Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 27: Thú triều nhân tạo

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Thú triều nhân tạo


“Hắn dám ư? Đây là một trong những hiểm địa nguy hiểm nhất Mộc Long đế quốc đó, để mạnh mẽ bao vây chúng ta, chắc chắn sẽ phải c·hết rất nhiều người để mở đường”.

Một loạt các thông tin trao đổi ngắn gọn của Vô Ngân và Qua Long, cả hai người dường như đều có chung một dự cảm bất an.

“Không kịp nữa rồi, Lý Chiến chắc hẳn dùng máu của Sát Mộc sư đoàn để mà bao vây chúng ta”.

……………… (đọc tại Qidian-VP.com)

Cuối cùng, trong trận truy quét vô nghĩa này, người được lợi nhất lại là hai kẻ mang trong mình tư lợi cá nhân. Kẻ cầm quyền thì phát động c·hiến t·ranh, người lính thì phải chiến đấu và đối mặt với c·ái c·hết.

“Đã từng, ta có nghe truyền thuyết kể lại rằng đó là một loại thú triều, là tập hợp của hàng ngàn, hàng vạn các loài dị thú và dã thú, chúng không khác gì một dòng lũ sau cơn bão, đi tới đâu, sự sống bị nhổ sạch tới đó, không gì có thể ngăn cản được chúng, ngay cả một đại thành thị có q·uân đ·ội thủ hộ cũng trở thành bình địa sau khi chúng quét qua. Có điều, truyền thuyết đó lại không hề nhắc đến nguyên nhân tại sao chúng lại trở nên điên cuồng như vậy. Nhưng, việc đó liên quan gì đến kế hoạch của ngươi cơ chứ?”.

Bắt đầu có những tin tức bị tam sao thất bản mà phát ra, càng truyền đi nó càng sai lệch với sự thật, cho đến khi Vô Ngân trong miệng của một kẻ nào đó đã trở thành một vị cường giả có tu vi Hợp giới sơ kỳ của Mộc Nhân Giả, đã hoàn toàn biến thành hình người, hắn ẩn dấu tu vi để lẫn vào Mộc Long đế quốc, bản thể của hắn chính là một ma thần Cổ thụ, các vụ b·ắt c·óc ăn thịt người trong mấy năm này ở Kinh đô đều từ hắn mà ra.

Lúc hai người đang ăn dở, bỗng gần đó có âm thanh từ bụi rậm phát ra.

------ HẾT CHƯƠNG 27 -------

Suy nghĩ trong giây lát, Vô Ngân với vẻ mặt ngưng trọng nói.

Vô Ngân vứt cho Qua Long một cái đùi gà rừng và một bình rượu, hai người tranh thủ nghỉ mệt mà lấp đầy cái dạ dày. Cách uống rượu của Vô Ngân thì không như lúc trước nữa, hắn chẳng dám đợi cơn nghiện kéo đến rồi mới lấy Trúc Mỹ Nhân ra uống, hiện tại cứ cách một canh giờ hắn sẽ nốc nửa bình rượu nhỏ, rất may cũng vì thế mà cơn nghiện rượu quái đản kia không còn h·ành h·ạ hắn nữa, bù lại, hơi thở của hắn lúc nào cũng tràn ngập hơi men.

Qua Long tưởng Vô Ngân lại đang chọc ghẹo mình. Hắn phát tiết chửi.

Vô Ngân nghe vậy mà nhíu mày đăm chiêu, hắn lập tức hỏi lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Qua Long chắc nịch trả lời.

Vô Ngân chẳng hề để tâm đến lời thề của Qua Long, hắn hỏi.

Qua Long như không tin vào tai mình. Hắn nói.

Vô Ngân nở một nụ cười âm lãnh mà nói.

“Ta sẽ tạo ra một cái Dị Thú Triều Nguyên, ta muốn quét sạch sự sống nơi này”.

Bốn câu thơ mà nhân gian tương truyền về hiểm địa Cúc Phương sâm lâm quả không sai. Sát Mộc sư đoàn càng liều mạng xông vào, hậu quả gánh chịu càng lớn, số lượng binh sĩ tử thương tăng lên một cách nhanh chóng.

Vô Ngân nghe những lời vô tri ấy mà khóe môi giật giật, “Mẹ kiếp! dùng cả Thất công chúa để uy h·iếp ta, ngươi đừng hòng” nhưng chẳng hiểu sao lại hắn tưởng tượng ra cái cảnh gặp lại Thất công chúa, mắt nàng lúc ấy chẳng thèm nhìn vào mặt của hắn, mà chỉ nhìn chằm chằm vào cái đũng quần, quả là một cái cảm giác không nói thành lời. Tuy tên kia chỉ làm bộ trêu chọc hắn như trò đùa của một đứa con nít, nhưng nếu không nói, có lẽ sau này Qua Long nhất định sẽ hận hắn.

“Lắm lời, đi theo ngươi chịu c·hết còn không sợ, chuyện gì khiến Qua Long ta phải sợ hãi nữa đây, ta thề sẽ không ngăn cản ngươi, dù chỉ là một câu”.

Cũng bởi vậy mà vô số trận chiến lớn nhỏ diễn ra giữa người và Dị thú, loài người với lợi thế về số lượng, không ít Dị thú đã bị thanh trừ, nhưng không phải cuộc chiến nào loài người cũng giành chiến thắng, có những nơi họ phải giao tranh với cả Dị thú cấp 5, Sát Mộc sư đoàn phải cử đến hai vị Phó đoàn chủ tu vi Hóa Hình sơ kỳ của Sát Mộc sư đoàn làm chủ chiến, và cùng liên thủ với mười vị đội trưởng mới miễn cưỡng đuổi được con Dị thú đó ra khỏi lãnh thổ của mình.

“Mẹ kiếp, đi với ngươi thì còn chuyện gì mà khiến ta sợ hãi được nữa, nói mau! Nếu không… khà khà khà!”

“Ngươi nhớ đây là lần thứ mấy rồi không?”.

Tam hoàng tử cũng từ miệng thuộc hạ mà nghe ngóng được rất nhiều thông tin. Tuy Lý Chiến đang l·ạm d·ụng quyền hạn của mình để làm việc, và Tam hoàng tử cũng là cấp trên trực tiếp quản lý, nhưng giờ đây hắn chỉ mắt nhắm mắt mở mà ngồi xem kịch. Hắn thầm đắc ý: “Đống phân mà Lý Chiến ngươi tạo ra càng lớn, thì ngươi càng khó thoát khỏi bàn tay ta”.

“Ba năm trước, trong trận đại chiến Mộc Long đế quốc và Mộc Nhân Giả, đứng trước một cường giả Hóa Hình của Tử Đằng tộc, mà Lý Chiến hắn còn dám ém lại thực lực để mà diễn trò “tình đồng chí” với ta, thì ngươi nghĩ lần này hắn dám làm vậy không?”.

Ở một góc rừng nọ.

Qua Long hơi khó hiểu với câu hỏi của Vô Ngân, nhưng hắn cũng tỏ ra mình cũng là một kẻ hiểu biết mà trả lời.

“Tiếc rằng nơi này là hiểm địa Cúc Phương sâm lâm, nếu đây mà là Bạch Mã sâm lâm, xem ta có chơi c·hết các ngươi không?”.

Qua Long đứng trên cao, sau khi nhìn hết một vòng từ không trung, hắn nhảy xuống lại mặt đất. Hắn gấp gáp nói.

Với kinh nghiệm mười bảy năm trong q·uân đ·ội của Qua Long, hắn hoàn toàn nhìn ra vấn đề. Mới đầu hắn còn tưởng Lý Chiến sẽ chia thành từng tiểu đoàn nhỏ để dò tìm, như vậy mới đảm bảo an toàn cho binh sĩ của mình.

Nghe thế, Qua Long đoán Vô Ngân đã nghĩ ra cách gì đó rồi, hắn không giấu được sự tò mò mà hỏi lại.

Hóa ra bọn thú rừng lúc này đang chạy loạn, trên đường đi, Qua Long và Vô Ngân đã chứng kiến mấy lần rồi, nhưng một sự việc mà diễn ra quá nhiều lần chắc hẳn không phải là một điều tốt.

“Ta nói ra sợ ngươi sẽ cản ta mất, vậy nên ta sẽ không nói đâu”.

Trong cuộc hành quân yêu cầu phải thần tốc như này, Sát Mộc sư đoàn đang phải trả một cái giá bằng máu của chính mình. Đã gần chín trăm binh sĩ tinh nhuệ hy sinh, hơn hai ngàn binh sĩ thân mang trọng thương mà phải thối lui ra khỏi cánh rừng.

“Thứ năm rồi”.

Vô Ngân không trả lời câu hỏi của Qua Long. Hắn chỉ than lên, tỏ vẻ tiếc nuối. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau ba giờ liên tục trèo đèo lội suối, hết đi phương Bắc lại quẹo phương Đông, cách thức di chuyển này hết sức dày vò hai người bọn họ. Nhưng trách sao được, nếu cứ một đường hướng về phương Bắc mà đi, thì chắc giờ này họ chỉ là hai cái bộ xương không hoàn chỉnh.

Còn có cả những tin tức biến Vô Ngân thành một đứa con của trời đất, hắn lạc vào Cúc Phương sâm lâm mà đạt được kỳ bảo, khôi phục tất cả tu vi lúc trước mà dễ dàng chém g·iết Tứ Hoàng.

“Nếu ở Bạch Mã sâm lâm ngươi sẽ làm gì?”.

“Cúc Phương vượn hú, quạ kêu,

Vô Ngân thở dài một hơi thầm quyết định. Hắn nhìn sâu vào mắt của Qua Long mà nói.

Qua Long nằm bệt xuống đất mà hổn hển nói.

“Nghỉ chút! Nghỉ chút! Hộc hộc!”.

Vạn hoa Linh thụ khẽ cười,

Tuy nhiên, bọn chúng đều không tin rằng Vô Ngân đã bị phế đi Mộc hồn mà đả bại được Tứ Hoàng, đó là điều bất khả thi.

Hai người Vô Ngân và Qua Long không cần nhiều lời mà vẫn phối hợp rất ăn ý, đó lý do tại sao trong trận chiến với Tứ Hoàng, Qua Long ngầm hiểu được cái ám thị của Vô Ngân phát ra, một phần là họ xuất thân từ q·uân đ·ội, có sẵn kinh nghiệm phối hợp tác chiến, một phần là hai tên này quá hợp tính nhau, mới chiến đấu cùng nhau có vài ngày mà cứ như đã ăn nằm với nhau cả tháng, người xưa có câu: “Tri kỷ thường đi ra từ bàn nhậu” có lẽ sau một tháng cùng nhau chè chén ở Xuân Phong tửu lầu, cùng nhau tay trong tay uống rượu giao bôi, thì sự ăn ý của hai người có phần phát triển.

Mệnh lệnh của Lý Chiến ban ra, chỉ cho đúng một giờ để triển khai đội hình bao vây, cấp dưới của hắn nào có thời gian để mà do thám địa hình, Sát Mộc sư đoàn cứ như vậy mà l·ạm d·ụng sự sát phạt của mình để mở ra một trận hình bao vây lấy Vô Ngân.

“Không chỉ hướng bắc, các hướng còn lại cũng có động tĩnh, ta thấy rất nhiều chim chóc bay tán loạn lên trời, chắc chắn phía dưới có dị biến xảy ra”.

Sa chân lỡ bước, máu tươi tưới rừng.”

Sát Mộc sư đoàn theo mệnh lệnh của Lý Chiến mà bắt đầu triển khai lực lượng đâm mạnh vào Cúc Phương sâm lâm, họ quyết lập ra tấm rào chắn được kết bằng “người” theo kế hoạch truyền xuống, cứ cách hai mươi mét sẽ là một tổ đội năm người mang nhiệm vụ thủ hộ và quan sát, nó sẽ kéo dài và giăng thành một hình tròn bao quanh lấy vị trí đã phát hiện pháo sáng truyền tin.

“Ba đến bốn dặm”. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vô Ngân dựa vào kinh nghiệm của mình mà né Đông, tránh Tây, nhiều khi bọn hắn còn phải đi lùi lại một quãng đường khá xa để vòng qua một cái ổ Dị thú. Bởi cũng nhờ vậy, ngoài thời gian ra, cái thứ họ phải trả nhiều nhất đó chính là “cái mệt” chứ không phải là “cái mạng” của mình.

Tin tức Vô Ngân g·iết hai trong bốn người Tứ Hoàng đã được lan rộng, một truyền năm, năm truyền mười, làm hoang mang tất cả các binh sĩ Sát Mộc sư đoàn cũng như các thế lực đang giúp đỡ Lý Chiến vây quét.

Vô Ngân không nói gì, tay hắn chỉ lên ngọn của một cái cây đại thụ rất cao đứng gần đó, Qua Long hiểu ý mà thì triển khinh công, chân hắn nhẹ nhàng đạp lên thân cây, chẳng mấy chốc thân hình hắn đã lên tới ngọn.

Lúc này, thực lực của Vô Ngân trong miệng thiên hạ đã được nâng tầm lên một tầng cao mới, khiến cho họ trở nên dè chừng hơn. Thế nhưng, mọi thứ cứ tiếp tục diễn ra mà chẳng hề dừng lại, nhiều thế lực còn trở nên liều mạng hơn, bởi số tiền thưởng truy nã Vô Ngân đã lên tới Một nghìn viên Mộc Ngọc rồi. Tiền tài quả nhiên luôn là một thứ khiến con người ta phải mờ mắt.

Lý Chiến đang chủ trì cuộc vây quét này liên tục phải nghe tin dữ báo về, nhưng đâm lao thì phải theo lao, cái vỏ bọc “Thà c·hết cũng phải bắt bằng được phản đồ” giờ đã trở thành một câu cửa miệng của hắn mỗi lúc truyền tin, nhằm che đi cái ý đồ mưu lợi cá nhân của mình.

“Nếu không thì sao?”.

“Đoàn chim ở hướng Bắc cách chúng ta bao xa?”. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Vậy theo ngươi, chúng ta nên làm gì để thoát khỏi vòng vây này?”.

Hang hùm, ổ rắn chớ trêu vào người.

“Nếu không, sau này có thoát ra được, ta sẽ nói với Thất công chúa, rằng Vô Ngân ngươi không những thích đái bậy, mà “con rồng nhỏ” trong đũng quần của ngươi quả thực cũng rất bé”.

“Xoạt… xoạt… xoạt”.

Lúc này, hắn không ngừng tự nhủ với bản thân: “Cái c·hết của các ngươi hoàn toàn không vô nghĩa, các ngươi chính là công thần để Lý Chiến ta có thể đề thăng tu vi lên tới Hợp Thể sơ kỳ, ở dưới suối vàng, các ngươi hoàn toàn có thể tự hào khi từng được phụng sự cho một vị cường giả như ta”.

Vô Ngân nhìn về Qua Long mà hỏi.

Chưa kể, một số thế lực thân với Lý Chiến và vô số tổ đội đánh thuê cũng tham gia hỗ trợ hòng kiếm một chén canh, nhưng hiệu quả của bọn hắn đem đến lại không bằng một góc của q·uân đ·ội chính quy, nhiều nhóm người do thế lực gia tộc cử đi đã bị đoàn diệt, không c·hết vì lạc vào ổ Dị thú, thì cũng c·hết vì lỡ bước vào vùng rừng trũng có chứa khí độc, cái khung cảnh sinh ly tử biệt, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh liên tiếp diễn ra, tiếng khóc than, ai oán vang vọng cả một góc rừng.

“Còn hướng Đông và Tây?”.

“Khoảng hai đến ba dặm đường”.

Nghe nụ cười đầy tà ý của Qua Long, Vô Ngân chợt lạnh sống lưng mà vô thức hỏi lại.

Lúc này Qua Long cũng chỉ biết gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Có lẽ ở cái Mộc Long đế quốc này, người hiểu rõ Lý Chiến nhất chính là Vô Ngân, nếu Vô Ngân hắn đã phán đoán là vậy, thì tám phần là đúng. Qua Long cho rằng Lý Chiến thèm thuồng Mộc hồn của Vô Ngân đến điên luôn rồi, việc gì cũng có thể làm ra. Tâm tình của Qua Long trở nên gấp gáp hơn, hắn vội hỏi.

“Ngươi đã từng nghe về Thú triều - Dị Thú Triều Nguyên chưa?”.

Qua Long vỗ ngực mà hứa hẹn.

“Được rồi! Ta nói, nhưng chớ mà ngăn cản ta, tình hình hiện tại không có cách nào khá hơn nữa đâu”.

Vô Ngân tính nói ra, nhưng lại nghĩ tới một việc gì đó, hắn hơi lưỡng lự đáp.

Vô Ngân nghiến răng mà hỏi Qua Long.

Chương 27: Thú triều nhân tạo

Vô Ngân và Qua Long trở nên cảnh giác, v·ũ k·hí trong nháy mắt đã nắm trong tay. Nhưng rồi khi phát hiện ra đó chỉ là những con thú rừng bình thường chạy ngang qua, họ mới bắt đầu thả lỏng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Thú triều nhân tạo