Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 17: Mang đi trọn vẹn kho linh thạch

Chương 17: Mang đi trọn vẹn kho linh thạch


Đám phủ binh chạy trốn, bọn chúng chỉ lo giữ lấy mạng của mình, phần tù nhân thì đẩy ra ngăn

cản thú triều, mặc cho tự sinh tự diệt.

“Không được, không được, Nguyên Xương, ngươi dừng lại cho ta, ngươi không phải đối thủ của Lưu Huyền Khởi!”

Ngô Sĩ Liên thấy Nguyên Xương khởi động chân tay, tư thế muốn quyết chiến, rõ ràng về thực lực của Lưu Huyền Khởi không ai rõ hơn đám tù nhân cũ như hắn nên Ngô SĨ Liên ra sức kêu gào, hắn không muốn mất thêm ai nữa, không muốn mất thêm bất cứ người nào.

“Đừng lo, chỗ này ta là vô địch.”

Nguyên Xương nở một nụ cười, tay thoáng một cái hiện ra một mảnh Ngọc Thiết vỡ cắt đứt sợi dây thừng trói Ngô Sĩ Liên, điểm vào Mệnh huyệt của hắn, tạm thời khống chế, không cho Ngô Sĩ Liên cử động.

Nơi này là mỏ linh thạch, linh khí trong thiên địa cực kì nồng đậm, vừa vặn Triều Dương Đăng Thiên Quyết luyện hóa linh khí cực nhanh, cái thuật kia nếu xảy ra bất trắc có thể dùng được.

“Ta sẽ giải quyết nhanh thôi.”

“Không không, Nguyên Xương, ngươi không được đi!”

Ngô Sĩ Liên gào lên tuyệt vọng, cảnh tượng một năm về trước lại hiện lên, cũng y như vậy, bất quá lần này tuy không phải đối chọi với một đàn hung thú, nhưng người bằng hữu kia sẽ đối chọi với một con thú khủng bố thực sự…

-----------------------

“Có gì, cứ đem ra.”

Nhàn nhạt mở miệng, Nguyên Xương xuống tấn, vận dụng Trấn Phong quyền pháp thủ thành thế Dương Uy, tay trái dương ra đằng trước ngang với tầm vai, tay phải lòng bàn tay ngửa ra ngoài thủ qua trán, ngũ chỉ co lại thành trảo, xung quanh khẽ luân chuyển kình khí nhàn nhạt.

“Được…”

Chữ “ Được…” vừa được buông, Lưu quản sự đạp mạnh chân xuống đất, một tia lam sắc chân khí trào ra, phong kín cùng chữa trị vết thương trong chớp mắt. Y đạp bộ một bước dài chênh =

chếch sang bên trái Nguyên Xưlơng. Bàn tay phải nắm lại thành quyền hung mãnh đánh ập tới, bàn tay trái ngũ chỉ co thành trảo cũng nhàn nhạt tinh quang, linh khí lưu chuyển.

“Tu tiên giả!”

Nguyên Xương ánh mắt co rút, nhưng rất nhanh hồi phục, cười nhạt:

“Nếu ngươi đã là tu tiên giả, ta cũng không nhất thiết phải đem sự tình dấu đáy lòng.”

Hai tay vẫn bất động, bất quá trong cái tĩnh lặng lại có thế luân chuyển, toàn thân hắn nhìn như không kịp phản ứng, lại như nhanh không có cái gì sánh kịp. Vẫn một thế bất động, một mực bất động, dường như không nghe, không nhìn thấy và không biết lấy tới quyền kình hung mãnh kia ập tới cùng với ngũ trảo âm độc thủ sẵn bên hông của Lưu tổng quản.

Chiêu thức cận kệ mà tên tù nhân mới tới này vẫm đứng im, Lưu tổng quản gầm lớn một tiếng, tả thủ đột ngột bùng lên hỏa diễm rực rỡ to hơn ba xích, nương theo xu thế tốc độ của y mà kéo thành một vệt lửa dài gần hai trượng. Không khí trong chớp mắt như bị thiêu đốt như điên, dưỡng khí cấp tốc bị đốt khiến cho mọi người xung quanh trong khoảng khắc đó dường như ngừng thở.

Tay trái, là tay đang đưa ra trước của Nguyên Xương đang bất động chợt động. Roạt… một tiếng lớn, tay trái hắn đột ngột như được bọc một lớp tinh cương, hàn khí lạnh lẽo chộp lấy cổ tay của Lưu tổng quản dựng lên trên, làm chệch đi đường quyền, cả người vốn đã lấy thế trước đó nương lực phản chấn bắn vọt về phía trước, tay trái đang cầm vào cổ tay Lưu tổng quản trơn như trạch tuột một cái tới ngay khuỷu tay y, bóp mạnh. Một tiếng kêu liệt tâm phế vang lên, Lưu tổng quản run lên một cái, ánh mắt g·i·ế·t người bao năm của y lần đầu hiện lên vẻ kinh ngạc cùng sợ hãi.

Không để cho y nhiều lời, trong khoảng khắc đó, từ lúc vọt tới chưa đầy một giây, Nguyên Xương vận dụng chân khí, gia trì chân phải, nương theo thế phản chấn thúc “bịch!” một cái vào bụng. Lưu tổng quản không kịp làm ra phản ứng, chỉ trợn tròn mắt, miệng hộc ra một ngụm máu lớn “ phụt…” một tiếng, cả thân hình to lớn bắn ra hơn năm trượng mới dừng lại.

“Tu vi bất quá chỉ là Luyện Thể tầng năm tầng sáu, muốn chiến thắng ta, trừ phi ngươi có tu vi võ học cùng sở học năm thành của Phương Diên!”

Trong lòng âm thầm cười lạnh một câu, thân hình hắn lại lóe lên xuất hiện trước người Lưu tổng quản chưa đầy hai trượng, tay cầm bốn mảnh đá xẹt quăng mạnh về phía y “ vù…” một tiếng xé gió.

Lưu tổng quan đột ngột bât dậy, miệng còn vương máu, bất quá trong chớp mắt, loáng một cái đã né khỏi một mai phi thạch, tay bật một thanh đồng giản đỏ như máu, miệng quát:

“Tiểu tử, có bản lĩnh, bất quá hôm nay ngươi phải để cái mạng của ngươi tại đây!”

Ngô Sĩ Liên đằng xa ánh mắt run lên.

“Huyết Đồng giản…”

Nguyên Xương đột ngột thấy Lưu tổng quản thoát khỏi bốn mai phi thạch, trong lòng không khỏi kinh hãi một tiếng, tay chấn luống cuống đạp vội xuống đất bật vài cái về đằng sau, lại liên tiếp ném ra năm mai phi thạch. Lưu tổng quản không hề để tấm tới, đồng giản múa tít, lần lượt đánh tan từn mai phi thạch, cấp tốc tiến tới trước người Nguyên Xương đánh một giản xuống.

Nguyên Xương rùng mình một cái, hai tay giơ ra, trong áo lén ngưng tụ một lớp băng. Đồng giản đánh xuống, choang một tiếng, hắn bắn ngược ra đằng sau, mảnh băng vỡ vụn bay tung tóe, bất quá không có chân khí Nguyên Xương duy trì liền bốc hơi ngay trong không trung.

“Tiểu tử, ngăn một giản này của ta, coi như có bản lĩnh thực sự, nhưng liệu ngươi có thể ngăn được cái thứ hai?”

Lưu tổng quản như một âm hồn vụt một cái tiến tới trước người hắn, nụ cười lạnh lẽo chất chứa hàn ý cùng sát ý bức người. Đôi mắt y vằn vện tia máu, đồng tử nở rộng. Nguyên Xương sợ tới rụng rời chân tay, miệng đột ngột lẩm nhẩm vài câu, bấm pháp quyết:

“Trần gia pháp thuật, Thiên Địa Toái Sơn pháp!”

Một vòng xoáy linh khí cực lớn đột nhiên nhiện ra, lấy thân thể Nguyên Xương làm trung tâm điên cuồng trút tới. Ánh sáng trong động mỏ chợt ảm đạm, từng vỉa tưng phỉa linh thạch khắp nơi điên cuồng tuôn ra linh khí tiến tới chỗ Nguyên Xương, trập trùng điệp điệp như sóng vỗ, liên miên không dứt.

“Đây… đây là cái gì!?”

Mọi người xung quanh đồng loạt kinh hãi thất sắc, ngay cả Lưu tông quản ánh mắt cũng run lên, miệng lắp bắp:

“Hắn… hắn là tu tiên giả!?”

“Không ổn, dường như y đang thi triển một pháp thuật công phá cực lớn, mau rút lui!”

Không chần chờ lấy một câu, Lưu tông ruản ra lệnh thét lớn một tiếng, thân hình vọt đi tránh khỏi vòng xoáy linh khí đang điên cuồng hút tới tiến sâu vào trong mỏ. Mọi người xung quanh cũng hoảng hồn, chia hai phía mà chạy, mộ bên theo chân Lưu tổng uản chạy sâu vào trong mỏ, một bên theo chân phủ binh chạy khỏi sơn động, cả đoàn người như kiến chạy tổ lũ, ùn ùn bế tắc.

“Cố thêm một chút nữa, chút nữa, sắp được rồi!”

Nguyên Xương trên cao nương theo xu thế của linh khí mà bay lên, đan điền nội thể hắn căng lên, rạn nứt nghe răng rắc. Thân thể cũng đỏ lên từng mảng, dọc theo vết nứt trên da thịt phát ra ánh sáng chói lọi.

“Muộn rồi, kẻ biết bí mật của ta, không ai có thể sống sót!”

Nhìn đoàn người chạy khỏi động mỏ, khóe miệng Nguyên Xương nở một nụ cười lạnh lẽo, chợt quát liên một tiếng lớn:

“Thiên Địa Toái Sơn pháp, tụ khí thành, khai!”

Một dòng linh khí cực lớn chợt bạo phát, ầm ầm trút xuống mặt đất. Chớp mặt cả động mỏ rung chuyển, đất đá ầm ầm sụp đổ rơi xuống. Một vết nứt hình mạng nhện lấy Nguyên Xương làm trung tâm điên cuồng lan ra xung quanh, khiến cho một phần thông đạo mỏ đi sâu vào bên trong bị lấp kín, lối đi rộng thênh thang chợt nhỏ bé lại, đoàn tù nhân đang chạy vào trong hoảng sợ, chen chúc nhau mà đi, có kẻ đứng giữa vết nứt liền rơi xuống dưới, gào lên thảm thiết.

“Linh khí nơi này sẽ duy trì vụ địa động này, không cần thiết phải làm thêm nữa.”

Nguyên Xương từ trên cao rớt xuống, như một quả bóng xì hơi. Ngô Sĩ Liên trơ mắt nhìn bằng hữu bị bức tơi smucjws này, tự thân cố gắng giải điểm huyệt thuật, vừa lúc Nguyên Xương rơi xuống dưới thì giải xong, thân hình chớp nhoáng một cái lao tới chỗ Nguyên Xương đón lấy hắn.

“Chạy… chạy xuống trung tâm vết nứt, ta đã để ra một chỗ để chạy thoát…”

Nguyên Xương suy yếu kêu mấy tiếng đứt quãng. Ngô Sĩ Liên còn quan tâm tới chuyện gì nữa, trước mặt là vực sâu đen ngòm, hắn không chút do dự nhảy xuống, không ngờ chưa tới ba trượng liền tiếp đất. Nơi này tối om, một cỗ không khí chợt lướt qua, hắn liền quay người cõng Nguyên Xương chạy theo hướng đó, điên cuồng tăng tốc.

----------------------

“Thành chủ đại nhân, thành chủ đại nhân, có biến!”

Một tên phủ binh hớt ha hớt hải phi khoái mã chạy thẳng tới công đường phủ thành chủ, mặc kệ cho đám binh sĩ xung quanh tuốt đao múa thương ngăn cản, y chẳng ngại ngần chém đứt hết tất cả. Tới trước cửa, hai tên hộ vệ to như hổ đứng chắn, y liền vung hai quả đấm đánh vật hai tên sang bên, chạy vào trong công đường.

“Thành chủ, thành chủ, mỏ linh thạch có biến…”

Thở không ra hơi, tên phủ binh này còn không quỳ bài, trực tiếp ngã vật ra, trên người toàn thương tích sâu, y phuc rách bươm. Thành chủ thành Lương Bằng vội vàng bật dây, quát hỏi:

“Ngươi nói cái gì? Mỏ linh thạch làm sao?”

Tên phủ binh mệt ra rời kiệt sức thều thào:

“Bị.. bị sập… Là tu… tu tiên giả làm…”

“Tu tiên giả?”

Thành chủ thành Lương bằng quát lên, ánh mắt sắc bén, ra lệnh:

“Mau đưa hắn vào trong nội đường chăm sóc, gọi đại phu giỏi nhất đến.”

Lại quay ra phân phó một tiểu lại khác:

“Mau tới bẩm báo cho Tuyên Trung Phủ phủ chủ, chuyện này không được chậm trễ, không được phép tiết lộ ra ngoài.”

Tên tiểu lại “ dạ” một tiếng, chạy vội ra chuồng ngựa lấy một đầu khoái mã màu hạt dẻ điên cuồng phi tốc về phía Trung Phủ, tiếng roi quất đen đét. Con ngựa đau đớn hí lên, căng hết sức ra chạy, chốc lát liền biến mất sau đại môn.

Vừa thấy viên tiểu lại khuất dáng, thành chủ thành Lương Bằng liền đi tới bên án đường, thảo ra liền ba đạo công văn bỏ vào túi da trâu, phân phát cho ba người mặc bạch y, viền áo thêu vàng, nói:

“Lần lượt đưa ba đạo lệnh này cho Huyền Thủy sứ quân, Kiên Minh quân, Long Dương quân, nói rằng quân lệnh cấp tốc, Trung Phủ chưa kịp báo, cứ y như trong công lệnh mà làm, trách nhiệm ta chịu.”

Ba người cung kính nhận lấy tui da trâu đựng công văn, bên tay lóe một cái hiện ra ba thành phi kiếm, lần lượt cưỡi lên phi nhanh khỏi công đường.

Thành chủ thành Lương Bằng cũng không có rảnh rỗi, lập tức phân phó binh sĩ đóng công đường, hôm nay không tiếp nhận, sau đó vào nội đường kiếm tra tên phủ binh tới báo tin kia.

Một vị đại phu ước chừng khoảng năm mươi tuổi đang đứng bên một cái giường, bàn tay thoăn thoắt băng bó vết thương cho tên phủ binh, bên cạnh là nước muối sát trùng cùng vô số máu thịt đã thối, buộc phải cắt bỏ. Thấy thành chủ đi đên, ông cung kính cúi người:

“Thành chủ đại nhân, vị tiểu binh này tuy bị thương nặng, nhưng rât may không ảnh hưởng tới ngũ tạng, sinh hoạt bình thường vẫn có thể, nhưng nếu chinh chiến e rằng…”

Nói ra một câu này, vị đại phu kia cảm thấy khó xử, dù sao nhìn thấy một đại trượng phu sức khỏe ngời ngời bị hủy, khi người đó biết cũng khó mà cam lòng nổi.

Thành chủ thành Lương Bằng ra vẻ hiểu y, phất tay nói:

“Vào chuyện chính đi, thương thể hắn sao rồi?”

Đại phu đáp:

“Trên lưng có một vết cắt rất lớn, cắt chéo một đường vai xuống ngang hông, vết cắt khá thô, phòng chừng là do đá cắt trúng, sau này sẽ có ảnh hưởng không nhỏ tới sống lưng. Tay trái bị gãy, ngõm út bị dập nát hoàn toàn, buộc phải cắt bỏ.”

Tới đoạn này, ông cũng cảm thấy tiếc cho vị tiểu binh kia. Đang yên đang lành tự dưng thành tàn phế, lại nhìn dung mạo người này thấy cương nghị khỏe khoắn, ngũ quan cân đối thì âm thầm tiếc rẻ, người này nếu không phát sinh chuyện hôm nay, định sẵn cả đời cũng không quá tầm thường.

“Còn chuyện gì nữa không?” Thành chủ hỏi tiếp, hắn rất lo tên phủ binh kia không thể kể rõ chuyện trong mỏ, dù sao người bị thương mà mất trí nhớ cũng vô số, khả năng rơi vào tên phủ binh này cũng là không ngoại lệ.

Viên đại phu cẩn thận nhìn sắc mặt thành chủ, sau đó nói:

“Cũng không có gì thêm, chỉ là phổi bị thương rất nặng, tiểu nhân đã rút ra trong đó một cái cột nhũ đá nhọn đâm xuyên từ phía sau ra, trường hợp này phải đặc biệt tĩnh dưỡng nửa năm không làm việc, chỉ tập trung khôi phục vết thương may ra cứu được một mang.”

“Lại nữa, trong phổi khả năng lưu lại một vài mảnh đá nhỏ, sau này có thể có một vài di chứng, thứ cho tiểu nhân bất tài không thể lấy ra hết được.”

Sắc mặt viên đại phu hơi đỏ lên xấu hổ, đường đường được xưng tụng là thần y trong thành mà không làm được việc này, tự trong thân cũng cảm thấy không được thoải mái.

“Được rồi, ngươi làm rất tốt, lui ra đi, à tới bào quản gia, hắn ta sẽ đưa thù lao.”

Viên đại phu tuân lệnh gật đầu, đi ra khỏi phòng rẽ sang một hướng khác hỏi một thị nữa tìm quản gia.

---------------------------------

Doanh trại thủy quân Kim Dương

Một viên tướng cao lớn đi lại giữa doanh trướng, nheo mắt nhìn bạch y nhân cưỡi kiếm trước mặt mình, hỏi:

“Ta nhớ không nhầm là phủ thành chủ chỉ có quyền trị an cùng lương thuế, sao lại có chuyện ra lệnh cho quân đội chúng ta? Hồ Kiến, lân fnayf xảy ra chuyện gì mà khiến cho lão già kia phải vượt quyền như vậy?”

Bạch y nhân tên Hồ Kiến nhún vai, đáp:

“Ta thực cũng không rõ ràng, hình như là mỏ linh thạch chỗ Âm Sơn xảy ra chuyện lớn, lại có liên quan tới tu sĩ.”

“Mỏ linh thạch xảy ra chuyện?”

Viên tướng hít sâu một hơi, dường như cũng không tin tưởng chuyện này lắm.

Hồ Kiến vẻ mặt bất đắc dĩ, nói tiếp:

“Trương Lượng, chúng ta bằng hữu bao năm, sao phải dấu diếm. Mỏ linh thạch Âm Sơn có năm đạo binh mã trấn thủ, đạo binh thứ nhất bị diệt gần hết, chỉ có vài tên chạy thoát về báo cho thành chủ, đạo binh thứ hai sâu hơn bên trong cũng bị ảnh hưởng một chút, ngươi thấy sự tình lớn như thế này, ta còn lừa ngươi làm gì?”

“Ừ, nếu đã vội vã tới mức này, thêm tính tình cẩn trọng của lão Phòng thì chắc chắn xảy ra chuyện thật. Thôi ta phải đi đốc thúc thủy binh ngay lập tức, ngươi về báo cho cho thành chủ, Trương Lượng ta đã rõ mọi chuyện, lập tức chấp hành.”

Cảnh tượng đó cũng diễn ra tạ hai nơi khác, trong chưa đầy mười hai từ lúc mỏ linh thạch bị Nguyên Xương tàn phá đến giờ, toàn bộ biên giới và cảnh nội trấn Kim Dương tràn ngập phủ binh chạy loạn tra xét khắp nơi, khiến cho người dân kinh hãi, nghe thấy tiếng vó ngựa liền chạy vào nhà tưởng chiến tranh sắp tới nơi.

------------------------------------------------

Phụ cận mỏ linh thạch Âm Sơn.

Hai người Nguyên Xương và Ngô Sĩ Liên điên cuồng chạy gần một đêm lạc trong rừng, rốt cục cũng ngừng lại. Nguyên Xương chỉ bị quá tải sức chứa linh khí trong người mà bị phản phệ, hơn nữa tiêu hao sạch sẽ chỗ linh thủy địa mạch đã luyện hóa, lúc này không thể áp chế nổi nguyền rủa, lập tức rơi vào suy yếu.

Cẩn thận quan sát rõ tình huống của mình hiện tại, sắc mặt Nguyên Xương dần trầm xuống.

Lực lượng nguyền rủa kia lại như tăng lên một bậc, vốn trước kia luôn có linh thủy địa mạch áp chế, hắn cứ tưởng rằng lực lượng nguyền rủa cũng chỉ có vậy, không ngờ nó càng ngày càng mạnh lên, hai năm quá cũng đã tăng thêm nửa thành.

Nguyên Xương tự nghĩ, lấy thực lực của hắn hiện tại, trong một tháng chỉ ngồi tinh luyện linh thủy, sau đó dùng dần áp chế ở bậc trung, có thể áp chế được lực lượng nguyền rủa trong nửa năm với thực lực đạt mức Luyện Thể trung kì, cỡ tầng năm tầng sáu. Tuy nhiên hiện tại nơi này đã loạn cào cào hết cả lên, ra được bên ngoài đã là khó rồi.

Ngô Sĩ Liên mặc dù rất muốn cứu chữa cho mình, hắn đã kể chuyện bị nguyền rủa ra cho Ngô Sĩ Liên nhưng chỉ nói chuyện tự nhiên dính phải, không kể chuyện tiểu đao ra.

Ngô Sĩ Liên muốn cứu bạn,nhưng hắn có tâm mà không có lực, Ngô Sĩ Liên dù sao cũng chỉ là một võ nhân, cho dù là tu giả cũng vô phương cứu chữa.

Ném ra mấy cái hòm đá ra xung quanh, Nguyên Xương điểm mấy đạo linh lực, bắn vào từng viên. Đây là Chướng Âm trận, có thể ngăn chặn âm thanh từ đây phát ra, tuy là một trận pháp cấp một, nhưng bố trí đơn giản và nhanh gọn, có thể tùy biến, độ hiểu quả tùy vào trận văn khắc lên cùng tài liệu bố trí, coi như là một trận pháp tiếm lực vô hạn.

Mở hồ lô chứa linh thủy địa mạch ra, Nguyên Xương uống một ngụm, cảm giác lực lượng nguyền rủa dần tản đi, lúc này mới cất vào, ngồi dậy nhìn ra ngoài.

Bên ngoài, phủ binh rầm rập chạy tới, phong kín lối vào Âm Sơn. Nguyên Xương tản ra thần thức, dò xét dưới đất một phen, chợt khóe miệng hiện lên một nụ cười.

“ Liên tử, chúng ta làm một phen cướp bóc chứ?”

Nhìn nụ cười trên miệng Nguyên Xương, Ngô Sĩ Liên không nhịn được rùng mình.

“Ngươi thì cướp cái gì?”

Mặc dù trong lòng thấy không ổn lắm, nhưng sự tò mò trong người hắn lại trỗi dậy, không nhịn được hỏi.

“Linh thạch!” Nguyên Xương đáp rất chắc chắn, tay vân vê một cục đất ướt thành hình tròn, chợt bóp mạnh một cái, một ngọn lửa bùng lên, thiêu đốt.

“Linh thạch? Ngươi điên rồi!” Ngô Sĩ Liên kinh hãi nhìn bằng hữu của mình, quát lên không tin. Bốn năm hắn khai thác tại đây, nỗi sợ hãi với linh thạch đã in sâu vào trong máu, khó có thể xóa nhòa được.

Nhớ lại cảnh tượng của tên tù nhân mới đên bị đánh, Nguyên Xương hiểu vì sao Ngô Sĩ Liên lại làm ra biểu hiện như vậy, cười cười nói:

“Đùng lo, muốn thoát khỏi đây, chúng ta phải có linh thạch.”

Lại với cái giọng đầy bí hiểm, hắn nói tiếp:

“…Vừa vặn, ta cũng thăm dò ra một cái kho chứa linh thạch.”

“Hơn nữa, nếu chúng ta không lấy, để rơi vào tay đám người đã hạ ngục chúng ta, chỉ riếng đánh sập cái hầm mỏ này quá ưu đãi cho chúng rồi…”

Không để ý tới lời nói cuối cùng của Nguyên Xương, Ngô Sĩ Liên bất chợt nhìn thấy nụ cười của hắn, lại rùng mình thêm một lần.

“Kho tại đâu?”

Nhìn quanh quất, chẳng có chỗ nào bất thường mà gọi là kho linh thạch cả. Hắn tuy bốn năm đi khai thác, nhưng chỉ là người lấy linh thạch từ trên vỉa về, việc vận chuyển là do người khác, có lần đã hỏi nhưng hắn ta một một không nói một câu nào. Nguyên Xương phất tay một cái, hai tấm phù lục hoàng kim hiện ra, trên vẽ các đồ án khó hiểu, mơ hồ có ba động linh lực vận chuyển:

“Đây là Cương Thể phù, ngươi dán nó lên người, ta kích phát, sau đó theo hướng ta đào xuống, khắc sẽ tới kho linh thạch.”

Ngô Sĩ Liên biết Nguyên Xương là tu tiên giả, cũng không nói nhiều lời trực tiếp dán lên ngực. Nguyên Xương cũng dán lên ngực mình, miệng niệm chú, tay bấm pháp quyết, một tay vừa bấm phát quyết xong liền đập mạnh lên tấm Cương Thể phù của Ngô Sĩ Liên, tức thì Cương Thể phù liền lóe lên quang mang kim sắc, một cỗ lực lượng nhàn nhạt tỏa ra toàn thân, bao lấy cơ thể.

“Đây là…”

Nguyên Xương cũng không đáp lại lời nói của Ngô Sĩ Liên, tay đặt lên mặt đất cảm thụ một lát, bàn tay chợt lóe lên tinh quang, kích phát Huyền Ngọc thủ chụp xuống đất, bành một tiếng, một cái hố cực rộng tức thì bị đánh ra, sâu gần hai trượng.

Tiếng dộng không nhỏ, Ngô Sĩ Liê lo lắng nhìn ra xung quanh, đề phòng đám phủ binh nghe thấy phát giác. Nguyên Xương nói:

“Đừng lo, âm thanh chỉ có mình chúng ta nghe thấy, toàn bộ bị Chướng Âm trận ta bố trí ngăn chặn hết rồi, dạng âm thanh như thế này, Chướng Âm trận vẫn ngăn chặn được.

Nghe Nguyên Xương nói vậy, Ngô Sĩ Liên bất giác yên tâm hơn, liền khởi động nội lực trong người, bắt đầu đào đất.

Chương 17: Mang đi trọn vẹn kho linh thạch