Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 45: Sốt

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 45: Sốt


Diệp Mộng Mộng nghiêm túc nói: “Chị Tiểu Du, đang trong giai đoạn sự nghiệp thăng tiến, tốt nhất đừng yêu đương. Sau này em sẽ trông chừng chị.”

Kỷ Lâm Hạo khựng lại: "Xin lỗi, lúc đó không nghĩ tới."

Chỉ có một cảnh hai người trong cùng khung hình, là trong hồi tưởng, Nguyễn Du và hiện thực, Kỷ Lâm Hạo lướt qua nhau trước nhà thờ St. Paul. London đang mưa, thành phố xám xịt, dưới màn hơi nước mờ mịt, Kỷ Lâm Hạo cầm ô, còn cô thì không.

Cô gật đầu: “Quay đi.”

Nguyễn Du nâng cốc cà phê lên, vẫn giữ vẻ mặt phấn khởi.

An Trác Tây ngừng lại một chút rồi cười: “Tin thứ hai là, nam chính của bộ phim này, đã chọn là Đoàn Lâm.”

Nguyễn Du ngớ người: "…Sao có thể, bài hát mới hay thế, chắc chắn sẽ bán chạy!"

Nguyễn Du hít mũi, cúi đầu nhìn chiếc váy cưới của mình, rồi lại liếc nhìn bộ vest của Kỷ Lâm Hạo ở đằng xa. Cô thật sự suy nghĩ một chút.

Diệp Mộng Mộng đưa màn hình điện thoại cho cô xem.

Diệp Mộng Mộng: 【Bọn tôi đến rồi, chị Tiểu Du đang quay MV đây. [ảnh]】

Diệp Mộng Mộng: "…"

Anh nói nhẹ nhàng: "Album này sẽ đạt được thành tích thế nào, tôi cũng không dám chắc."

Nói thừa, không thì khóc thảm thế được à.

Nguyễn Du: "…"

Về khách sạn, việc đầu tiên Nguyễn Du làm là lao lên giường.

Trên màn hình là nhóm chat quen thuộc với tên đầy quen thuộc: Hôm nay Tiểu Du vượt cửa rồng chưa.

Quay cả ngày, xong việc.

“Tiểu Du, những kịch bản mà chị đã đưa cho em trước đó thì đừng xem nữa.” An Trác Tây nghe có vẻ rất vui, “Chị có hai tin tốt, đối với em mà nói, đây là những tin cực kỳ tốt.”

Cô chắc chắn là bị sốt đến ngớ ngẩn rồi.

Hai tiếng gọi kia vang lên rành rọt, sắc nét. Nguyễn Du lập tức sượng mặt, quay người định chui ngược lại vào xe.

Giường, cảnh giường?!!!

Diệp Mộng Mộng: "Chiều nay chị và Kỷ Lâm Hạo mặc váy cưới ở vách núi trắng bị người ta chụp ảnh, giờ lan truyền khắp mạng rồi! Làm sao đây…Ồ, chị An trong nhóm bảo không cần lo, fan của Kỷ Lâm Hạo đã giải thích khắp nơi là đang quay MV."

Kỷ Lâm Hạo nhìn cô vài giây, thực sự cảm nhận được nhịp tim mình lúc này, khẽ dừng lại, mỉm cười.

Trước khi đi, cô đến chào tạm biệt Kỷ Lâm Hạo: "Kỷ Lâm Hạo, tôi sắp đi rồi, có cơ hội gặp lại nhé." (đọc tại Qidian-VP.com)

Diệp Mộng Mộng thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì tốt, em yên tâm rồi.”

Diệp Mộng Mộng hít sâu một hơi: “Chị cố ý đấy à?”

Là fan trung thành của anh bao nhiêu năm, cô nhìn ra được, anh đã từng có ý định chuyển hướng, hai năm qua cũng đóng vài bộ phim thần tượng, nhưng đối tượng chủ yếu là fan, chưa thực sự đột phá.

Hai cô gái người Trung đã cầm điện thoại chạy đến, nhóm trợ lý của Kỷ Lâm Hạo phản ứng rất nhanh, lập tức ra chặn: “Xin lỗi, chúng tôi đang trong quá trình quay, mong các bạn không tiết lộ nội dung này, cảm ơn rất nhiều.”

Nguyễn Du đang dán miếng hạ sốt và vẫn nằm trong chăn để điều chỉnh múi giờ. Lâm Thanh đến đưa cho cô một kịch bản.

“Tôi vừa...” Nguyễn Du hít mũi, “vừa dụi lông mi vào mắt, đau c.h.ế.t mất.”

"Ừ, cảm ơn."

Nhưng nếu không làm idol nhảy hát nữa, anh vẫn có thể làm ca sĩ, anh vốn thích làm nhạc mà. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng đã muộn mất rồi.

Đôi mắt cô sáng rực, lông mi vẫn còn vương những giọt nước li ti, đang hết sức nghiêm túc cổ vũ anh.

Trong phim trường, chuyên viên trang điểm Tiểu Quân ghé gần trợ lý Khương Lập: "Hôm nay áp suất của anh Lâm thấp ghê, nửa tiếng rồi, ngồi đó không nói câu nào, cà phê cũng chưa uống."

Nguyễn Du: “……”

Cô mở Weibo, quả nhiên, cảnh mình mặc váy cưới bước xuống từ xe bị người ta chụp lại, Kỷ Lâm Hạo đứng xa xa cũng lọt vào khung hình. Lướt sang tài khoản fan nhỏ, mọi người đều nhốn nháo cả lên.

Khương Lập: "Bộ phim mới anh Lâm nhận, nghe nói nữ chính được chọn rồi, là Nguyễn Du."

Bên cạnh, Nguyễn Du đã bị Diệp Mộng Mộng gọi, không quên quay đầu cười rạng rỡ chào tạm biệt Kỷ Lâm Hạo rồi rời đi.

"Anh đi mua cà phê à?" Nguyễn Du sờ cốc cà phê, vẫn còn nóng, lập tức nở nụ cười, còn có chút ngại ngùng, "Nhưng tim tôi không khỏe, không uống được, nhưng vẫn cảm ơn anh."

Kỷ Lâm Hạo cũng nhìn cô mỉm cười, ánh mắt đào hoa tựa làn nước xuân: "Nhất định sẽ có cơ hội."

Thảo nào, ai mà không biết anh Lâm kỵ đại tiểu thư nhà họ Nguyễn chứ.

Tối hôm đó về nhà liền sốt cao.

Khi nhóm của Kỷ Lâm Hạo quay xong cảnh ở vách đá trắng, đã hơn bảy giờ tối. Cả đội đói không chịu nổi, bàn bạc một chút rồi quyết định ăn tạm bữa tối gần đó.

Đùa gì chứ, quay MV cho thần tượng mà không hoàn hảo thì sao được!

Khương Lập "suỵt" một tiếng: "Sáng nay đã vậy rồi."

Lâm Thanh:【Nếu chị ấy có dấu hiệu động lòng, lập tức dập tắt ngay từ trong trứng nước!】

Hu hu hu, idol đúng là quá dịu dàng rồi!!

Ánh mắt Nguyễn Du đỏ lên vì thương xót, cô nhẹ nhàng nói: "Tôi nghĩ fan của anh chắc chắn muốn thấy anh đi theo lựa chọn của mình, anh luôn rất tuyệt vời, phải tin vào chính mình."

“Tôi, trời ơi?!!”

Phân cảnh yêu cầu diễn viên hát nhép theo lời bài hát. Đoàn phim cho phát nhạc nền bài "Không nghe" để hỗ trợ. Nhưng đến khi quay, Kỷ Lâm Hạo trực tiếp hát theo bài gốc. Nguyễn Du vừa nghe vừa lau nước mắt, cười đầy mãn nguyện.

"Hả?" Cô khó nhọc ngẩng đầu.

Phân cảnh này cần diễn xuất khóc.

Vào mùa hè, hoàng hôn buông xuống sớm. Đoàn phim vội vàng chuẩn bị máy móc và đạo cụ, cuối cùng cũng bắt đầu quay.

“Thấy sao rồi?”

Khi theo đuổi Kỷ Lâm Hạo, cô từng gào lên “Bảo bối, cưới em đi, tim gan đều dâng hết cho anh” không biết bao nhiêu lần. Fan idol nào mà không từng ngập tràn tình yêu mãnh liệt như vậy cơ chứ!

“Qua rồi.” Kỷ Lâm Hạo nhìn cô, có chút ngẩn ngơ.

Trang bìa có bốn chữ lớn: Vô Thanh Kinh Lôi.

Cô phải thay lại váy cưới, quay tiếp phân cảnh nối liền với cảnh nhảy khỏi vách đá, rơi xuống biển sâu.

Nguyễn Du vừa khóc xong, nhưng ngay lập tức ngừng lại, mắt cười cong cong dù mặt vẫn còn đẫm nước mắt: “Tôi không sao. Cảm ơn anh. Cảnh này qua chưa?”

Lúc này trong quán toàn người Anh, không ai nhận ra Nguyễn Du và nhóm của cô. Họ cũng thoải mái hơn, vừa ăn vừa trò chuyện.

Nguyễn Du nhẹ nhàng cầm lấy cốc cà phê, đã hiểu.

“?”

Quay xong cảnh của Nguyễn Du, tiếp theo là cảnh quay riêng của Kỷ Lâm Hạo.

Kỷ Lâm Hạo cười càng sâu hơn.

Lâm Thanh:【Canh kỹ chị ấy giúp tôi!!!】

Nguyễn Du lật qua một trang, chỉ mới lướt qua một chút, đột nhiên cứng đờ lại.

Kỷ Lâm Hạo nhìn cô, ánh mắt cũng ánh lên nét cười, ngồi xuống bên cạnh: "Ca phẫu thuật lần trước của cô, khi nào thì hồi phục hoàn toàn?"

Chương 45: Sốt

.

Cái này cậu biết được sao?

[Xiaosi]

Quay đi quay lại mấy lần, Kỷ Lâm Hạo nhìn màn hình giám sát, nhẹ giọng nói: “Cảnh này qua được rồi, hiệu quả cũng tốt lắm.”

Kết thúc cảnh quay, Nguyễn Du ngồi bên bể bơi quấn khăn, trông vô cùng mệt mỏi. Phía sau cô, các nhân viên bận rộn dọn dẹp đạo cụ. Một người bước tới, đặt một ly cà phê bên cạnh cô.

Cô vẫn chưa quen múi giờ, quay phim liên tục đến giờ, đã mệt lử rồi.

Giữa sự bận rộn, khoảnh khắc này như một chút thư thái trong chuyến hành trình xa lạ.

Biểu cảm của cô quá chắc chắn, khiến lòng Kỷ Lâm Hạo khẽ d.a.o động.

“Cảnh thứ hai, góc máy thứ năm, cận cảnh ngang, Action—”

Biểu cảm này thật sự quá kỳ lạ. Diệp Mộng Mộng ghé lại gần hỏi nhỏ: “Chị Tiểu Du, em hỏi thật nhé.”

Do sự cố bất ngờ này mà nhóm quay phim bị chậm mất hơn mười phút. Khi cả đội leo lên được đỉnh vách đá trắng, đã là năm giờ chiều.

"À, được rồi, mọi người vất vả rồi!" Nguyễn Du nhìn điện thoại bên cạnh, lẩm bẩm, "Không ngờ đã muộn thế này rồi…"

Một nhân viên ôm bảng ánh sáng đi ngang qua, nhắc nhở: "Thầy Kỷ, Tiểu Du, hôm nay quay xong rồi, về khách sạn nghỉ sớm đi."

Lâm Thanh đưa điện thoại cho cô: “Cuộc gọi của chị An.”

Khi chạy đến điểm cao nhất trên đỉnh vách đá, máy quay sẽ chuyển sang cận cảnh đặc tả.

“Chị Tiểu Du, Lâm Thanh bảo em phải canh chị kỹ.” Diệp Mộng Mộng nghiêm mặt.

【Tần Thiếu An: Đoàn Lâm】

Nguyễn Du đối diện với ống kính, ôm đầu sụp đổ, lưng quay về phía ráng chiều và đường chân trời ngoài vách đá. Trong khung hình, cơ thể cô ngả ra sau, dường như rơi thẳng xuống vực sâu.

Người thì khóc, người thì ghen tị, có người còn chửi.

Vô thức nhìn qua, Kỷ Lâm Hạo cũng khựng lại.

Lịch trình rất gấp rút, buổi tối Nguyễn Du còn một cảnh quay ngã xuống nước tại một địa điểm thuê trong thành phố London.

…… Cảnh hôn?!!

Thực chất, “biển” chỉ là một hồ bơi nước ấm được chuẩn bị sẵn.

"…Chắc là sắp khỏi rồi, đại khái vậy." Nguyễn Du hơi chột dạ, rồi bịa tiếp, "Dù sao thì đến ngày album mới của anh bán chạy, biết đâu lại khỏi hoàn toàn luôn."

Nguyễn Du: “???”

Các cô gái chẳng nghe lọt tai chữ nào, bởi việc gặp được ngôi sao lớn trong chuyến du lịch nước ngoài này khiến họ càng lúc càng phấn khích hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cảnh hôn.

Nhưng hôm đó, gió ở vách đá trắng quá lớn. Mỗi lần Nguyễn Du vừa chuẩn bị được nước mắt thì gió lại thổi khô mất, chẳng còn lại giọt nào.

Cô lật trang đầu tiên, là danh sách các diễn viên.

Nghe vậy, Nguyễn Du chợt nhớ đến một chuyện cũ đã lâu.

Diệp Mộng Mộng vội chạy đến đỡ Nguyễn Du dậy. Thấy cô vẫn đang khóc, mắt đỏ rực, cô nàng hoảng hốt: “Chị Tiểu Du, chị sao vậy?”

An Trác Tây không quên lý do Nguyễn Du gia nhập ngành giải trí: “Được rồi, cứ vui mừng đi. Nghỉ ngơi cho khỏe nhé.”

Trước khi quay lần thứ năm, Nguyễn Du cúi đầu dụi mắt rất lâu. Đến khi ngẩng lên, lớp trang điểm quanh mắt đã nhòe hết. Thợ trang điểm định đến chỉnh lại, nhưng cô không đồng ý.

Ngày thứ ba quay bù vài cảnh, đến trưa hôm đó, tất cả các cảnh quay của Nguyễn Du trong MV này đã hoàn thành, cô đặt chuyến bay quốc tế buổi chiều, về Bắc Kinh.

An Trác Tây mỗi một từ đều mang vẻ hài lòng: “Một, đạo diễn Khổng Minh Khôn liên hệ với chị, nói là em đã vượt qua buổi thử vai lần trước, và sắp ký hợp đồng rồi. Vai nữ chính! Em thật sự khiến chị rất tự hào.”

Nội dung quay hôm đó gần như toàn cảnh quay ngang, cô mặc váy dài đỏ đi qua các con phố và khu chợ ở London. Sau đó, Kỷ Lâm Hạo sẽ đi lại qua những địa điểm tương tự. Đây là cảnh hồi tưởng và hoài niệm.

“Chắc... không có đâu.” Nguyễn Du mỉm cười, cảm động nói, “Nhưng tôi mong anh ấy ngày càng thành công.”

Nguyễn Du: “...” (đọc tại Qidian-VP.com)

Kỷ Lâm Hạo năm nay đã 28 tuổi, không thể mãi mãi làm idol nhảy hát.

Kỷ Lâm Hạo đi đến, đưa giấy cho cô.

Dưới ánh hoàng hôn vàng như rót mật, Nguyễn Du trong chiếc váy cưới trắng tinh, đôi mắt cong cong, lớp trang điểm lem luốc, nhưng lại cười đẹp đến lạ thường.

“Chị bây giờ, mặc váy cưới quay MV cùng idol, có cảm giác muốn kết hôn ngay không?” Diệp Mộng Mộng thì thầm.

Khoảnh khắc trước khi ý thức chìm vào giấc ngủ, nghe thấy Diệp Mộng Mộng kêu lên: "Chị Tiểu Du, ảnh chụp mặc váy cưới…lên hot search rồi!"

“Không, để tôi khóc thêm chút nữa.” Nguyễn Du lập tức ngăn lại.

Khi đến Bắc Kinh, mặt trời gay gắt giữa trưa, sau ba ngày mưa ở London, Nguyễn Du lập tức hắt xì. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Hả?”

Khu vực quanh đây không có nhiều chỗ ăn uống, họ tìm được một cửa hàng gà nướng NANDO’S để lấp bụng.

Cô ngẩng mặt lên, thấy Kỷ Lâm Hạo và trợ lý Tiểu Toàn mỗi người xách một túi cà phê, vừa từ ngoài phim trường quay lại.

Anh ngoảnh lại, chỉ thấy sắc đỏ rực rỡ kia biến mất ở góc phố.

Nguyễn Du cuối cùng cũng có chút phấn chấn: “Là gì vậy?”

Khương Lập nhớ lại cảnh Đoàn Lâm xem điện thoại trong xe không lâu trước, giao diện Weibo, hot search đầu tiên là ảnh tin đồn của Nguyễn Du với nam nghệ sĩ. Chắc tám, chín phần là thấy Nguyễn Du nên nhớ lại chuyện không vui thôi.

Cô ấy xé miếng hạ sốt trên trán, tay run rẩy cầm lấy kịch bản mà Lâm Thanh để trên đầu giường.

Cảnh quay đầu tiên tại vách đá trắng là cảnh quay riêng của Nguyễn Du.

“Vậy tin tốt thứ hai là gì?”

……

Cảnh quay này không có Kỷ Lâm Hạo, anh không tham gia. Nhưng Nguyễn Du vẫn tập trung cao độ, phối hợp cùng đoàn phim thực hiện từng lần xuống nước, từng lần chỉnh sửa chi tiết, cho đến khi cảnh vật lộn dưới nước hoàn hảo.

Ăn xong, cả nhóm lên đường về lại London.

Nguyễn Du vẫn còn ngây người, cô ấy vẫn chưa hiểu sao mình lại thử vai thành công, đầu óc như mớ bòng bong.

Lúc này, giờ London đã là 1 giờ sáng, giờ Bắc Kinh là 8 giờ sáng.

“Còn kịch bản nữa à?” Giọng cô ấy khản đặc vì sốt.

Cô không tin, hít một hơi sâu rồi tiếp tục lật.

Khi ấy trời đã gần tối hẳn, đường chân trời chỉ còn một vệt sáng hoàng hôn mỏng manh trên mặt biển. Trong cảnh này, nhân vật của Kỷ Lâm Hạo phát hiện cô dâu đã nhảy xuống biển tự tử, anh vội vàng chạy đến, quỳ xuống mép vách đá để thương tiếc.

Bây giờ, thực sự có cảm giác gì?

Khương Lập thở dài.

“Gì thế?”

Cô lật thêm một trang.

An Trác Tây tiếp tục: “Chị đã nhờ Lâm Thanh mang kịch bản đầy đủ đến cho em, khi em khỏi bệnh thì đến công ty ký hợp đồng nhé. Phim này sẽ bắt đầu quay vào tháng mười, chỉ còn một tháng rưỡi nữa, nhất định phải xem kịch bản thật kỹ, chúng ta sẽ dựa vào nó để bay cao.”

Ngày hôm sau, Nguyễn Du dậy sớm, cùng đoàn quay phim, chụp cả ngày ở nội thành London.

Trên màn hình khóa, là một tấm ảnh chụp bóng lưng anh trong buổi hòa nhạc ở Bắc Kinh. Chiếc áo khoác màu xanh quen thuộc, anh sẽ không nhìn nhầm.

"Không sao không sao, tôi không uống được cà phê là do lỗi của trái tim, không phải lỗi của cà phê, không thể trách nó."

Cảnh quay dùng góc máy đặc tả và hiệu ứng đánh lừa thị giác, trông như Nguyễn Du rơi xuống vực, nhưng thực tế cô chỉ ngã vào tấm đệm an toàn đã được đặt sẵn, cách mép vách đá khoảng mười mét.

Nguyễn Du không mấy để tâm: "Không sao, đây là nhiệt độ của hạnh phúc."

Trong ống kính, Nguyễn Du với đôi mắt đỏ hoe, ôm đầu, nước mắt lần này rơi không ngừng, thậm chí còn làm nhòe lớp trang điểm. Sau đó, cô lùi dần về phía mép vách đá, ngả người ra sau, như thể rơi xuống.

Lâm Thanh:【Váy cưới???】

Phân cảnh đầu tiên là góc rộng, máy bay không người lái bay ở độ cao hàng trăm mét ngoài vách đá để ghi hình. Dưới ống kính, Nguyễn Du mặc váy cưới, chạy dọc theo mép vách đá thẳng đứng. Trên vách đá là bầu trời lúc chạng vạng, dưới là những con sóng xanh biếc vỗ vào bờ.

Cúp điện thoại, Nguyễn Du hoàn toàn ngẩn ngơ.

【Đạo diễn: Khổng Minh Khôn】

Nguyễn Du mệt đến nỗi mắt cũng không mở nổi, dù sao đã giải thích rõ ràng, bị chửi vài câu thì bị chửi thôi. Ngủ cái đã.

"Chị bị cảm rồi, hình như còn hơi sốt." Diệp Mộng Mộng sờ trán cô, lo lắng.

Tiểu Quân vỡ lẽ: "Ồ—"

Rất vui sướng, cực kỳ hạnh phúc. Chỉ mong MV quay thật tốt, album phát hành cô sẽ mua năm ngàn bản!

Cậu thực sự quá thông minh rồi.

"Làm sao vậy chứ?"

Cô khẽ cười, sợ nói ra lại dọa mọi người. Tôi kết hôn lâu rồi cơ.

Nguyễn Du ngơ ngác: “Yên tâm gì cơ?”

"Hai năm nay, công ty và đội ngũ của tôi đều khuyên tôi chuyển hướng." Anh cười dịu dàng, "Tôi cũng thử rồi, nhưng hiệu quả không được như ý, nên mỗi bước tiếp theo đều phải đi rất cẩn thận."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 45: Sốt