Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 9

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9


Cửa thư phòng một lần nữa đóng lại, Khương Bái cười đem hoa quả giao cho Doãn Toại: “Người anh em, em gái tôi có tiềm chất diễn viên hay không, nếu trên tay cậu có tài nguyên, thì sắp xếpmột cái? Không cần thứ gìkhác, tiểu muội của cửa hàng rất thích hợp với em ấy!”

Anh nhấc mí mắt nặng nề lên, đuôi mắt còn nhuộm đỏ ửng nhàn nhạt.

Trước đây ít năm được người ngoài tặng, Doãn lão gia không thích cờ vây, giữ đấy nhưng chưa từng động vào.

Cửa mở ra

Trong nhà không có người ngoài, ăn chút trái cây thì thế nào?

Doãn Toại nói về tình hình thực tế: “Hai ngày nữa là sinh nhậtmột người thầycủa cháu, cháu định đi thăm một chút, vị giáo sư kia thích cờ vây.”

“Cho dù bận rộn đi nữa, việc chung thân đại sựvẫn cầnphải cân nhắc, cũng không còn nhỏ, bacháu đối với cái này lạichẳng quan tâm, ông không được thay bacháu quan tâm?”Nói đến chỗ này, ông thở dài:“Ông và bà nội cháu đều lớn tuổi như vậy rồi, còn có thể sống được mấy năm? Nếu nhưcháukết hôn, bên cạnh có người chiếu cố, chúng takhông phảiliền yên tâmsao?”

Lương Văn đang cắt hoa quả, nhìn cô hỏi: “Không phải nói con dẫn Dương Thư đến sao?”

Chương 9

Cuối cùngtrởvề đại học C, chỉ còn lại một mình Khương Ngâm.

Khương Ngâm giương mắt cười tủm tỉm, mười phần nhiệt tình nhìn qua người trong phòng, phát hiện khuôn mặt quen thuộc không nên xuất hiện ở chỗ này, khóe miệng cô cứng đờ.

Những năm gần đây biệt thựđãđượctu sửa mấy lần, nhưngđóvẫn là nơi Doãn lão gia dành tình cảm chân thànhở trong lòng.

Anh trầm ngâm nghĩ gì đó, một lúc lâusau mớingẩng đầu: “Ông nội, cháu nhớ ông có một bộ cờ vây, bộ cờ làm bằng ngọcHòa Điền*thượng hạng.”

Doãn Toại đáy mắt nhiễm ýcười, cầm cây tăm xiênlên mộtmiếngô mai đưa vào trong miệng, tư vị chua ngọt lan tràn ở đầu lưỡi.

Mỗi lần tớikỳ kinh nguyệtngày đầu tiên, Dương Thưđều đau nhức khó chịu.

“Mấy ngày trước ôngđãbàn bạc xongvới cháu, lão Triệu vàôngcógiao hảo nhiều năm, hai nhà xem như môn đăng hộ đối, cho dù khôngcho ông mặt mũi nhưnghôm nay cháu cũng không thể không đi. Con gái người ta đãđếnnhư lời hẹn, còn cháu thì đến cái mặt đều không lộra, sao có thể bỏ qua được? Vừa rồi lão Triệu mới gọi điện thoại nói chuyện này, ông cũng không biếtphảinói năng thế nào với người ta.”

Cẩn thận suy nghĩ một chút, mấy ngày trước ông nội hình như đã an bài xem mắt gì đó.

Doãn Toại đáy mắt nhiễm lên ítý lạnh, đường cong cằm kéo căng một chút. (đọc tại Qidian-VP.com)

! ��� ���

Cửa sắt mở ra, xe lái vào trong khuôn viênxanh um tươi tốt, quản gia tự mình tới mở cửa xe, nhìn thấy Doãn Toại,cẩn thận nói: “Doãn tổng,ngàiđãtrở lại, lão gia đang phát cáu ở bên trong.”

*Đặc mã: Lời chửi tục như Đ·M

Nghe anh hỏi như vậy, ông đã hiểu: “Cháu muốn?”

Khương Ngâm không tình nguyện hừ hừ cái mũi, bưng lấy mâm đựng trái cây đi về phíathư phòng, đẩy cửa bắt chước phimtruyền hình điện ảnhởbên trongkháchđ**m, ngữ khítiểu nhịgào to: “Khách quan, ngài có gọi một phần hoa quả, đến đây—— “

Sau đó,Lương Văn còn cùng Khương Ngâm nói dông dài: “Dương Thưmột mìnhlẻ loi,trơ trọi ởTrường Hoàn, cũng không biết trong nhà có người nào, chưa từng nghe con bénhắc qua, bây giờ thân thể không thoải mái cũng không có người quan tâm chiếu cố, kỳ thật đứa nhỏ này cũng rất đáng thương.”

Trong sân trườngtĩnh mịch,đèn đườngđã đượcthắp sángchỉnh tề, đem lá cây tươi tốt chiếu lên xanh biếc, Một vài ba nhóm các thiếu nam thiếu nữ lui tớithành đoàn, nói cười vui vẻđi qua.

Khương Bái nhìnvề phía sau cửamấy lần, mi tâm nhíu lại: “Chỉ một mình em?”

Lưng Khương Bái hơi cứnglại, trầm ngâm một lát, lấyđiện thoại di độngtừ trong túi ra, gửi tin nhắnquaWechat:[Không thoải mái chỗ nào, tôiđưaem đi bệnh viện?]Dương Thư:[Chỗ nào cũng dễ chịu.]

Khương Ngâm ý thức được gì đó, phân phó trợ lý đi rót nước nóng, lo lắng hỏi cô ấy: “Thân thích tới hỏi thăm sao?”

Mu bàn tay Khương Ngâm tê rần, không tình nguyện bĩu môi: “Chẳng phải không đem con dâu trong lòng mẹ mang về thôi sao, sao lại trút giận lên con?”

Bà lại cắt trái câyướp lạnh để lại bên trên, nhét vào trong tay Khương Ngâm: “Đừng ăn nữa, đemvào thư phòng đi.”

Nói xong lại nghĩ tới dáng vẻ tức hổn hển của ông lão, dừng lại hai giây sau nói: “Tôi nhớ con đườngphía trướckia có cửa hàng khoai nướng ngọt, ông nội thích ăn, đi mua một íttrước.”

Cùm cụp

Trong nhà có người, Khương Ngâm lười nhác lấy chìa khoá, trực tiếp đông đông đông gõ cửa.

Doãn lão gia vịnquải trượng ngồi một mình trên ghế sôpha, có lẽ là bị tức đến phẫn nộ, sắc mặt lúc này có chút khó coi.

“Muộn rồi, đối với dạ dày không tốt, không thể ăn nhiều.”

Còn đặc mã*

Đã lâu rồi ông chưa ăn lạimón này, thật là có chút hoàiniệm.

Khương Ngâm cảm khái,cùng là con người sao số mệnh lại khác nhau như vậy, mang theo quà sinh nhật đã chuẩn bị từ lâu cho Khương giáo sưđi vào nha.

Dì giúp việc đưa trà vừa mới pha tới, Doãn Toại bưng lên uống một ngụm, lại buông xuống: “Cháu không có đồng ýhôm nay đi xem mắt, rõ ràng là ông tự ý chủ trương.”

Trường học ở vùng ngoại thành, lại trùnghợplà giờcao điểm tan tầm, LúcKhương Ngâm đến trường,sắc trời đã ảm đạm xuống, bầu trời inmàu xám,xanhnhạt, mặt trăng từ trong tầng mây mơ hồ ló ra nửa cái.

Doãn Toại: “…”

Âm thanh đinh tai nhức óc, trung khí mười phần, Doãn Toại theo bản năng đưa điện thoại di động cách xa lỗ tai mình.

Editor: Xu

*Ngọc Hòa Điềnhay còn được gọi là Ngọc Bích Tân Cương. Loại đá này được khai thác ở sườn bắc núi Côn Luân – Tân Cương, Trung Quốc. Màu sắc củangọcũng khá là đa dạng: trắng, xanh lục, đen, vàng, màu lam,… Đa số là màu đơn sắc. Độ cứng của ngọc rơi vào khoảng 6-6,5 Mohs,Ngọc bích Hòa Điềnmàu trắng thường sẽ cứng nhất.

Khương Bái không tiếp lời, lấy túi,quay người đi vềphíathư phòng.

Doãn Toại bất đắc dĩ thở dài, phân phó tài xế trướcmặt: “Về nhà cũ.”

Bà nói xong, liếcKhương Bái ngoài cửamột chút, tràn đầy phấn khởi:“Con cảm thấy thế nào?”

“Vụ quảng cáo đồ uống Phi Chanh bây giờ huyên náo,xôn xao,thị trườngchứng khoán củatập đoàn Doãn thị đang đi xuống trầm trọng, bacháu thiệt hại một vài cổ đông lớn, ban ngày nó đãquađâymột chuyến, nói muốn cháu về Doãn thị.”

Tiến vào khuôn viên củanhà, đi đến đơn nguyên* dưới lầu, Khương Ngâm nhìn thấy trước cửa có một chiếc xe Lamborghini xịn xò.

Doãn Toại: “…”

Vừa rồi khi cô gào to, ba người cùng ngẩng đầu nhìn tới.

Khương Bái cất điện thoại, đẩy cửa vào thư phòng.

Doãn Toại uống rượu không tínhlàquá nhiều, nhưng gần đây mệt mỏi vì làm việc không nghỉ ngơi, nên lúc này mượn rượu để giải tỏa,anhkhó chịu tựa vào chỗ ngồi phía sau xe nhắm mắtmột hồi.

Khương Ngâm: “…”

“Đánh cờ trong thư phòng.”

Vết tích so với trước đó phai nhạt rất nhiều, chỉ mơ hồ còn hiện ramàu hồngnhàn nhạt.

Ngước mắt lên nhìn thấy Doãn Toại đi tới, cả người càng thêm âm trầm.

Lạinhìn về phía Doãn Toại, bất đắc dĩ nói:“Đứa con gái này bị thầyvàgiáo sưLương chiều hư, không có quy củ gìcả, để con chê cườirồi.”

Doãn Toại ngồi xuống chỗ bên cạnh: “Ông thấy thế nào, ngon không ạ?”

“Vớianh con sao, còn rất nhàn hạ thoải mái.”

Cô ấyngồi xuống ghế dựa, cả người gục vàobàn không muốn động, có chút xin lỗi nói: “Tình huốngnàycủa tớ đêm nay chắc không thể đếnnhà cậu ăn cơm.”

Khương Ngâm tựatrên đàilưu ly, ôm mâm đựng trái cây ăn hoa quảrăng rắc: “Mẹ, bacon đâu?”

Ông đối với người nhà từ trước đến nay luôn hào phóng, cũng không hỏi nhiều, phân phó người giúp việc trong nhà đi lấy.

Hai anh em Khương Bái và Khương Ngâm bận rộn công việc, bây giờ c*̃ng có cơ hội tập hợp tại một chỗ.

Doãn Toại không tiếp lời.

Khương Bái bưng cái ghế ngồi nhỏ, ngồi bên cạnh Doãn Toại.

Xem ra tức giận không nhẹ rồi.

Lại là Doãn Toại!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

REPORT THIS AD

Năm nay là sinh nhật 54 tuổi củagiáo sưKhương, bởi vì không phảithọ lớn, cho nên Lương Văn dự định buổi tối người một nhà cùngnhauăn bữa cơm, vô cùng đơn giản.

Lấyđiện thoại di động ra quét mắt một vòng ghi chú trên màn hình, anh từ từ nhắm hai mắt uể oải,nhận: “Ông nội.”

“Thằng nhãi con, xế chiều hôm nay vì sao không đi xem mắt?”

Khương Ngâm trong nháy mắt đỏ từ mặt đến cổ, bên tai cũng theo đó nóng lên.

Cho tới bây giờ không ai nói với cô trong nhà có khách a ���

“Không cóạ, rất đáng yêu.” Lúc nói chuyện,Doãn Toạinhìn qua Khương Ngâm, bốn mắt nhìn nhau, Khương Ngâm không thấy đượclời anh tán dương có mấy phần thực tình, mà giống như là cười trên nỗi đau của người khác.

Beta: Sue

“Chỉlà việc nhỏ.”Khương Ngâm tiếp nhận nước nóngtừtrợ lý rồi đưa tới cho Dương Thư: “Bây giờ c*̃ng đã đến lúc tan làm, cậu nênvề sớm nghỉ ngơi một chút đi, nhớ pha nước đường đỏ.”

Nhà cũ của Doãn gia ở nội thành Đông Nam, quang cảnh đến nay ước chừng ba bốn mươi năm, là nơilúcDoãn lão gia bắt đầu sáng lập Tập đoàn Doãn thị, đãmua căn biệt thự đầu tiênở Trường Hoàn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Không bao lâu, âm thanh điện thoại trong túi vanglên chấn động.

Lương Văn vừa nghiêng đầu, phát hiện hoa quả vừa cắt đãbị cô ăn hết một nửa, tranh thủ thời gian đoạt lại: “Ài, mẹ vừa dọn xong bàn, sao conăn nhanh vậy?”

Doãn lão gia đã đến giờ cần đi nghỉ ngơi, chậm rãi chống quải trượng đứng lên, đi tớitrước mặt Doãn Toại, vỗ vỗ bờ vai anh: “Cháu kinh doanh Truyền Thông Tinh Đồ không tồi, nếuxử lý tốt chuyện này, cháu liền có thể có đượclòngtin của các cổ đông lớnDoãn thị.”

Doãn lão gia nuốt nước miếng, nhận lấy từ tay Doãn Toại.

Quảng cáo

Còn mất mặt ngaytạinhà mình.

Chóp mũi Doãn lão gia truyền đến một tiếnghừ lạnh: “Chỉ với một thủ đoạn nhỏ này, cháu đừng mơ tưởng hối lộ được ông!Chuyện hôm nay, cháu biết mình sai chưa?”

Xe thể thao sang trọng này là của ai thế, trước kia chưathấy quabao giờ, không biết nhà ai có khách nhiều tiền như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Doãn Toại dư quang liếc qua, cười nhẹ: “Trước khi đến,cháu đặc biệt mua cho ông nội, còn nóng hổi. Ông chủ nói, khoai nướng nhà ôngấyrất ngọt.”

Doãn Toạiđè lên mi tâm, tùy tiện nói đại một lý do: “Công việc bận quá, quên mất.”

Xem ra là không cần quan tâm.

Quải trượng trong taynệntrên mặt đấtmấy lần: “Oắt con, cháu tới đây cho ông!”

“Còn có thể có ai nữa?”Khương Ngâm đổi giày, đem quàđểtrên ghế sô pha, trực tiếp tiến vào phòng bếp.

Trường học này là nơi Khương Ngâm lớn lêntừ nhỏ, mặc dù đại học đi đại học P, nhưng nơi này một ngọn cây cọng cỏ vẫn phá lệ quen thuộc.

Ônglại nói: “Nếucháukhông muốn liên hôn, kỳ thật ông cũng không ép. Lúc trước vì công ty, cưỡng ép cha mẹ cháu ghép vào cùng một chỗ, kết quả lại…”

Ông lão mượn cơ hội này muốn hòa hoãn quan hệ cha con bọn họ một chút, than thở nói:“Suycho cùng, Doãn thị cuối cùng còn khôngphảigiao đến tay cháu sao, mẹ kế cháu muốn tranh cũng vô dụng, đây làđiều chính miệng ba cháu hứa lúc ly hôn với mẹ cháu. Ruột thịt quan trọng*, ba cháucònbiếtphân rõ nặng nhẹ.”

“Hôm nay thân thể cậu ấy đột nhiên có chút không thoải mái, vì vậykhông tớiđược, con liền bảocậu ấy đi về nghỉ.”Khương Ngâm nóixong,dùng tay lấy hoa quả đã được cắt gọntrong mâm, bị Lương Văn chụp lại mu bàn tay: “Rửa tay đi rồi ăn?”

Doãn lão gia dừng một lát, càng nghĩ càng tức giận:“Hiện tại đang ở đâu, lập tức trở về cho ông!”

Ông lão nhìn trong hộp một chút, tựa hồ có chút mất mát: “Cháu chỉ mua một củ?”

Mũi Doãn lão gia dùng sức ngửi một chút, thân cổ hướngvề phíabên kia nhìn.

Từ quán barLạc Đường đira, tài xế đã chờ ởcửa.

Khương Bái trực tiếp cười đau cả bụng: “Em còn có thể lại khờ thêm một chút không?”

*Đơn nguyên:Trong nhà ở nhiều tầng,đơn nguyênlà tập hợp các căn hộ cùng sử dụng một tổ chức giao thông thẳng đứng (cầu thang bộ, cầu thang máy, vv.). Một ngôi nhà có thể bao gồm một hoặc nhiềuđơn nguyên.

Từ khi về đến nhà!

Lại ngồi một hồi, hai người nói đến chuyện của công ty.

Doãn Toại thuận miệng “Ân”một tiếng, đem theo khoai nướng ngọt, chân dàibước vào trong phòng.

“Đương nhiên, nếu cháu có thể mau chóng sinhchắt traicho ông, vậy hai ông bà này càng cao hứng.”

Trước bàn tròn, Khương Bẩm Hoài và Doãn Toại ngồi đối diện nhau, ở giữa đang đánhnửatrậncờ vây.

Anh nhớ kỹ lúc ấy chính mình hẳn là không đồng ý, càng không nhớ rõ thời gian xem mắt là xế chiều hôm nay. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Mẹ bảo con bưnghoa quả vào.”Khương Ngâm kiên trì đem mâm đựng trái cây đưa qua, một khắc cũng khôngmuốnởlạilâu, quay người liền đi ra bên ngoài.

Doãn Toại đi lên trước, cầm đồ vậttrong tay đặt lêntrên bàn thủy tinh, mở hộp ra, hương vị khoai nướng ngọtnồng đậmở tỏa ra khắp phòng.

Bướclêncầu thang, lại quay đầu dặn dò một câu: “Nhớ kỹ lời ông nói, không muốn xem mắt thìtranh thủ thời gian mang người về cho ông, đừng để ông sốt ruột.”

“Nói bừa gì đấy?”Lương Văn giận trách, sau đó lại thở dài:“Con đừng nóivậy, mẹ đúng là rất thíchDương Thư, nếu làm con dâu mẹ, mẹ liền hài lòng một trăm phần.”

Không cho Doãn Toại cơ hội cự tuyệt, điện thoại trực tiếp bị cắt đứt.

Thần sắc Khương Bái hơi giật mình, hờhữngđáp: “Con không có cảm thấy gìcả.”

Doãn Toại rũmắt nghe lời của ông, liếclòng bàn taymột chút, bên trênvẫnchưa kịp tẩy đi vết son môi.

Khương Ngâm nhìn Khương Bái bằng ánh mắt xem thường,đẩy anhấyra,tiến vào: “Em thích thế, anh quản được sao?”

Dùng thìa múcmột miếng đưa vào miệng, vừa ngọt vừa mềm lại thơm, mặt mày ông đều giãn ra.

*Ởbản convert là “sinh ý trong trận”: tụi mình cũng không rõ nghĩa, chỉ có thể edit theo cách hiểu của bọn mình thui:)))))

Doãn Toại bưng nước trà lên uống, trên mặt khôngnhìnra cảm xúc: “Tại sao ông ta không đi tìm con trai của người phụ nữkia?”

Cái vụ lần trước trong quán bar xảy ra chưa bao lâu, bây giờ lại tới thêm cái nữa.

Khương Bẩm Hoài vui tươi,hớn hở,đánh vỡ cục diện bế tắc, cười giới thiệuvới cô: “Đây là Doãn Toại, sinh viêntrước kia của bavà mẹ con.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh tự mình đem khoai ngọt lột vỏ, cầm thìavàkhoai ngọt đưa đến trước mặt Doãn lão gia: “Ông nội, ăn không?”

Doãn Toại có chút bất đắc dĩ: “Ông nội, cháu thực sự rất bận, không có tâm tư cân nhắc những thứ này.”

Thứ sáu đi làm bình thường, buổi chiều phải vềđại học C, Khương Ngâmsớmhoàn thành công việc trong tay, vừa nghiêng đầubắtgặp Dương Thư ôm bụng từ phòng phòng vệ sinhra, trongrất thống khổ.

Ông lãokhoát khoát tay: “Ai, không nói việc này nữa, ý tứ của ông đó là, nếu trong lòng cháu đã có người mình thích, ông và bà cháu c*̃ng không có ý kiến gì, đã không hài lòng với sự sắp xếpcủa chúng ta, vậy cháu liền tự mình dẫn về một người.”

Mở cửa là Khương Bái, bộ dáng ghét bỏ: “Nếu em gõ dùng sức chút nữa, có khi cửa bị em tháo ra luôn đấy?”

Khoai nướng ngọt có màu vàng óng ả, nhìn qua thì thấy bên ngoài giòn giòn bên trong mềm mại, tơi xốp ngon miệng, lúc này còncó hơi nóngtừ từ bốc lên.

“Consống vớicông việcluôn đi, cái gì cũng không để tâm!”Lương Văn ném cho Khương Bái một ánh mắt xem thường:“Dương Thư người tacó vẻ ngoàicó trình độ, điều kiện tốt biết bao nhiêu,đúng làkhông có mắtnhìn.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9