Kẹo Mạch Nha - Cố Kiều
Cố Kiều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 66
An vu không muốn nói chuyện với anh nữa, cô buông tay bỏ chạy, nhưng Giang Sóc đã nắm lấy cổ tay cô và kéo cô lại trước khi cô có thể bước ra ngoài.
Có mấy sinh viên hư hỏng huýt sáo với cô.
An Vu: "Tớ không ăn giấm, tớ ăn kẹo."
Nhìn xong thì quay sang nói chuyện với bạn mình.
Sao lại có một bảo bối thế này chứ?
Anh oan uổng quá mà.
Có ai hôn nhau trên đường không hả? Xấu hổ quá đi mất! (đọc tại Qidian-VP.com)
Giang Sóc vẫn nắm tay cô và tiếp tục đi: "Chúng ta đi thêm một lúc nữa."
Càng về trưa, nắng càng gay gắt, mặt trời ló dạng từ trong mây, chiếu ánh vàng lên vai chàng trai trẻ.
Giang Sóc nói xong thì nắm tay cô đến tòa dạy học, anh đẩy cửa một phòng học trống rồi kéo An Vu vào.
An Vu giãy dụa nhưng sức lực cô quá nhỏ nên chẳng thoát ra được.
Giang Sóc vẫn tập hợp muộn, lúc mọi người vẫn đang tập luyện thì anh mới xuyên qua sân cỏ về hàng.
Huấn luyện viên nhìn anh rồi cau mày: "Đứng lại!"
Cô chớp mắt hỏi: "Xong rồi à?"
Giang Sóc không trả lời, không muốn nói chuyện vô ích với cô ta.
Giang Sóc rất rung động.
"Ừ." Giang Sóc cười trả lời, sau đó không nhịn được mà nâng tay xoa đầu cô nói: "Sao cậu nghe lời thế hả, bảo chờ thì vẫn ngồi đây chờ?"
Cô lắc đầu.
Những người xung quanh chú ý đến cô gái bên cạnh Giang Sóc và bắt đầu bàn tán về cô.
Nụ hôn của Giang Sóc cũng vì thế mà dừng trên nu bàn tay trắng nõn của cô.
Trên đường cây râm mát không người, mặt trời chiếu sáng rực rỡ trên mặt đất nên cô rất thông minh mà tìm một chiếc ghế dài râm mát. Hôm nay cô gái nhỏ của anh làm tóc xoăn, mặc một chiếc váy màu be trông rất xinh đẹp. An Vu đang cúi đầu xem truyện tranh mới được cập nhật thì bóng dáng chàng trai đã vây quanh cô từ phía sau.
Giang Sóc mắng một câu, sau đó nhéo sau cổ cô: "Cậu mà về là không xong với tớ đâu đấy."
Cô ngẩng đầu lên thì thấy quả nhiên là Giang Sóc đã đứng trước mặt mình.
Anh híp mắt, nhéo cằm cô tiếp tục hôn: "Cậu chỉ cần há miệng là được."
Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ huấn luyện quân sự nhưng cô ta còn chưa được thêm bạn tốt với anh.
An Vu nức nở vặn vẹo thân thể, dùng đôi tay nhỏ bé dùng sức đẩy anh m, khóe mắt nhìn thấy có người từ xa tiến đến thì cô càng giãy giụa. Giang Sóc thả cô ra, khàn giọng nói: "Ghen cũng không ghen, hôn không cũng cho hôn, sao cậu keo kiệt thế hả?"
"Cho cậu hai lựa chọn." Anh giương mắt nhìn chằm chằm cô, thở gấp nói: "Một là hôn ở đây, hai là tìm ch* k*n rồi hôn."
"Được."
Cô thấy rất buồn cười nhưng vẫn gật đầu: "Ừ."
Ở cuối con đường vắng vẻ có rất nhiều sinh viên mặc đồng phục rằn ri màu xanh chạy đến. Lúc đến giờ ăn thì các nam sinh chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã chạy qua mặt cô.
An Vu lui lại rồi vuốt lại tóc, nhẹ giọng phản bác: "Tớ mà đi thì cậu có giận không?"
Giang Sóc nhàn nhạt liếc nhìn sau đó cong môi dứt khoát nói anh đã có bạn gái.
Cô cúi đầu lấy từ trong túi ra một chai nước mua ở tiệm tạp hóa cạnh ký túc xá.
Rõ ràng nói là chỉ hôn thôi mà, đúng là kẻ lừa đảo.
"Không được."
An Vu con chưa kịp phản ứng thì một tay Giang Sóc đã chống bên tai cô rồi cúi người áp sát trán cô.
"Không thêm."
Giang Sóc cười: "Sao không ghen mà vẫn không nói gì với tớ hả?"
Môi cô gái nhỏ rất mềm, chỉ chạm vào đã cảm giác như tan ra.
"Có mà!" Mặt An Vu đỏ tới mang tai, nghiêm trang nói dối: "Ở chỗ kia đấy, vừa đi ngang qua."
An Vu sửng sốt, tránh đi ánh mắt của anh nói: "Tớ không ghen."
Nhìn thấy những cô gái khác theo đuổi bạn trai của mình để thổ lộ tình yêu của họ là việc rất xấu hổ, An Vu cảm thấy rất khó chịu. Cô không nói nhiều trong bữa ăn nên Giang Sóc vẫn luôn là người nói chuyện.
"Không được." Giang Sóc cương quyết nói.
May thay, mặt trời rất quan tâm cô nên chỗ cô ngồi vẫn còn trong bóng râm.
An Vu nhìn anh uống nước mà kinh ngạc, anh chỉ uống mấy ngụm thôi mà đã gần hết nửa chai, giống như trâu uống nước vậy.
"Vậy đừng ôm tớ nữa, trên người cậu toàn mồ hôi thôi, nóng lắm."
Cuối cùng Giang Sóc vẫn bị phạt chạy 2km.
Một tay Giang Sóc nâng mặt cô, anh hơi tách ra, khàn giọng cười nói: "Giờ hôn kiểu Pháp được không?"
Hai tay anh vòng ra sau lưng ôm cả người cô vào lòng.
Giang Sóc cười: "Thế không phải vừa khéo hả, trêu c·h·ó khá tốt mà."
Cô là cô gái duy nhất mặc váy trên con đường này, nhìn cô xinh đẹp lạ thường làm đám con trai đi ngang qua đều ngoái đầu nhìn cô chằm chằm.
Vì đột nhiên thấy lạnh làm cô tỉnh táo lại, An Vu đẩy anh ra ủy khuất nói: "Cậu làm gì thế?"
Khi đến cổng trường thì An Vu xua tay với anh nói: "Đến đây thôi, cậu về đi."
Giang Sóc không muốn cô biết mấy việc linh tinh này nhưng giờ thì hay rồi, có người đến trước mặt cô diễn luôn.
Đêm hôm đó Tần Thư Thiến đã đăng một video khóc lóc và bày tỏ rằng cô ta không biết rằng anh thực sự có bạn gái, giờ cô ta cần ổn định lại tình cảm của mình.
Hôm nay thời tiết vẫn còn rất nóng, An Vu ngồi dưới bóng cây khá khuất. Cô đã chụp một bức ảnh của tòa nhà phía sau lưng cô gửi cho Giang Sóc và bảo một lát nữa sẽ đi ăn với anh.
Trước người cô đột nhiên thấy lỏng ra như có gì đó bị cởi bỏ.
Hai người càng gần nhau hơn, Giang Sóc cũng càng không thỏa mãn việc chỉ v**t v* cô cách lớp vải, ngón tay lạnh lẽo men theo quần áo mà chui vào trong v**t v* làn da tinh tế của cô. Anh không nhịn được mà tiếp tục sờ lên trên
Lại ôm chặt hơn.
An Vu khóc không ra nước mắt, cô không muốn hôn.
Giang Sóc cau mày.
Tần Thư Thiến đứng đó một lúc và nhận thấy có người đang lấy điện thoại quay mình thì cô ta vội vàng che mặt lại và nhanh chóng chạy đi.
An Vu thấy thế thì tò mò đến xem thì thấy ở trung tâm là Giang Sóc.
Cô ta thấy Giang Sóc bưng mâm đồ ăn đi về phía cô gái mặc váy màu be đang ngồi gần cửa sổ.
Lời này làm Giang Sóc yên tâm, nhưng anh vẫn nhíu mày nhìn cô để xem cô nói thật không.
Chàng trai cẩn thận đặt mâm thức ăn cho cô, sau đó quay người chạy sang một bên để lấy đũa và thìa cho cô.
"Sao đến đây mà không nói với tớ một tiếng?" Anh rầu rĩ cất tiếng.
Câu nói ấy rất hùng hồn làm người cả nửa sân thể d·ụ·c đều nghe thấy.
Có rất nhiều người trong nhà ăn mà Giang Sóc lại không cho cô đi xếp hàng, vì vậy An Vu ngồi bên cửa sổ và đợi anh.
Mọi người xung quanh ồn ào làm Tần Thư Thiến thấy mất mặt nên vội vàng đuổi theo.
Lỗ tai An Vu đỏ hồng lắc đầu: "Sẽ có người thấy mất."
Mặt mày Giang Sóc lạnh lùng: "Có việc?"
Huấn luyện viên biết Giang Sóc được nhiều người theo đuổi nên không nhịn được mà cảm thán: "Hóa ra tên tiểu tử cậu có bạn gái à?"
Dù không phải lần đầu hôn nhau nhưng cô vẫn rất luống cuống, đôi môi cắn chặt không cho anh tiến vào.
"Um-"
m** l*** d** d** không dứt, đầu lưỡi Giang Sóc càn quét mọi ngóc ngách trong miệng cô.
Sắp đến trưa rồi, An Vu vẫn ngồi ở trên ghế dài chờ đợi.
Tim Giang Sóc mềm mại, ánh mắt cũng nhu hòa rồi không nhịn được mà ôm cô: "Trời nắng thế mà không biết tìm phòng nào có điều hòa mà ngồi, sao ngốc thế?"
Tốc độ của anh quá nhanh, động tác lại rất lưu loát. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô thở dài nói: "Yên tâm, tớ sẽ không đi đâu, tớ đợi cậu tập xong sẽ đi ăn cơm với cậu nhé?"
"Bạn học Giang Sóc cậu chờ đã." Tần Thư Thiến giang tay ngăn anh lại.
Đôi mắt anh sáng rực chứa đầy ý cười khi mưu kế thành công.
Giang Sóc vẫn còn nửa ngày huấn luyện quân sự cuối cùng, vì vậy anh tận dụng thời gian nghỉ ngơi để đưa An Vu về trường.
Sau bữa trưa, thời tiết bên ngoài càng nóng hơn.
Chương 66
Sau hai tuần huấn luyện quân sự, cô đã đọc xong các tập mới và cô đã mua những bộ truyện tranh được xếp hạng hàng đầu để đọc. Cô đã vẽ hơn chục tập truyện tranh của riêng mình nhưng lúc sáng tác thì vẫn cần học tập thêm.
Hiện tại được xem trực tiếp nên mọi người đều dừng lại xem náo nhiệt, còn có người lấy điện thoại ra quay lại.
Sao sau khi hôn một lần mà trong đầu cậu ấy lại đều là những việc này thế, mới nói hai câu mà đã tranh cãi rồi.
Mới đánh được hai chữ thì cô có cảm giác có người đang tiến đến chỗ cô.
Bên cạnh cô ta còn có một cô gái đang quay video.
Hai tay anh đang cầm mâm đồ ăn, khuôn mặt rất không kiên nhẫn.
Chạy như bay đến thì từ xa anh đã thấy bóng dáng của cô gái nhỏ nhà mình.
"Giang Sóc?"
Nhưng Giang Sóc nhận được tin thì sao chờ được nữa.
An Vu thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp nói chuyện, chàng trai đột nhiên nghiêng người thừa dịp cô không chú ý mà nhanh chóng hôn cô một cái.
"Thật sự sẽ chờ tớ?"
"Hơn nữa yêu đương không phải là quá trình cưỡi lừa tìm ngựa à? Dù cậu có bạn gái đi nữa thì tớ cũng rất ưu tú mà."
Hai bên thái dương Giang Sóc lấm tấm mồ hôi, nhưng trên môi lại mang theo nụ cười nhàn nhạt, lười biếng trả lời: "Báo cáo huấn luyện viên, em vừa đi gặp bạn gái về."
Bị cô ấy thấy rồi.
Tức c·h·ế·t mất, cái tên lưu manh này chui từ đâu ra đây.
Lưu manh, chính cậu nghĩ xem lý do này đáng tin không?
Một câu này làm mọi người im thin thít, vài giây sau đám nam sinh ồn ào nói chuyện.
"Dạ?" An Vu ngẩng đầu lên.
Lần tỏ tình đó không thành công mà anh đã nói rất rõ ràng rồi nên anh nghĩ cô gái kia đã từ bỏ nhưng không ngờ một thời gian sau cô ta lại đến.
Giang Sóc buông cô ra rồi rũ mắt nhìn cô.
Phương Khải thấy thế thì thay anh đổ mồ hôi nhưng Giang Sóc vẫn bình tĩnh không để ý.
Hôm nay An Vu trang điểm, sau khi trang điểm thì khuôn mặt vốn xinh đẹp của cô lại càng lóa mắt hơn. Ánh mắt Giang Sóc nhìn cô chằm chằm sau đó áp sát trán cô, tay thì sờ lên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Có lẽ là có quá nhiều người xếp hàng nên An Vu chờ mười phút mà anh vẫn chưa quay lại.
"Cậu không cần làm gì cả."
Dứt lời, anh giả bộ định hôn tiếp.
Trước mắt anh có một cô gái mặc váy trắng đang đứng.
Lúc anh xoa đầu không biết nặng nhẹ làm tóc cô rối tung lên.
Trên sân thể d·ụ·c truyền đến tiếng còi, vì vừa huấn luyện quân sự xong nên khi nghe thấy tiếng còi thì cơ thể An Vu lập tức có phản ứng là: "Có phải sắp tập hợp không vậy, mau trở về tập hợp đi."
Trước khi đi Giang Sóc còn xoa tóc cô rồi cưng chiều nói: "Tớ đóng dấu rồi đấy, không được nói dối đâu, ngoan ngoãn ở đây đợi tớ nhé."
Mẹ nó!
An Vu nâng đầu lên tùy ý để anh sờ, trông rất ngoan ngoãn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng Giang Sóc cũng không vội vàng như cô, anh vẫn lười nhác đứng đó như mọi việc không liên quan đến mình mà véo mặt cô nói: "Không muốn đi, đói không, tớ dẫn cậu đi ăn cơm?" An Vu lắc đầu nói: "Tớ không đói, cậu mau về hàng đi, đến muộn sẽ bị phạt đấy."
"Tớ không cố ý mà." Giang Sóc thấy rất luống cuống, không biết xấu hổ nói: "Là tay tớ tự làm."
Giang Sóc ôm chặt hơn, rất bá đạo nói: "Nóng cũng phải chịu, bằng không tớ sẽ hôn cậu."
"Bạn gái ơi." Anh nhẹ nhàng gọi cô.
Giang Sóc lười nói chuyện với cô ta, anh khinh thường cười: "Thật ngại quá, trong mắt tôi thì cô kém bạn gái tôi nhiều lắm."
Giang Sóc híp mắt, không nhịn được mà cúi xuống định hôn cô.
Tiếng ồn ào ở sân thể d·ụ·c đã hết, An Vu nóng nảy đẩy anh, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Giang Sóc, cậu đi mau đi, tập cho đàng hoàng vào."
Tần Thư Thiến cũng không tức giận, cô ta cười nói: "Tớ không tin, mọi người đều không thấy cậu gọi điện với bạn gái, cậu chỉ đang nói dối mà thôi."
Cô ngồi bên cửa sổ, từng làn ánh sáng chiếu vào mặt, nửa sáng nửa tối giống như tranh vẽ, lại giống như cảnh đẹp trong phim văn học thanh xuân.
Giang Sóc không nghe mà vẫn cười.
An Vu cười nói: "Hôm qua quá mệt nên quên nói với cậu."
Lúc đi đến tòa nhà dạy học thì Giang Sóc dừng bước rồi đột nhiên anh bật cười thành tiếng.
Cái vẻ cưng chiều đó hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng vừa rồi.
"Ừ." Giang Sóc vùi mặt vào vai cô nhẹ nhàng hít ngửi hương thơm trên người cô.
Tần Thư Thiến định lì lợm la l**m: "Sao cậu không thêm bạn tốt với tớ?"
Cô đưa nước cho anh rồi nói: "Muốn uống một chút không?"
Một lát sau, trong đám đông truyền đến tiếng xôn xao.
An Vu bị anh làm cho tức nổ phổi.
Lúc cô ta nói xong thì đám đông lập tức xì xào bàn tán.
Cô trừng mắt nhìn anh nhưng Giang Sóc không thèm để ý mà lại xấu xa cười rồi cúi người xuống: "Vậy tớ hôn ở đây nhé?"
Giang Sóc mắng thầm.
Giang Sóc nghiêng đầu nhìn về phía xa thì đối diện với đôi mắt của An Vu.
Anh cười run người, cảm thấy rất vui vẻ: "Sao thế, còn ghen à? Cậu là giấm tinh hả?"
"À ừm, cậu khát nước không?" Sợ anh vẫn muốn hôn nên An Vu vội lảng sang chuyện khác.
An Vu không nói gì, giờ muốn cô trả lời sao hả?
Cậu ấy quá lưu manh rồi! (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô ta không có cách nào để tiếp tục hệ liệt video đó vì rất nhiều người trong cantin đã nhìn thấy bạn gái của Giang Sóc và một số người đã quay video nên nếu cô ta tiếp tục hệ liệt đó sẽ bị xem là ác ý xen vào tình cảm của người khác thì danh tiếng của cô ta sẽ trực tiếp sụp đổ.
Một tay Giang Sóc chống vào lưng ghế rồi cúi người hôn lên mu bàn tay cô: "Sao cậu không đối tốt với tớ thêm chút nữa chứ?"
Lúc ấy Giang Sóc không nhịn được mà mắng: "Cô bị điên à, ông nói là ông có bạn gái rồi mà."
Anh ngậm môi cô rồi l**m, m*t, từ từ nghiền nát, đôi môi mềm bị anh làm cho tê dại nhưng Giang Sóc càng hôn càng hăng.
Huấn luyện viên của các cô rất nghiêm khắc, lúc đứng nghiêm không cho nhúc nhích, đá chân cũng không được lung lay, đến muộn còn bị phạt chạy nên mọi người rất sợ tiếng còi của huấn luyện viên. "Sợ gì chứ, dù gì hôm nay cũng là buổi cuối rồi, đi ăn cơm không?" Biểu tình của anh rất bình thường, không coi trọng huấn luyện quân sự.
Lần đầu Tần Thư Thiến đến tìm Giang Sóc là buổi tối lúc anh tập luyện xong, cô ta cầm một túi đồ ăn vặt và đợi ở sân thể d·ụ·c chờ Giang Sóc, lúc anh đến thì tỏ tình với anh.
Nhà ăn của Đ mại học E rất lớn, bởi vì huấn luyện quân sự nên khắp nơi đều có người mặc đồng phục rằn ri màu xanh lá cây.
Thật ra thì cô cũng không đợi lâu, vì lúc cô đến cũng đã gần mười giờ.
"Cậu còn tham gia đội danh dự mà."
Rất nghiêm túc nói bừa.
An Vu nghiêng đầu không cho anh hôn, mặt cô đỏ rực.
"Giờ hôn được chưa?" Anh khàn giọng hỏi.
Giang Sóc bảo cô ngoan ngoãn đợi anh nên cô cũng chẳng đổi chỗ ngồi mà vẫn chỉ ngồi trên ghế đọc truyện tranh.
Giang Sóc quay đầu lại nhìn, cười nói: "Không có ai đâu."
"Vậy thì trốn trước hôn sau."
"Vì sao chứ?"
Giang Sóc: "Cậu còn rất cứng miệng đó."
Mọi người xung quanh ồn ào mà Tần Thư Thiến cũng không bối rối.
Mắt Giang Sóc dán chặt vào đôi môi cô, đôi môi ấy đã bị anh g*m c*n làm sưng, dính nước, trông rất mê người.
Cuối cùng Giang Sóc cũng cười đồng ý.
Cô gái ấy rất xinh, xung quanh cô ấy là khí chất điềm tĩnh.
Nhưng cô ta chưa đi được mấy bước thì bước chân bỗng ngừng lại.
Ánh mắt Giang Sóc nhìn cô đột nhiên trở nên kỳ lạ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hôn như vậy rất mất sức, cả người An Vu mềm nhũn, mơ màng bị hôn, bên tai là tiếng thở gấp gáp của anh, tay cô vô thức ôm chặt eo Giang Sóc.
Giang Sóc thấy cô không nói gì, anh cong môi nói: "Nếu không thì, tớ giúp cậu cài lại nhé?"
Cô gái ngẩng đầu lên bắt chuyện với anh, chàng trai không biết nói gì đành đưa tay xoa đầu cô.
An Vu vẫn hơi sợ xã giao nên muốn đổi chỗ chờ Giang Sóc vì thế lấy điện thoại ra nhắn tin với anh.
Anh bưng mâm đồ ăn đi về phía An Vu.
Môi cô tô son màu đỏ hồng, lại căng mọng trông như quả dâu tây mọng nước vậy.
Anh không nhịn được.
Hệ liệt video theo đuổi của Tần Thư Thiến rất hot, sao có thể vì Giang Sóc nói thế mà từ bỏ chứ, hơn nữa ở video đầu cô ta đã nói khoác với fan là trong kỳ huấn luyện quân sự sẽ theo đuổi được anh.
Cô nức nở làm đầu lưỡi của ai kia thuận lợi tiến vào khoang miệng, giống như mở ra một thế giới mới vậy, hơi thở chàng trai lập tức gấp gáp hơn, động tác cũng cuồng dã hơn.
"Ai bảo cậu về hả?"
Lúc xoay người đóng cửa thì đè luôn cô lên cánh cửa.
Nhưng Giang Sóc không cần cô trả lời mà đã nâng cằm cô lên rồi hôn.
Tần Thư Thiến là người nổi tiếng trên mạng, rất nhiều người quen cô ta, cũng biết cái hệ liệt video theo đuổi của cô ta.
Ban đầu, Giang Sóc muốn đưa cô ra ngoài ăn nhưng An Vu lắc đầu và nói trực tiếp đến nhà ăn sẽ thuận tiện hơn. Anh tiêu tiền rất lãng phí, những nơi anh đưa cô đi ăn cũng rất đắt đỏ làm An Vu có gánh nặng tâm lý.
"Đi đâu về?" Huấn luyện viên hỏi.
Không có chuông kết thúc nên lần tập luyện này của các sinh viên đại học E không biết đã kết thúc khi nào.
An Vu phát hiện ý đồ của anh nên đã nhanh chóng che miệng mình.
Giang Sóc nhận chai nước rồi tu cả chai.
Cô che miệng lại thương lượng với anh: "Lần sau nhé?"
An Vu phản ứng rất nhanh, trước khi Giang Sóc đến gần thì cô đã bịt miệng lại, nhưng lần này Giang Sóc không buông tha cho cô, anh trực tiếp kéo tay cô ra, bá đạo chặn môi cô lại.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.