Kết Hôn Với Anh Trai Của Chồng Hụt
Chư Cát Cẩm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 129
Trước đó Tô Thanh Nhiễm cũng từng thầm tưởng tượng nếu mình thật sự đạt giải, nhất định phải bình tĩnh, không được làm mất mặt sư môn, nhưng khi khoảnh khắc này thật sự đến, cô mới phát hiện, tất cả những dự tính đều thật nhợt nhạt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bùi Cảnh Ngạn cũng bị tác phẩm điêu khắc như vậy thu hút, anh hỏi Tô Thanh Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, em có biết điêu khắc cái này không?”
“Xin mời nhà điêu khắc Tô Thanh Nhiễm!”
Nghĩ đến tâm trạng lúc đi Vu Điền đấu giá, nghĩ đến rất nhiều buổi tối trước đó thức trắng đêm, còn có những năm qua, rất nhiều vết thương lớn nhỏ bị d.a.o khắc cứa vào… cuối cùng, là Bùi Cảnh Ngạn cùng cô ngắm bình minh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giờ phút này, khoảng cách chỉ hơn mười mét, lại khiến mắt cô nhòe đi.
Cô đã không còn là thiếu nữ 14 tuổi ngây thơ năm đó, sau khi đạt giải chỉ biết đắc ý nhảy chân sáo chạy lên sân khấu.
Thuật nghiệp hữu chuyên công, giống như sư phụ điêu khắc tượng Quan Âm có thần thái nhất, còn Tô Thanh Nhiễm thực ra giỏi nhất là điêu khắc đề tài sơn thủy.
Tiếng trống không linh và tiếng chuông khánh vang lên trong trẻo, bức tranh từ từ mở ra, sa mạc, bãi cát, đoàn thương nhân, người dẫn chương trình cất tiếng: “Tác phẩm thứ hai có chủ đề là《Con Đường Tơ Lụa》, sử dụng ngọc Lâu Lan tam sắc của Hòa Điền, điêu khắc ra đoàn thương nhân dưới ánh hoàng hôn, có con lạc đà mệt mỏi, hòm gỗ bị gió cát bào mòn, còn có những lữ khách với sắc mặt khác nhau. Nét bút điêu khắc của nó mượt mà, thần thái phong phú, là tác phẩm hiếm có trong cuộc thi điêu khắc lần này.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đúng lúc Tô Thanh Nhiễm đang chăm chú nhìn khuôn mặt người đó, màn hình chuyển cảnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tô Thanh Nhiễm nghe thấy phía dưới có người cảm thán tuổi trẻ tài cao, cũng có cô gái đang bàn tán người trên kia trông rất đẹp trai.
Không thể không cảm thán, kỹ thuật điêu khắc của người Trung Quốc vô cùng tinh xảo, rất nhiều nghệ nhân, đằng sau một tác phẩm, đều là sự kế thừa văn hóa hàng nghìn năm.
Tô Thanh Nhiễm gật đầu: “Em học rồi, nhưng đây không phải là lĩnh vực em giỏi, cho nên không thể điêu khắc đẹp như vậy, chắc phải luyện thêm mấy năm nữa mới có thể.”
Lúc này, người điêu khắc tác phẩm đó bước lên, không ngờ lại khá trẻ, nhìn khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.