Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 207: Sự Thật Về Việc Mất Trí Nhớ
Thái độ này và dáng vẻ dịu dàng thắm thiết với Bạch Nhược Mai ngày thường quả như hai người hoàn toàn khác vậy.
- Nếu không có Bất động sản Quảng Thịnh, vậy thì anh sẽ thành người không một xu dính túi, anh lấy cái gì để cạnh tranh với Dạ Đình Sâm? Anh không cần Nhạc Yên Nhi nữa à? Nghe thấy tên Nhạc Yên Nhi, cảm xúc của Lâm Đông Lục cuối cùng cũng thay đổi.
Lúc này, Hank thực sự nổi giận, anh ta sờ mũi rồi túm lấy cổ áo Lâm Đông Lục:
- Thế thì đã sao? Chẳng lẽ cậu định nói cho tôi biết cô ta vô tội trong chuyện tôi thành ra thế này à? Lâm Đông Lục lạnh lùng chất vấn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh ta không đề phòng, bị kéo đến lảo đảo hai bước.
Toàn bộ phòng khách đã bị Lâm Đông Lục đập phá đến mức không còn chỗ đặt chân.
Chương 207: Sự Thật Về Việc Mất Trí Nhớ
Vốn đây là căn nhà mới ấm áp mà anh và Bạch Nhược Mai đã tốn công sức trang trí, vậy mà sau cơn điên cuồng đỏ mắt của Lâm Đông Lục, mọi thứ đã biến thành một mớ hỗn độn.
Tôi sẽ giúp anh, trên thế giới này không có ai có thể thật lòng giúp anh hơn tôi cả.
- Đến Mỹ, chẳng ngờ lại gặp Bạch Nhược Mai lại đang thăm người bệnh ở chính bệnh viện đó, cô ta biết bệnh tình của anh thì tự nguyện ở lại chăm sóc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mình sắp điên rồi! Lâm Đông Lục điên cuồng đấm vào đồ vật xung quanh, bất cứ thứ gì mà tay anh ta bắt được đều sẽ bị nện xuống đất.
Bạch Nhược Mai thì ngày ngày đều ở bệnh viện chăm sóc, nhưng tôi không biết cô ta đã tăng thêm thuốc an thần trong thuốc của anh, khiến cho ý thức anh hỗn loạn, gần như chỉ có thể tỉnh táo khi có cô ta ở đó.
Hank biết Lâm Đông Lục đã bị thuyết phục, anh ta không ngừng cố gắng:
Chẳng lẽ đó là di chứng? Hank biết Lâm Đông Lục bây giờ rất dễ cáu giận nên chỉ có thể nhẫn nhịn giải thích:
Lúc đầu anh không đồng ý, nhưng sau này ngày nào cô ta cũng kể chuyện giữa mình và Nhạc Yên Nhi trong đoàn phim cho anh nghe, anh mới ngầm đồng ý.
Hai người rời đi, căn phòng trở nên trống rỗng, chỉ còn lại Lâm Đông Lục trơ trọi đứng giữa phòng khách.
Các người đều lừa tôi! Các người đều đang lừa tôi!
Đông Lục, anh tỉnh táo lại!
Người kia thừa dịp đó mà đỡ lấy Bạch Nhược Mai.
Không được đi!
Lâm Đông Lục cào tóc, khốn khổ gào lên:
Hank, cậu giúp tôi, cậu dẫn tôi đi trị liệu đi, chờ tôi khỏi rồi sẽ lại đi gặp Yên Nhi.
Hank bước vào, một tay túm cổ áo Lâm Đông Lục, lôi anh dậy.
- Lâm Đông Lục! Anh nhìn xem anh bây giờ biến thành cái quỷ gì! Nếu Nhạc Yên Nhi thấy được, anh nghĩ cô ấy còn yêu anh sao? Câu nói này như một gáo nước lạnh.
Lâm Đông Lục ngẩng đầu nhìn Hank, tinh thần có vẻ bất thường, sốt ruột lên tiếng:
Hank chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe Hank kể, môi Lâm Đông Lục run run nhưng không thể nói thành lời.
- Nếu Bạch Nhược Mai c·h·ế·t, nhà họ Bạch sẽ là những người đầu tiên không bỏ qua cho anh, bây giờ anh còn chưa nắm được quyền thừa kế của Bất động sản Quảng Thịnh, nếu lại mất đi sự ủng hộ của họ, vậy thì anh càng không có hy vọng! Thấy Lâm Đông Lục vẫn hờ hững, lòng Hank nóng như lửa đốt, bỗng nhiên anh ta nảy ra một suy nghĩ, vội bổ sung:
Đưa Bạch Nhược Mai đi bệnh viện.
Lâm Đông Lục suy tư hồi lâu.
Lâm Đông Lục lập tức cản lại:
- Tôi không biết trong quá trình thôi miên Bạch Nhược Mai đã giở trò gì, thế nhưng sau khi tỉnh lại, anh đã hoàn toàn quên đi Nhạc Yên Nhi, đồng thời cho rằng Bạch Nhược Mai mới là bạn gái của mình.
Hank nhìn Lâm Đông Lục.
Như dự đoán của Hank, tình huống xấu nhất đã xảy ra, di chứng của việc thôi miên cưỡng ép sửa đổi ký ức đã xuất hiện, tinh thần Lâm Đông Lục đã có vấn đề.
Anh cho rằng mình không xứng với Nhạc Yên Nhi, cuối cùng chọn từ bỏ.
Mũi Hank chảy máu.
Nhạc Yên Nhi bấy giờ đang ở trong đoàn phim, anh không muốn ảnh hưởng tới cô ấy nên đã tự liên hệ với chuyên gia, quyết định đi Mỹ phẫu thuật.
Lâm Đông Lục giận dữ quay đầu, nhận ra người đến là Hank.
Cuối cùng, Lâm Đông Lục cũng lên tiếng:
- Sau khi phẫu thuật anh rất yếu, không thể tiếp tục giữ liên lạc với Nhạc Yên Nhi nữa.
Trên mặt Lâm Đông Lục là vẻ khao khát như một đứa trẻ.
Cuối cùng, Hank yên lặng nhìn người đàn ông đang điên cuồng kia rồi định bế Bạch Nhược Mai ra ngoài.
Trong lòng Hank cũng đã quyết định rằng đi đến bước này, hẳn mình cũng nên để người kia biết một số việc.
Lâm Đông Lục quả quyết.
Lâm Đông Lục cúi đầu, nhìn thấy căn phòng nơi nào cũng là máu này.
Anh ta chưa bao giờ thấy Lâm Đông Lục thế này, vậy nên không biết phải làm sao.
- Chẳng phải anh muốn biết sự thật à? Tôi cho anh biết, tôi có thể nói tất cả những gì mình biết cho anh.
- Đúng rồi, tôi không thể để Yên Nhi thấy mình thế này được.
Cuối cùng, anh ta giơ cao bàn trà trong phòng khách lên rồi ném mạnh xuống đất.
- Đúng, tôi điên rồi! Chẳng phải cậu đã sớm biết rồi sao? Hank chán nản.
Cậu thực sự sẽ giúp tôi?
Hank bế Bạch Nhược Mai, bước nhanh ra ngoài.
Đôi mắt trống rỗng của Lâm Đông Lục cuối cùng cũng có chút cảm xúc, anh ngẩng lên nhìn Hank.
- Anh xem bộ dáng bây giờ của anh đi, người không ra người, quỷ không ra quỷ! Nếu tôi đến chậm một bước thôi, Bạch Nhược Mai đã c·h·ế·t trên tay anh rồi!
TV, bình hoa, ghế.
- Chẳng lẽ anh không muốn biết sự thật về việc mất trí nhớ của mình à? Chỉ cần anh để tôi đưa cô ta đi viện, khi về tôi sẽ nói với anh.
Thậm chí anh không thể phán đoán xem lời Hank là thật hay giả.
Nói một đoạn dài như vậy, Hank cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, anh ta mím môi.
Vì những việc này anh đều không nhớ.
Nếu cô ta không được điều trị kịp thời, sau này Lâm Đông Lục chắc chắn sẽ hối hận cả đời vì hình vi của mình hôm nay.
Lâm Đông Lục nhìn đến ngẩn người, trong mắt xẹt qua sự bất lực, thế nhưng anh ta lập tức cười to, cười mãi, cười đến lúc nước mắt rơi.
Hank giao Bạch Nhược Mai cho một người bạn đáng tin làm bác sĩ xong không dám ở lại đó lâu mà lập tức chạy về, chẳng ngờ cũng vẫn tới trễ.
Khung ảnh, đĩa trái cây, điều khiển.
Hank nghẹn họng, cuối cùng anh ta chỉ đành thở dài:
Hank cảm thấy Lâm Đông Lục không phát cuồng chỉ vì căm phẫn, hình như anh thực sự có vấn đề về tâm lý rồi.
Cơn giận của Lâm Đông Lục có giảm bớt khi thấy Hank, anh ta cười to:
Chỉ cần cố gắng suy nghĩ, đầu anh đã đau như sắp vỡ ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chiếc máy quay đĩa như kẹt lại, phát ra âm thanh xẹt xẹt vô cùng chói tai, nghe như âm thanh đến từ địa ngục vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người kia xông vào, túm lấy vai Lâm Đông Lục.
Anh run rẩy nhấc tay lên, vết máu ở ngón giữa đã khô thành màu đỏ sậm đáng sợ.
- Việc sống c·h·ế·t của cô ta thì liên quan gì đến tôi đâu.
Nhớ lại trước đây anh là một người tràn đầy sức sống, Hank cũng muốn rơi nước mắt.
Cậu định đi đâu?
Hank quay người nhìn lại, lông mày nhíu chặt:
Hank quả quyết.
- Cô ta nói với anh dù anh đã phẫu thuật nhưng cũng chỉ còn có thể sống một năm nữa, hỏi anh có muốn ở bên Nhạc Yên Nhi không.
- Một năm trước cha anh qua đời, anh phải nhận một cú sốc rất nặng nề đó là bị chẩn đoán u não.
- Được, tôi tin cậu.
Bạch Nhược Mai lúc này đề cử chuyên gia thôi miên tâm lý tốt nhất thế giới để giúp anh quên đi mối tình này, làm anh hoàn toàn quên đi người mình yêu nhất.
- Anh thật sự muốn cô ta c·h·ế·t sao? Lâm Đông Lục thờ ơ đáp:
Đó là những gì Hank thấy khi quay về.
Lâm Đông Lục ngây dại, câu nói kia cứ phóng đại trong đầu anh, ăn mòn thần kinh nah.
Hank muốn giữ chặt Lâm Đông Lục nhưng lúc này anh ta đã mất đi lý trí, anh hiểu lầm động tác này của Hank nên đã nện một đấm thật mạnh vào mặt Hank.
Mỗi một giây anh suy nghĩ, Hank đều hận không thể lao ra ngoài ngay lập tức, bởi lẽ anh ta đã cảm nhận được sự xói mòn trong sinh mệnh của Bạch Nhược Mai.
- Lâm Đông Lục, anh có biết anh đang làm gì không? Lâm Đông Lục không còn chút sức sống nào, anh hất tay Hank ra, chán nản nằm ngửa trên salon.
Tiếng cười kia quá mức thê lương.
Hank ngồi xuống bàn trà bị lật, chậm rãi lên tiếng.
- Được, tôi sẽ giúp anh, tôi đưa anh đi điều trị.
Nói xong, anh ta lùi về sau nửa bước, tránh đường đi ra cửa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.