.

Hắn dùng một ít sức lực đã kéo thẳng con cá từ dưới mặt nước lên bờ, nhìn con cá to đang dãy giụa trên mặt đất khoảng bắp đùi người lớn, miệng hắn cười toe toét, không ngờ lại là một con cá trắm, chắc cũng khoảng 30 kg, cũng được xem như một con khá to, hắn xoa xoa cằm rồi gõ cho con cá một cái ném con cá vào cái xô mà hắn mang theo, cái xô cũng khá lớn nên đựng vừa con cá.

6h thì mấy anh em cũng đã có mặt ở nhà hắn, anh Trường nhó khắp nơi hỏi.

Anh Sơn lắc lắc đầu nói. “ Hấp làm gì, mổ ra rồi ướp gia vị, mang ra ngoài bờ sông kiếm thêm đống rơm thui cho bằng chín thì thôi, nướng dễ uống bia.”

Mấy người khác mắt sáng lên, thằng Minh dơ ngón tay cái lên nói.

Mấy người nhìn nhau rồi thả dây điện vào bể nước, sau đó mới cắm điện, chả mấy con cá bị đ·iện g·iật ngất đi đã nổi lềnh bềnh, anh Trường mang đi mổ rồi ướp gia vị.

Con Đen sủa lên hai tiếng “ Gâu gâu” rồi từ từ đứng dậy đi theo sau hắn đi vào nhà.

“ Hay là hấp bia đi.”

Thằng Quang vỗ ngực tự hào khi vừa g·iết được một mạng, bốn người đều bĩu môi khinh bỉ.

Anh Sơn ở trong đây là người duy nhất có vợ

Cả người loé lên như một tia chớp đã xuất hiện ở ổ điện mà giật phăng cái phích điện, thằng Quang mới ngã lăn xuống đất, cả người giật giật mồm há ra xì ra những làn khói đen.

Thằng Quang la oai oái khi bị anh Trương túm áo mà lau tay lau mồm, cả đám cười hô hố, lúc đầu thì còn lịch sử mà dùng đũa gắp cá, nhưng hiệu quả mang lại không như ý, vậy là cả đám mặc kệ tay có sờ xuống đít hay không mà thò tay vào nhúp, người xưa có câu “ Ăn bẩn thì sống lâu” cả đảm cũng chẳng phải loại người cao quý, nho nhã cái rắm c·h·ó gì cứ thò tay vào ăn uống cho nó dân giã.

Nghe hắn nói, con Đen liền nhả ra mà chạy đi trước, thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn hắn, một người một c·h·ó đi ra sau vườn, con Đen ngồi chồm hỗm trước mấy mô đất nhỏ, Trần Quốc Hưng cũng ngồi xuống bên cạnh con Đen.

“ Con mợ nó.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“ A đù, to phết nhỉ ?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“ Thế bây giờ thằng nào vào bắt cá, tao chỉ mổ thôi.”

Thằng Quang trợn mắt trắng dã nhìn qua thằng Minh, hừ mũi một cái rồi đi cắm điện vào ổ.

Chương 126: Hồi Ức

“ Người có vợ ơi, liệu có chín không đấy ?.”

“ Mày c·ướp mạng của tao còn ra oai.”

Thằng Quang gãi gãi đầu cười nói. “ Đen thôi, đỏ quên đi.”

Một người một c·h·ó cứ ngồi đó im lặng mà nhìn mấy mô đất nhỏ, một lúc lâu hắn liền thở dài nói.

“ Khác chín, mày cứ yên tâm.”

Năm người chen chúc nhau trên cái giường của hắn, nhà hắn không thiếu gì phòng nhưng mấy người lại muốn tăng thêm tình cảm cứ rúc vào giường hắn mà ôm ấp nhau đòi ngủ chung.

Khi con Mực khi biết mình sắp lìa xa thế giới nó lặng lẽ tìm cho mình một góc mà nằm xuống, dùng đôi mắt nhem nhuốc mà nhìn lại chủ nhân của mình, cái chân yếu ớt khẽ cào xuống mặt đất, rồi cố kêu lên vài tiếng đầy khó khăn như một lời tạm biệt với người chủ của mình.

“ Thằng kia vào bắt đi.”

Một lúc sau mấy anh em xách theo con cá cùng hai két bia Hà Nội ra ngoài bờ sông, thằng Minh với thằng Đạt thì đi ă·n t·rộm cả đống rơm to ở nhà Ông Quý gần đây, đốt có đến 3 ngày 3 đếm mới hết. ( Nói phét hơi to).

Con Đen kêu lên ư ử vài tiếng hai mắt đã chảy ra những giọt nước mắt, hắn thở dài, dù là con người hay động vật thì đều tồn tại tình cảm, chỉ là tình cảm của con người phức tạp hơn những loài động vật.

Đến khi hắn tắm rửa xong xuôi thấy thằng Quang nằm dài trên bộ bàn ghế ở phòng khách thì hỏi.

Mấy người lúc nãy không để ý đến sợi dây điện, bây giờ nhìn lại thì đang mắc ở chân thằng Quang, cả đám mới rối rít thăm hỏi thằng Quang.

“ Làm vài ván Liên Quân đã, ngủ gì sớm.”

“ Ai ? Ai ?”

Đôi khi bình yên cũng dẫn đến nhàm chán, hắn lắc đầu cảm thán, con người quả thật khó hiểu, một người từng bước cố gắng để vươn tới đỉnh cao, nhưng lại có những kẻ ở đỉnh cao lại muốn sống một cuộc sống bình thường, lòng người quả nhiên là khó chiều.

Sau đó lại mắc mồi mà thả câu, nhưng vận khí của hắn giường như đã hết, cả buổi chiều chỉ câu được mỗi con cá trắm, hắn chán nản thu cần rồi ra về. Mang con cá về nhà hắn ném nó ra cái bể nước rồi hí hoáy cầm điện thoại gọi điện cho đám anh em, gọi cả mấy chục cuộc mới có mấy người rảnh rỗi, hắn liền hẹn tối nay mấy anh em nhậu một trận.

“ Ê cu, có món gì thế ? Sao tao không thấy có gì !”

Còn đang suy nghĩ thì cần câu rung rung, hắn vội vàng vùng dậy cầm chắc cần câu, cảm nhận được lực ở cần câu hắn nhếch miệng cười nói.

Anh Trường liền trợn mắt trắng dã nói. “ Ơ cái đệt, em với chả út lại bắt anh mày làm cu li hả, láo nhỉ.”

“ Ê mấy thằng em làm vài ván liêng không ?”

“ Cho nó tí điện lại chả nổi lềnh bềnh luôn.”

Trần Quốc Hưng lần này thì không dùng bất cứ thủ đoạn gì, chỉ chơi như bình thường, nếu mà hắn muốn chơi xấu thì mấy người này chỉ còn mỗi cái sịp mà về thôi.

Anh Trường cười ha ha mà hất mặt nói với thằng Minh, thằng Quang cũng cười hô hố khi mặt mũi thằng Minh hiện lên sợ sệt, cười mà không để ý đến sợi dây điện trong tay.

“ May thằng Hưng nó rút dây điện, không mày lại xanh cỏ vì xô diễn mai cơn giựt giựt rồi”

Mấy người kia mới há hốc mồm nhìn thằng Quang nằm lăn ở dưới đất.

“ Anh Trường bẩn thế.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thằng Quang cầm hai đầu sợi dây điện mà cười hô hố chỉ vào thằng Minh nói. “ Làm tí không em ? Phê hết sẩy.”

Anh Trường cười hắc hắc mà g·ạ g·ẫm móc từ trong túi quần một bộ bài, cả đám liền gật gù, ở dưới ánh đèn phờ lát của điện thoại 6 người một người một góc mà nặn bài trên tay.

Vậy là mấy anh em ngồi chờ dài mồm mà nhìn đống rơm cháy đỏ, 1 tiếng sau thì cuối cùng con cá cũng chín, mang con cá đặt lên đám lá chuối đã được chuẩn bị sẵn, lấy một que nứa ( nứa cùng họ với tre, trúc…) cào đi lớp cháy đen bám bên ngoài, phanh bụng con cá đã chín vàng ra, một mùi thơm của cá hoà lẫn với rau ngải cứu được nhét vào trong bụng cá toả ra, một mùi thơm làm cho cả đám nuốt nước bọt ừng ực.

Đá cả anh Trường và thằng Quang vào nhà tắm, bắt hai người tắm rửa bởi hai người đó cứ lấy áo nhau mà chùi mà lau, trên người toàn mùi cá.

Chơi game đến tận 1h sáng cả đám mới ôm ấp nhau chìm vào những giấc mộng kinh dị.

Vì thế cả bọn cứ gọi như vậy, Trần Quốc Hưng thì không nói, bởi vì chuyện hắn đã có vợ có con ở bên Mĩ chỉ có mấy người biết, trong đám này thì không ai biết.

Anh Trường cười ha ha trêu chọc thằng Quang, thằng Quang trợn mắt ném luôn sợi dây điện mà đi vào trong nhà.

Chỗ mà con Mực chọn là nơi mà nó chút hơi thở cuối, hắn đào lên rồi tự tay chôn đi một người bạn của mình, xung quanh con Mực bây giờ cũng đã có thêm ba mô đất nhỏ khác, đều là 3 đứa con của con Mực, khẽ vuốt đầu con Đen hắn nói.

Thằng Đạt méo mó mặt mũi, cười gượng gạo nói.

Cả đám gật gù, song anh Trường nhìn thằng Quang rồi lại nhìn thằng Minh mà nói.

Bật bia đã ướp lạnh ra, 6 người cụng mạnh hô. “ Một hai ba zô..trăm phần trăm…”

Vừa ăn vừa uống cả đám lại hem he sô lô với nhau, cứ anh một lon tôi một két qua lại cho đến lúc cả đám say mèm ra lăn lóc nằm trên đất.

“ Cho chừa cái tội nghịch ngu.”

Trần Quốc Hưng liền cười nói. “ Không cần kéo, tao khác đi theo mày.”

Buổi chiều vì chẳng biết làm gì Trần Quốc Hưng chỉ đành xách cần câu ra con sông nhỏ ở gần nhà, mắc mồi thả cần rồi nằm dài ra trên bãi cỏ dại ở ven bờ, vắt chân lên nhau mà rung rung mồm huýt sáo.

Hắn thò tay nhổ bỏ những cây cỏ dại trên những nấm mộ, con Đen dùng răng của mình cắn lấy những gốc cỏ mà nhổ đi, một người một c·h·ó cứ như vậy hì hục bên 4 nấm mộ nhỏ, cho đến khi trên 4 nấm mộ không còn sót lại một cây cỏ dại nào nữa. Trần Quốc Hưng đứng lên khẽ vuốt đầu con Đen đang ngồi mà nhìn mấy mô đất.

“ Thôi thôi, em tí nữa thì đi gặp ông cụ, mấy anh làm hết đi.”

Hắn chả buồn giảng giải thêm với cái thằng đần này nữa, mà đi xuống xem mấy ông kia làm món gì.

Vào bậc hè nhà mà ngồi thừ người ra vì chán, con Đen chạy lại chỗ hắn mà quẫy cái đuối kêu ư ử, hắn dơ tay xoa xoa đầu con Đen, con Đen sủa vài tiếng rồi cắn ống quần kéo hắn đi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 126: Hồi Ức